Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ

Chương 51: Phản Bội




Lần đầu tiên sắc mặt Đoàn Sùng Hiên trở nên lạnh lẽo, một thân uy thế Phá Chướng cảnh bỗng nhiên phóng ra.

Lý Lân không tự chủ lui về phía sau hai bước, đứng ở phía sau hộ vệ.

Mạnh miệng hô, “Ta cóc quan tâm cha ngươi là ai! Cha ngươi có to lớn đi chăng nữa, có lớn hơn cha ta không?! Cha ta là Lý Trường Hồng của Bão Phác tông, đừng nói là ngươi không dám đánh ta ở trong Diệp thành, ngươi dù có đi đến chỗ nào cũng không dám đánh ta!”

Hắn ta cho là người này bắt đầu tức giận, lời mắng càng thêm khó nghe.

Đoàn Sùng Hiên không nói gì thêm, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Ân Bích Việt đã đứng lên, nếu như Lải Nhải có ý định động thủ, hắn sẽ đối phó với người Tiểu Thừa cảnh kia trước tiên.

Mấy đội viên của đội Thành vệ bất động thanh sắc nhẹ nhàng đến phía sau đám người Lý Lân, đứng ở vị trí mà thuận tiện bảo vệ Lý Lân nhất.

Tiểu đội trưởng nhìn ra động tác nghiêng cán cân về một phía của bọn họ, trừng mắt một cái, nhưng không ngăn cản. Xem như là ngầm cho phép.

Bầu không khí trở nên khẩn trương.

Lý Lân dường như là cảm nhận được cái gì đó, âm thanh mắng người trở nên yếu đi.

Thật ra Đoàn Sùng Hiên cũng không có quá tức giận.

Hắn chỉ là có chút nhớ cha hắn.

Từ khi sử dụng ‘Phong Hỏa Lang Yên’ đã bắt đầu nhớ, vẫn nhớ đến lúc ngồi chiếu tự quan bế quan Phá Chướng.

Người đã hơn hai mươi, rời nhà đã lâu, bây giờ còn nhớ cha, thật đúng là mất mặt.

Nhưng hắn càng không nghĩ tới, ngày hôm nay sẽ gặp phải cái vấn đề ngu ngốc nhất trên thế giới ——

Cha ngươi có to lớn đi chăng nữa, có lớn hơn cha ta không?

Vì vậy hắn đáp lại, “Ngươi sai rồi. Ta dám đánh ngươi, cha ta cũng dám đánh cha ngươi.”

Lý Lân nói, “Ta khinh!”

Tốt, cái vấn đề ngu ngốc hơn lại đến ——

Làm sao chứng minh cha ta là cha ta?

Đoàn Sùng Hiên suy nghĩ một chút, lấy ra một cái còi bạc dài nửa tấc từ trong tay áo.

Tất cả mọi người, thậm chí là Ân Bích Việt cũng không hiểu, cái còi này cũng không phải pháp khí gì, bây giờ lấy ra làm gì?

Lý Lân đã quên đi việc chửi rủa, khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của đối phương.

Đoàn Sùng Hiên cầm cái còi, thổi một cái.

Tiếng còi to rõ dài lâu, truyền đi xa xa, tung bay trong gió.

Hắn nhìn lên bầu trời, sắc mặt trịnh trọng.

Nhưng mà vài giây trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Lý Lân cười ha hả, “Ha ha ha các ngươi nhìn xem đây là cái thứ đồ hư gì —— “

Chính Đoàn Sùng Hiên cũng cảm thấy rằng có thể là món đồ này đã lâu năm thiếu tu sửa rồi. Huống hồ khoảng cách xa như vậy, không nghe được cũng là chuyện bình thường.

Hắn ho nhẹ một tiếng, đang định nói gì đó.

Lúc này, tiểu đội trưởng liếc nhìn ngoài cửa sổ, “Gió nổi lên rồi?”

Gió đột ngột nổi lên. Không có một dấu hiệu, tiếng thốt kinh ngạc và tiếng đồ vật rơi rớt truyền đến từ trên đường. Cây Du thô to cứng cáp oằn cả xuống, bụi mù tung bay, thổi đến mức người đi đường không mở mắt nổi, dồn dập tránh vào trong cửa hàng.

Gió to thổi vào, đập thành tiếng ầm ầm vang vọng trên mấy cái cửa sổ, bộ dụng cụ uống trà trên bàn của hai người Ân Bích Việt bị thổi rơi xuống đất.

‘Rầm’ một tiếng, mấy miếng sứ vụn bay tung tóe.

Cả tòa thành đều đong đưa trong cuồng phong.

Lý Lân nhìn ra ngoài cửa sổ, cạn hết lời sững sờ tại chỗ.

Đội trưởng đội Thành vệ phản ứng lại trước tiên, lao nhanh xuống lầu, hô lớn, “Báo động cấp bậc một —— Thông báo tất cả mọi người tận lực tránh gió, tiểu đội 4 đi mở đường ngầm trong thành với ta —— “

Con đường dài trống rỗng trong khoảnh khắc, có người chạy về nhà, có người trốn ở trong cửa hàng. Cửa lớn đóng chặt, gió không ngừng lùa vào cửa sổ.

Sắc trời bỗng nhiên trở nên tối tăm, tựa như có một cái bóng đen khổng lồ bao phủ trên không Diệp thành!

Mà cái bóng ẩn sau tầng mây, lộ ra uy thế đáng sợ hủy trời diệt đất.

Trong phủ thành chủ, Diệp Chi Thu trở nên căng thẳng.

Nhưng chỉ liếc bầu trời một cái liền ngồi trở lại, tự nói, “Đoàn Thánh An? Muốn tới cũng không nói trước một tiếng…”

Sắc trời càng lúc càng tối tăm, ngay vào lúc mọi người ở đây cho là Diệp thành sẽ bị cái bóng kia đè nát thì cái bóng đen kỳ dị trên chín tầng trời kia bắt đầu thu nhỏ.

Lại hạ thấp xuống một chút, có người thấy rõ thứ kia là một cái thứ màu xanh, chỉ là quá lớn, che đậy cả bầu trời và ánh nắng.

Trong giây lát, gió lặng.

Bóng đen trên bầu trời nhỏ hơn 10 lần. Vững vàng rơi trên con đường dài trống rỗng, lại như một ngọn núi nhỏ bỗng dưng hạ xuống!

“Rầm —— “

Bụi mù tung toé, trên đá xanh nứt ra vết sâu hoắm.

Cuối đường là mấy người làm trong Diệp thành đang chạy tới, họ bay lui hơn mười trượng mới miễn cưỡng dừng lại!

Trong quán trà, đám người Lý Lân khiếp sợ nói không ra lời.

Đây là cái gì?

Uy thế như thế này, chẳng lẽ là Đại Thừa cảnh?

Đợi đến khi bụi mù mất đi, dân chúng núp trong mấy cửa hàng ở rìa đường mới cẩn thận nhìn xung quanh thông qua cửa sổ, lại chỉ nhìn thấy hai cái vuốt chim to lớn, như cái móc sắt cắm chặt vào đất.

Nhìn lên trên nữa là hai cái chân chim thô như thân cây.

Sau lưng nó là lông đuôi màu xanh rất dài, chiếm cả một con đường dài.

Vậy mà là một con chim Thanh Dực.

Không, sao lại có một con chim Thanh Dực lớn như vậy được?

Nó nghiêng đầu đi, đồng tử màu đỏ đậm đối diện quán trà.

Từ trên cao đánh giá đám người ở tầng hai, tựa như là con người nhìn giun dế, là một thái độ lạnh lùng cao cao tại thượng.

Tu vi của Lý Lân thấp nhất, chỉ là bị liếc mắt nhìn mà thôi, mà tâm mạch liền rung mạnh, bỗng nhiên ngã quỳ trên mặt đất.

Nhưng mà không có ai đi dìu hắn ta cả.

Hộ vệ của hắn ta, đang lo lắng cho tính mạng của riêng mình.

Cửa sổ quá nhỏ, người bên trong chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên của nó. Mà bị đồng tử kia nhìn chăm chú như vậy, thậm chí không có người nào dám động đậy.

Có người đoán được cái gì đó, nhưng không thể tin được. Mồ hôi lạnh chảy ào ào, thấm ướt xiêm y.

Trong bầu không khí tĩnh mịch như vậy, một giọng nói vang lên,

“Ta không phải đã nói rồi sao, lúc hạ xuống, phải nhẹ nhàng một chút…”

Là Đoàn Sùng Hiên.

Mọi người đều thấy rằng hắn điên rồi.

Ân Bích Việt biết, lúc này lấy kiếm gì cũng đều vô dụng, mà hắn đang chuẩn bị đứng ở trước người Lải Nhải.

Hắn đã từng thấy qua trong sách, đây là Thanh Dực Loan. Thiên hạ chỉ có Hoàng Đế Bắc Địa nuôi dưỡng, mỗi con đều có tu vi Đại Thừa cảnh. Giương cánh tạo ra gió, thở ra lửa, đi vạn dặm trong chớp mắt.

Nhưng không biết vì sao lại đột nhiên tới nơi này.

Lúc này, đồng tử đỏ đậm chuyển động, ánh mắt rơi trên người Đoàn Sùng Hiên.

Ân Bích Việt nhất thời trở nên khẩn trương, lại đột nhiên phát hiện, nhãn thần trong đồng tử đó thay đổi.

Giống như… Nó rất oan ức.

Cái đầu to lớn cọ cọ nóc quán trà, tro bụi rơi ào ào, căn phòng run run như động đất.

Đoàn Sùng Hiên vội vàng hô, “Như vậy không vào được đâu, nhỏ hơn một chút nữa!”

Vì vậy quái vật khổng lồ như cái núi nhỏ chiếm cả con đường dài vậy mà thật sự biến thành tiên hạc vừa vừa, bay vào từ cửa sổ. Hạ xuống trước người Đoàn Sùng Hiên.

Đoàn Sùng Hiên giơ tay lên, nó hạ thấp đầu, cọ cọ lông đầu vểnh lên vào lòng bàn tay hắn.

“Được rồi, ta biết ngươi không phải cố ý.”

Thanh Dực Loan gầm nhẹ một tiếng.

Đoàn Sùng Hiên vui vẻ nói với Ân Bích Việt, “Tứ sư huynh! Đây là Loan Nhị!”

Ân Bích Việt chỉ cảm thấy đầu ‘Ầm ——’ một tiếng, toàn bộ thế giới đều nổ tung.

Lý Lân vẫn quỳ trên mặt đất, Đoàn Sùng Hiên nói với hắn ta, “Không chỉ ta dám đánh ngươi, chim mà cha ta nuôi cũng dám đánh ngươi.”

Lý Lân không trả lời, bởi vì hắn ngất rồi.

Sự im lặng trong quán trà biến thành khủng hoảng.

Bọn họ rốt cục dám xác định mình đang đứng trước mặt ai.

Thiên hạ chỉ có Hoàng Đế Bắc Địa nuôi dưỡng Thanh Dực Loan, mà hoàng đế chỉ có một đứa con trai.

Không ai dám mạo danh.

Hộ vệ Tiểu Thừa cảnh kia hành đại lễ với Đoàn Sùng Hiên, gần như nằm rạp trên mặt đất, tay run rẩy không ngừng. Lại cảm thấy không đủ để bù đắp sự mạo phạm vừa nãy, còn muốn nói gì đó, “Điện hạ…”

Lải Nhải phất tay một cái nói, “Các ngươi đi đi”

Mấy tên hộ vệ nâng Lý Lân, hoảng loạn chạy xuống lầu.

Ân Bích Việt tỉnh táo lại, kỳ dị phát hiện, rất nhiều thứ hắn phun tào Đoàn Sùng Hiên trong quá khứ, đều thành sự thật.

Chẳng lẽ chưa từng ngồi xe ngựa, toàn bay ở trên trời không à? (Chương 19)

—— Đúng là vậy.

Nếu tên này sống ở Bắc Hoàng đô thì chắc chắn sẽ dám giả mạo thánh chỉ luôn! (Chương 18)

—— Không cần giả, qua mấy năm nữa, lời của tên này chính là thánh chỉ.

#Sư đệ Lải Nhải của tui là Hoàng Đế bệ hạ tương lai#

Ha ha.

Vì sao cuộc đời lại màu nhiệm như vậy?

Sau khi hung hăng bình luận trên màn hình xong, Ân Bích Việt rốt cục tìm về thanh âm của mình, “Chuyện này… Sư huynh sư tỷ có biết không?” (Nếu các bạn có coi mấy video trên Nico ấy, thì bình luận sẽ chạy trên màn hình. Ở đây Nguyệt mỹ nhơn đang tua lại mấy cảnh cũ và thêm bình luận vào mấy cái cảnh đó.:)))

Lải Nhải ngẩn ra, “Chuyện nào? Loan Nhị sao?”

“… Thân phận của đệ.”

Lải Nhải suy nghĩ một chút, “Đại sư huynh chắc chắn đã biết, lúc trước huynh ấy là người nhận tin mà. Sư tỷ… Hẳn là cũng biết rồi. Tam sư huynh, khó nói, có lẽ là không biết.”

Ân Bích Việt cảm thấy an ủi.

Ít nhất hắn không phải là người duy nhất không biết.

Sau này còn có thể hù Tam sư huynh.

Hắn lại hỏi tiếp, “Vậy bây giờ rất nhiều người đã biết, không thành vấn đề sao?”

Đây là một chuyện rất lớn, rất nhanh thôi, toàn bộ Diệp thành, toàn bộ Nam Địa, khắp thiên hạ đều sẽ biết.

Đoàn Sùng Hiên tỉnh táo lại, chính hắn cũng không biết tại sao mình lại gọi Loan Nhị đến.

Có lẽ là bởi vì nhớ cha, cũng rất nhớ nó.

Tiếp đó, hắn cười rộ lên, dù sao đã tới, vừa vặn có thể về nhà một chuyến với nó. Có mấy lời hắn cũng rất muốn nói với cha.

Vì vậy hắn nói, “Đệ về nhà một chuyến. Vấn đề gì cũng sẽ biến mất.”

Trong phủ Thành chủ, mặt Diệp Chi Thu không hề có cảm xúc, nghe đội Thành vệ báo cáo tình huống hư hao trên đường.

Một bên hài lòng nghĩ, Đoàn Thánh An tuy rằng không có tới, nhưng mà lần này có thể moi một khoản từ chỗ hắn. Một bên phân phó nói, “Chuyện này có người chịu trách nhiệm, trước tiên không nên truy tìm tận gốc. Cứ từ từ mà sửa đường, dùng vật liệu tốt nhất. Còn có tổn thất nào khác thì thống kê rõ ràng, rồi tính tổng cộng…”

Lúc này thì quản gia cuống quít chạy vào, “Lão gia, ngoài cửa thành có ba ngàn cấm vệ Bắc Địa tụ tập, tướng lĩnh dẫn đầu nói muốn gặp Thái tử điện hạ của bọn họ!”

Ân Bích Việt và Đoàn Sùng Hiên đi về Thu hồ. Trong thành xảy ra chuyện, Lạc Minh Xuyên nhất định sẽ về Thu hồ tìm bọn họ trước tiên.

Bọn họ đi trên đường, bên cạnh là một con Thanh Dực Loan cỡ tiên hạc, thỉnh thoảng lấy lông chim cọ cọ vào tay Đoàn Sùng Hiền.

Ân Bích Việt nhìn mấy lần, vẫn không nhịn được mà phun tào.

Mày là Loan đó! Một con Loan đó! Cool và ngầu đó!! (Loan là một giống chim thần từa tựa phượng hoàng.)

Rốt cuộc tại sao lại lộ ra ánh mắt nhị đó!! (nhị=ngu)

“Nó đó, tại sao lại gọi là ‘Loan Nhị’?”

Đoàn Sùng Hiên không chút nghĩ ngợi nói, “Ấn theo tuổi tác mà sắp xếp, Loan Đại, Loan Nhị, Loan Tam…”

“…”

May là Thanh Dực Loan chỉ có trí óc của đứa trẻ năm tuổi, nếu không thì nó sẽ khóc mất.

Sau một khắc, hai người dừng lại.

Bởi vì phủ Thành chủ cử đến một vị phục vụ trong Diệp thành, hành lễ trịnh trọng với Đoàn Sùng Hiên trước tiên.

“Thống lĩnh cấm vệ Bắc Địa Vương Hi mang theo ba ngàn tinh binh ở ngoài thành, cầu kiến Thái Tử điện hạ.”

Ân Bích Việt không thể tin mà nói, “Cái này cũng là người đệ gọi tới?”

Không phải chứ, Loan có thể bay qua biển, lẽ nào người cũng được?!

Đoàn Sùng Hiên mờ mịt nói, “Lần này thì không liên quan đến đệ thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.