Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 17: Đi chơi (3)




Ba trăm năm trước,Tuyết Vực là thổ thần ở thành Vân Trạch. Đột nhiên gặp cảnh yêu nhân ma giới quấy phá, lấy yêu thú dẫn đầu, bất ngờ đánh Vân Trạch, khiến cho Vân Trạch đại hạn, sinh linh đồ thán, vạn vật đều bị diệt vong. Yêu ma làm phép che đường lên trời của Vân Trạch, khiến cho Tuyết Vực không cách nào xin sự giúp đỡ của thiên giới, ngay khi đó đúng lúc gặp Thủy Dạng thượng thần đi ngang qua phát hiện không ổn, lấy thần lực quanh thân chiến đấu kéo dài với yêu ma, cũng không nghĩ người dẫn đầu đám yêu ma là ba vị hoàng tử của ma giới, Thủy Dạng thượng thần số ít không địch được nhiều, thần hình câu diệt. Lúc đó Tuyết Vực chỉ là một thổ thần, pháp lực thấp kém, khi Thủy Dạng thượng thần đối phó với yêu ma thì hốt hoảng chạy ra lên thiên giới báo tin, đợi khi thiên giới xuất binh, thì đã muộn màng.

Tuyết Vực tiếp tục thở dài, "Thiên giới tức giận ta bỏ lại Thủy Dạng thượng thần mà chạy thoát một mình, mà ta là một thổ thần nho nhỏ, có năng lực gì mà đấu pháp với yêu ma, ngay cả Thủy Dạng thượng thần cũng thần hình câu diệt, nếu ta ở lại nơi đó, chẳng qua là lãng phí sinh mệnh một cách vô ích, huống chi ta cũng chỉ chạy lên báo tin, đến cùng là có tội gì chứ?"

Ta hơi có chút khó thể mở miệng. Thủy Dạng thượng thần là người trong lòng của sư phụ, lúc trước chỉ nghe nói nàng ấy bị yêu ma ăn hết từng miếng một, cảm thấy vô cùng đáng sợ, bây giờ biết được nàng ấy lại vì cứu chúng sinh ở Vân Trạch này mà chết, nhất thời mang lòng kính ngưỡng, đối với chuyện bỏ trốn của Tuyết Vực đương nhiên cũng ít vài phần thân thiết.

Sau đó Tuyết vực hơi tạm dừng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, "Ta chỉ là một con phù du, sáng sinh tối chết, sinh mệnh cực kỳ ngắn ngủn trong chớp mắt, may mắn được Phật Tổ thương hại, lấy một giọt nước mắt độ hóa cho ta, mới có thể thành người, ngươi xem tướng mạo hiện giờ của ta là râu tóc bạc trắng, nhưng mà ta lúc trước, sống còn chưa đến một ngày. Có thể còn sống với ta mà nói không có cái gì tốt hơn. Tiểu tiên hữu, ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi thân là lúa nước, thấy đồng loại trong ruộng bị trâu dê gặm cắn, có phải phe phẩy thân mình nói, các ngươi đừng ăn nó, đến ăn ta đi hay không?"

Ta ngây ngẩn cả người.

Lúc trước thấy trâu dê gặm cỏ, ta thường làm thế nào ? Ta sẽ sợ hãi, co rút thân mình run rẩy, nhưng mà ta nhất định chưa từng nghĩ qua, muốn bị ăn thay cho tỷ muội.

Ta không biết nên trả lời như thế nào, vì thế im lặng. Vốn đang trò chuyện rất vui vẻ thì dừng lại như vậy, ta và Tuyết Vực thổ thần mỗi người đều mang tâm sự riêng, ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người, mãi đến hồi lâu sau, ba người sư phụ bọn họ cùng nhau trở về, mà lúc này, bởi vì vẫn ngồi bất động như vậy, ta đã bị đông cứng .

Vẻ mặt sư phụ u buồn, nói vậy chuyến đi này cũng không có thu hoạch. Mặc dù ta sợ lạnh, lại cũng không dám gây thêm chuyện chọc sư phụ tức giận, sau khi đón tiếp bọn họ thì trở lại nằm trên giường nghĩ muốn ngủ, kết quả bất kể làm như thế nào cũng không thể ngủ yên, đại hạn ba trăm năm trước, khiến cho ta vừa đói vừa khát, mà hiện thời cái lạnh này, lại sâu tận xương tủy, lạnh lẽo đến tận đáy lòng, giống như có ngàn vạn cây ngân châm đâm vào, đau tận xương cốt. Nửa đêm, cuối cùng ta chịu không nổi, cứng ngắc thân mình di chuyển đến phòng sư phụ.

Trong bóng tối, ta có thể thoáng nhìn ra hình dáng của sư phụ, hắn ngồi ở bên cạnh bàn vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ là đang tu hành?

"Miêu Miêu, ngươi tới làm gì?"

Ta chuyển đến bên cạnh sư phụ, mơ hồ có thể cảm thấy sư phụ giống như một cái lò lửa, hơi ấm quanh mình, khiến cho ta hận không thể dán vào.

"Sư phụ, thổ thần nói có pháp quyết khu hàn, người dạy ta đi, ta rất lạnh chịu không nổi nữa!" Ta lắp bắp mở miệng, nghe được giọng nói của mình mang theo tiếng nức nở.

Sư phụ trầm mặc, sau một lát mới mở miệng nói, "Thực xin lỗi."

Sư phụ thế nhưng lại xin lỗi với ta? Ta bị kinh hãi, có chút sợ run, nào ngờ lúc này, sư phụ hắn nắm lấy tay của ta, một dòng nước ấm từ chỗ tiếp xúc của lòng bàn tay truyền đến, chảy lan ra khắp xương cốt tứ chi của ta, rất thoải mái.

"Ta truyền pháp quyết cho ngươi, cái chạm vừa rồi chỉ mới mở đường, điều động vận hành linh khí toàn thân, liền có thể khu trừ rét lạnh!"

Oh, ta gật gật đầu, linh khí toàn, linh khí toàn thân, nhưng linh khí của ta ở đâu? Cái gì là linh khí? Cho đến khi cả người ta lạnh ngắc cũng chưa nghiên cứu thông suốt, chỉ cẩn trọng mở miệng, lại xin sự giúp đỡ của sư phụ, chỉ sợ sư phụ chê ta ngu dốt, lại không quan tâm ta nữa!

Nào ngờ sư phụ bắt mạch của ta, sau một lúc lâu mới ‘ồ’ một tiếng. "Sao lại như thế này?"

Ta buồn bực, "Như thế nào?"

Hay là thiên tư của ta ngu dốt đến nỗi không cách nào cứu vãn được? Trái tim nhỏ bé của ta bị tổn thương rồi.

Sau đó sư phụ không lại nói nhiều, giống như đang cố gắng suy nghĩ, xung quanh tối đen ta không thấy rõ sắc mặt của hắn, lại càng lo lắng không yên, sợ hắn bởi vì vậy mà ghét bỏ ta.

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi là lạ, "Miêu Miêu, ngươi sinh đã ra bao lâu rồi? Vì sao ở đáy biển?"

"A!Hơn ba trăm năm, chắc là Mặc Tương thấy ta không vừa mắt, mới túm lấy ta mang về đáy biển!" Ta vội vã đáp, thuận tiện cũng đem những gì mới biết về gốc gác của mình lúc sáng nói hết ra, nào là ruộng lúa nước ở thành Vân Trạch, vừa nói xong, liền cảm thấy trên người sư phụ giống như tỏa ra ngọn lửa, nóng rực dọa người, trong bóng tối tựa như rõ ràng dấy lên ngọn lửa màu xanh thẳm, khiến cho ta cảm giác sởn tóc gáy, cảm giác được cổ tay bị sư phụ bóp chặt đến phát đau, suýt nữa bị hắn bóp chặt đến chảy nước mắt.

Ai nha, người trong lòng của sư phụ chết ở Vân Trạch, mà lúc này ta lại nhắc đến, không phải là tự mình chuốc lấy khổ sao? Ta thật sự là tự gây ra tội. Aii!

Hồi lâu sau, sư phụ mới buông ta ra, ta như được tháo bỏ gông xiềng, liền lui sang một bên, khổ luyện thuật khu hàn, thật sự không có tiến triển, cũng đành trông chờ sư phụ có thể chỉ điểm ta một hai cái.

Kết quả đợi đến khi bản thân ta sắp đông lạnh thành băng, pháp thuật khu hàn kia còn chưa học xong, quả thật cực kỳ bi thảm. Mà giờ này khắc này, đôi mắt ta có lẽ đã thích ứng với bóng tối, nên có thể thấy cảnh vật trong bóng đen, thấy rõ mặt sư phụ. Đôi mắt của hắn đang khép chặt, hình như là ngủ rồi?

Ta đang lạnh cóng thật sự khó chịu, lặng lẽ mò đến bên cạnh sư phụ, sau đó nhẹ nhàng chạm được đầu ngón tay của hắn, vừa mới tiếp xúc, liền phản phất cảm giác được một tia ấm áp. Sư phụ hắn không nhúc nhích tý nào, chắc là ngủ rất sâu, ta hơi hơi mừng thầm, lại nắm lấy thêm một chút, sau khi thử vài lần như vậy, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, từ chỗ tiếp xúc trên bàn tay, hơi ấm truyền khắp xương cốt tứ chi, cuối cùng đến chỗ sâu trong đáy lòng, giải trừ nỗi khổ lạnh cóng của ta.

Ta không biết bản thân ngủ say từ khi nào, ta chỉ biết lúc tỉnh lại, phòng cửa mở ra, gió lạnh vù vù, Lưu Diễm tiên tử đứng ở trước cửa, sắc mặt còn lạnh hơn cả gió sương. Mà thổ thần Tuyết Vực lại còn xoay đầu sang chỗ khác mà ho khan, hình như là bị cảm lạnh.

Tuy rằng gió lạnh thổi vào trước mặt, nhưng ta có chút không hiểu, thế nhưng không cảm thấy lạnh lắm, đang trong lúc mê mẩn, chợt nghe Lưu Diễm tiên tử lớn tiếng mắng, "Các ngươi không biết xấu hổ! Mất hết thể diện tiên gia!"

Ta vừa tỉnh ngủ còn đang rất mơ mơ màng màng, không biết Lưu Diễm tiên tử đang nói chuyện gì, đang lúc mê hoặc, chợt nghe có một giọng nói lạnh nhạt từ trên đầu truyền xuống, "Có liên can gì đến ngươi!" Ngữ khí kia giọng điệu kia, không còn nghi ngờ gì chính là sư phụ đại nhân thích làm dáng của ta, ta nhất thời kinh sợ. Sau đó càng làm cho người ta kinh sợ chính là, ta thế nhưng lại dựa vào trong lòng của sư phụ, mà một cánh tay của sư phụ, còn đặt lên lưng ta.

Trời ơi ——

Ta cảm thấy mắt ta như sắp bị thiêu cháy, lúc cực kỳ ngượng ngùng, tay của sư phụ đại nhân trên lưng ta chuyển qua bả vai, còn ôm chặt một chút, ta nhất thời cứng đờ không dám lại động đậy, mà hắn lại hỏi, "Miêu Miêu, còn lạnh hay không?"

Ta làm sao có thể còn lạnh nữa, tim ta đập nhanh, mặt đỏ tai hồng, sắp bị thiêu cháy rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.