Chí Tôn Vô Lại

Chương 36: Tình sắc giao dịch?




Diệp Âm Trúc nói: " Nhìn hành động của Chiến thần bộ lạc Thú nhân tộc, chúng ta cơ hồ có thể chắc chắn, 3 đại bộ lạc của Thú nhân nhất định là có hiệp ước bí mật gì đó với Lam Địch Á Tư đế quốc. Nếu không lúc Đại lục vừa mới nội loạn, bọn chúng lại có thể bỏ qua biên giới Phật La, dốc toàn lực tấn công phòng tuyến Mễ Lan như vậy? "

Áo Lợi Duy Lạp cười khổ nói: " Lam Địch Á Tư ẩn nhẫn quá lâu, trước giờ đều che dấu thực lực không phát. Âm mưu dự phòng từ vài chục năm nay trong nháy mắt bộc phát, làm cho toàn bộ chúng ta không ai ứng phó kịp. Đế quốc ta thời gian gần đây phát triển về văn hóa và kinh tế, về phương diện quân sự có phần lơi lỏng. Chuyện này cũng khó có thể trách cứ ai được. Dù sao khi Pháp Lam vẫn còn tồn tại, chẳng ai dám nghĩ đến khả năng đột ngột tuyên bố phong bế như lúc này? Sợ rằng Lam Địch Á Tư đế quốc vài chục năm về trước đã biết trước thông tin này để từ đó có bước chuẩn bị chờ Pháp Lam phong bế. Sự chuẩn bị của bọn họ cho đại chiến lần này tự nhiên là hết sức hùng hậu. Phật La phản bội minh hữu, thú nhân ắt hẳn đã cùng Lam Địch Á Tư kết minh, đã đẩy Mễ Lan vào thời khắc sinh tử tồn vong ".

Diệp Âm Trúc nói: " Bây giờ tình hình chiến trường giữa Mễ Lan và Lam Địch Á Tư ra sao rồi? Mặt đó không phải do Tây Đa Phu nguyên soái đảm nhiệm chấn giữ hay sao? "

Áo Lợi Duy Lạp thở dài: " Chỉ có tướng giỏi, không có gạo cũng chẳng nấu thành cơm được. Ta trước kia đã từng nhắc qua với ngươi, trong số 4 đại quân đoàn của Mễ Lan đế quốc, quân đoàn phương Bắc đối địch cùng thú nhân tộc là cường đại nhất, quân số lên đến 60 vạn, trang bị toàn là hảo hạng, hơn nữa còn có Long kỵ binh phối hợp nhằm đối phó lại Bỉ Mông cự thú. Tiếp theo là quân đoàn phương Nam, chính là đạo quân trú đóng ở biên giới Mễ Lan canh phòng Lam Địch Á Tư. Nhưng cũng bởi vì có Pháp Lam giữ hòa bình cho cả Đại lục nên quân đoàn phương Nam đã rất nhiều năm chưa từng kinh qua chiến trận, chiến đấu lực dĩ nhiên là thua xa quân đoàn phương Bắc. Số lượng quân đoàn phương Nam này vào khoảng trên dưới 40 vạn người. Ngày trước may mắn là ông nội ta cùng Tây Đa Phu nguyên soái đã có dự tính sâu xa, từng hành quân trao đổi binh lính giữa 2 quân đoàn này. Đem cựu chiến binh từ phương Bắc xuống đổi với tân binh phương Nam để trau dồi rèn luyện, do đó mới có thể bảo trì thực lực của quân đoàn phương Nam ở mức chấp nhận được. Nếu không như vậy, tình thế bây giờ hẳn còn nguy ngập hơn rất nhiều. Về phần 2 quân đoàn Đông, Tây còn lại, quân số đều chỉ ở mức 20 vạn người mà thôi. Dù sao, biên giới 2 phía Đông Tây đều là đồng minh của chúng ta, không cần phải phái trọng binh trú đóng. Nhưng hiện giờ Phật La phản bội đã làm chỉnh thể phòng tuyến của Mễ Lan chúng ta xuất hiện lỗ hổng rất lớn. Hơn nữa quân đoàn phương Nam chiến lực không đủ nên khó lòng chống đỡ với áp lực cực lớn từ phương Đông và phương Nam. Bộ quân sự đã phải điều quân đoàn phương Tây đóng ở biên giới A Tư Khoa Lợi vương quốc tới phương Nam bổ sung. Đồng thời cũng đem hơn 40 vạn tân binh từ trong vương quốc phái tới cho Tây Đa Phu nguyên soái điều động. Lúc này mới có thể tạm thời vãn hồi thế trận ".

Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh: " Tổng cộng bên ta là trăm vạn đại quân? Lam Địch Á Tư … Lam Địch Á Tư quân số là bao nhiêu? "

Áo Lợi Duy Lạp trầm giọng: " Lam Địch Á Tư chuẩn bị cho chiến tranh từ nhiều năm trước, lần này bọn họ điều động hơn 150 vạn quân lính ra biên giới, đồng thời vẫn còn ban bố lệnh Tổng động viên trong vương quốc, số lượng không rõ ràng. Lam Địch Á Tư đế quốc không nghèo khổ như Thú nhân tộc. Quốc lực của bọn họ so với chúng ta không thua kém bao nhiêu. Dốc hết toàn bộ lực lượng của quốc gia đem công phá phòng tuyến phương Nam của Mễ Lan đế quốc, nếu tiếp tục kéo dài, ta nghĩ chiến sự phương Nam sẽ diễn biến rất bất lợi cho Mễ Lan. Dù sao đi nữa, trong số trăm vạn đại quân phương Nam của Mễ Lan, cường binh chính thức cũng chỉ có đội quân trao đổi từ phương Bắc đem xuống lúc trước. Còn nhân mã từ quân đoàn phương Tây cùng với 40 vạn tân binh kia, chiến đấu lực căn bản là không có cách gì so sánh với Lam Địch Á Tư. Nếu không phải là nhờ vào năng lực chỉ huy siêu cường của Tây Đa Phu nguyên soái, ta thật không rõ quân đoàn phương Nam có thể chống đỡ được bao lâu ".

Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi. Mặc dù hắn cũng biết Lam Địch Á Tư dốc hết toàn lực vào cuộc chiến lần này tất phải có chuẩn bị chu đáo từ trước nhưng hắn cũng không nghĩ tới tình thế lại chuyển biến theo chiều hướng xấu như vậy.

" Vậy các quốc gia khác? Bây giờ tình huống cụ thể thế nào? " Diệp Âm Trúc hỏi.

Áo Lợi Duy Lạp nói: " Bây giờ tình thế khả dĩ nhất là A Tư Khoa Lợi vương quốc, minh hữu của chúng ta. Phương Tây của A Tư Khoa Lợi là đại dương, phương Bắc là pháo đài Sở La Môn chắn ngang Cực bắc hoang nguyên. Phương Nam cũng là minh hữu, vương quốc Ba Lặc Mạc, phương Đông là Mễ Lan đế quốc. Bọn họ chỉ phải đương đầu với Thú nhân từ phương Bắc. Nhưng bản thân A Tư Khoa Lợi cũng không mạnh, quốc lực không thể so sánh với Phật La. Dưới sự uy hiếp của pháo đài Sở La Môn, bọn họ cũng chỉ có thể điều phái tối đa 20 vạn viện quân cho chúng ta. 20 vạn quân đó giờ này hẳn đã quấy nhiễu mặt sau của biên giới Lam Địch Á Tư, có thể tạm thời giải phóng áp lực phương Nam cho chúng ta một chút. Tình thế của Ba Lặc Mạc vương quốc cũng không khác biệt lắm so với A Tư Khoa Lợi. Bọn họ dù tiếp giáp với cả Lam Địch Á Tư cùng Ba Lợi nhưng chính thức giao chiến chỉ có Ba Lợi. Lam Địch Á Tu uy hiếp chỉ gây cho Ba Lặc Mạc chút ít phiền nhiễu mà thôi. Nếu Ba Lặc Mạc có thể đánh bại Ba Lợi vương quố, đối với chúng ta đó là chuyện rất đáng mừng. Nhưng hai quốc gia này lực lượng quân sự không chênh lệch nhiều, mặc dù Ba Lặc Mạc chiếm chút ưu thế nên trong thời gian cấp kì không thể nào có tác dụng trợ giúp quá lớn cho chúng ta. Bây giờ, khiến cho đế quốc đau đầu nhất là phòng tuyến phương Đông và phương Nam. Đông Nam biên giới chúng ta chính là Ba Bàng vương quốc, quốc gia mạnh nhất sau Mễ Lan và Lam Địch Á Tư, lần này Ba Bàng triệu tập tới 70 vạn đại quân, cùng với Lam Địch Á Tư liên minh công phá phòng tuyến Đông Nam của quốc gia. Áp lực này toàn bộ dồn lên trăm vạn đại quân của Tây Đa Phu nguyên soái lãnh đạo và 20 vạn liên quân A Tư Khoa Lợi. Nói cách khác bây giờ bọn họ đang phải đối diện với lực lượng quân đội đối phương đông gần gấp đôi, hơn nữa chiến đấu lực còn mạnh hơn nhiều. Dưới tình cảnh như vậy, ta cũng không dám nói chắc phòng tuyến phương Nam này có thể chống đỡ được thêm bao lâu ".

Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi nữa, khẩn trương hỏi: " Tình thế đã diễn biến nguy ngập như vậy sao? Còn bên phía Phật La vương quốc động tĩnh thế nào? "

Áo Lợi Duy Lạp thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc, nói: "Phật La vương quốc sợ rằng sẽ kiềm chế lực lượng Cầm Thành của ngươi không để cho ngươi trợ giúp Mễ Lan đế quốc. 6 điều kiện mà Ny Na công chúa đáp ứng với ngươi ta đã biết, 6 điều kiện này so với 6 tòa thành thì nhỏ hơn không ít nhưng với hơn trăm vạn dân Đông Long huyết mạch các ngươi, theo ta thấy thì thật sự là nuôi hổ trong nhà. Nhưng Ny Na công chúa bắt buộc phải đáp ứng các ngươi vì phòng tuyến phía Đông đang vô cùng nguy ngập, có lẽ không còn chống đỡ được lâu, so với phương Nam còn sụp đổ sớm hơn. 50 vạn đại quân tinh nhuệ của Phật La vương quốc đã cùng giao chiến với quân đoàn phương Đông của chúng ta. Ngay trận đầu tiên quân ta đã hi sinh hơn 3 vạn, bây giờ chúng ta mặc dù cố thủ không ra nhưng cũng đã bị đại quân Phật La ép sâu vào trong biên giới. Xét về cả chiến lực hay số lượng gì thì cũng ở thế hạ phong. Cho dù có thành thị hỗ trợ phòng thủ thì cũng không cầm cự quá ba tháng nữa, lúc ấy phòng tuyến phía Đông tất nhiên thất thủ. Bây giờ toàn vương quốc đang tích cực chiêu binh nhưng có kịp tới lúc đó hay không thì lại là chuyện khác. Ta thấy binh lính mà không trải qua thực chiến như thế cho dù phái lên tuyến đầu cũng chỉ là đi chịu chết mà thôi. Âm Trúc, đứng ở lập trường huynh đệ mà nói, ta cầu xin ngươi hãy đi cứu Mễ Lan đế quốc. Dù sao đi nữa ngươi cũng đang mang hàm bá tước của đế quốc trên người ".

Diệp Âm Trúc thở dài: " Ta mặc dù biết tình thế của Mễ Lan không tốt nhưng cũng không nghĩ tới chuyện đã nguy cấp như thế. Chiến tranh vừa mới bùng nổ đã rơi vào thế hạ phong, toàn bộ biên giới đều bị uy hiếp. Tình thế này biến hóa đến khó lường, thậm chí có thể một ngày ngàn dặm "

Áo Lợi Duy Lạp trầm giọng: " Không thể không thừa nhận Lam Địch Á Tư cao tay tính toán. Mặc dù Mễ Lan chúng ta vẫn cảnh giác bọn họ nhưng thời gian hòa bình dài khiến cho đế quốc có phần lơi lỏng. Ai mà ngờ được Pháp Lam đang giám sát Đại lục đột nhiên tuyên bố phong bế? Biến hoá bất thình lình này đối với Mễ Lan mà nói thật sự là đả kích quá lớn. Bất quá, Mễ Lan cũng chưa chắc chắn sẽ bại vong. Giai đoạn này chiến tranh chỉ vừa mới bắt đầu, đối với chúng ta cũng là thời khắc gian nan nhất. Chỉ cần cố gắng vượt qua giai đoạn này, lấy thời gian cho Mễ Lan có cơ hội hít th, hươu chết về tay ai còn chưa biết ".

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói: " Tình thế trước mắt, áp lực lớn nhất là phòng tuyến phương Nam, Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng thế quân cực lớn nhưng dù sao ở phương Nam, Mễ Lan cũng còn 120 vạn đại quân trú đóng. Bởi vì Pháp Lam nằm ở giữa 2 đế quốc nên biên giới tiếp giáp của Mễ Lan cùng Lam Địch Á Tư không nhiều lắm. Muốn quét sạch một lượt 120 vạn đại quân Mễ Lan này cũng hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản gì. Nếu ta nhớ không sai, ma pháp sư của Mễ Lan đế quốc về số lượng lẫn chất lượng đều là có một không hai trên Đại lục. Có bọn họ phụ trợ, tạm thời cản bước tiến của Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng chắc cũng có thể được. Bây giờ vấn đề mấu chốt ngược lại nằm ở bên phía Phật La vương quốc, phòng tuyến phía Đông. Tuyệt đối không thể để bọn chúng xâm nhập cảnh nội Mễ Lan. Nếu không ắt xảy ra nội loạn, quốc gia suy kiệt, hẳn sẽ không còn cơ hội vãn hồi cục diện ".

Áo Lợi Duy Lạp nói: " Ny Na công chúa thông qua truyền tin nhắn tới ông nội ta. Bảo ta chuyển lời cho ngươi, 10 vạn lính bổ cấp hậu cần bà đã chuẩn bị sẵn sàng hết cho ngươi. Xin ngươi dẫn dắt Cầm Thành dũng sĩ đến phòng tuyến phía Đông hỗ trợ. Âm Trúc, ta muốn hỏi ngươi một câu, xin ngươi cho ta một câu trả lời chính xác thuyết phục nhất ".

Diệp Âm Trúc nhìn Áo Lợi Duy Lạp. Trong ánh mắt hắn Diệp Âm Trúc thấy rõ vẻ kiên quyết.

- Ngươi cứ hỏi.

Áo Lợi Duy Lạp hít một hơi dài. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào đôi đồng tử đen nhánh của Diệp Âm Trúc: " Xin ngươi nói cho ta, ngươi cùng với Cầm Thành, có thể dốc hết lực lượng trợ giúp Mễ Lan trong thời khắc khó khăn này hay không ".

Diệp Âm Trúc tựa hồ đã đoán được Áo Lợi Duy Lạp sẽ hỏi như vậy. Hắn cũng không trả lời ngay mà đưa tay chỉ xuống bản đồ Áo Lợi Duy Lạp đang mở sẵn. Vị trí ngón tay chỉ chính là Cầm Thành nằm giữa dãy núi Bố Luân Nạp.

- Áo Lợi Duy Lạp đại ca, ngươi xem. Cầm Thành nằm trong dãy núi Bố Luân Nạp, đối với Mễ Lan đế quốc mà nói, chính là một đạo phòng tuyến thiên nhiên. Chính vì có đạo phòng tuyến này mới làm cho Thú nhân tộc không cách gì dốc toàn lực công kích đế quốc. Mà điểm trọng yếu nhất là dãy núi Bố Luân Nạp này chính là lãnh địa của Mễ Lan đế quốc. Nếu Mễ Lan đế quốc không bị xâm phạm, bất kì quốc gia nào hay Thú nhân tộc, dù cường đại tới đâu cũng không thể xâm phạm vào dãy núi này được.

Cầm Thành là cơ sở của ta. Ta là lãnh chúa Cầm Thành. Điều đầu tiên mà ta suy nghĩ chính là an toàn của Cầm Thành, cuộc sống bình yên của nhân dân Cầm Thành cùng sự phát triển trong tương lai. Ta hỏi ngươi một việc, ngươi nhận thấy Cầm Thành chúng ta, hay nói cách khác là Đông Long đế quốc, đối với quan hệ trên Đại lục, quan hệ với quốc gia nào mật thiết nhất, hợp tác với quốc gia nào là có lợi nhất?

Áo Lợi Duy Lạp nhìn chăm chăm Diệp Âm Trúc, trong lòng hắn mặc dù đã hiểu ý tứ Diệp Âm Trúc, nhưng lúc này quan hệ đến sinh tử tồn vong của Mễ La, hắn không dám phán đoán hồ đồ: " Xin cho ta một câu trả lời thuyết phục ".

Diệp Âm Trúc nghiêm túc nói: "Đông Long chúng ta có câu ngạn ngữ là "môi hở răng lạnh". Thông qua Lục đạo chi quyết, ít nhất Cầm Thành chúng ta cùng Mễ Lan có 6 năm hòa bình, 6 năm hòa bình thời gian này đối với Cầm Thành là cực kì trọng yếu không thể nghi ngờ. Nếu Mễ Lan bại vong, Lam Địch Á Tư chẳng lẽ buông tha cho Cầm Thành chúng ta ư? Không cần nói chuyện khác, chỉ nguyên việc có đạo chỉ dụ từ Pháp Lam là bọn họ không dám chống lại rồi. Chúng ta thủ hộ Mễ Lan, cũng chính là thủ hộ Cầm Thành. Áo Lợi Duy Lạp đại ca, ngươi có thể yên tâm. Ta lấy thân phận là lãnh chúa Cầm Thành cam đoan với ngươ. Trên phương diện hỗ trợ Mễ Lan đế quốc chống ngoại xâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực. Đợi 300 tử thần chiến sỹ trở về, ta sẽ lãnh đạo Cầm Thành dũng sĩ đi tới biên cương phía Đông Mễ Lan. Tại trận Thất quốc thất long bài vị chiến kia, đồng đội của chúng ta vì Phật La phản bội mà hy sinh oan uổng, lần này chúng ta quyết bắt lũ Phật La kia trả giá thật đắt ".

Khuôn mặt Áo Lợi Duy Lạp như được bảo phủ bởi một tầng mây đỏ, không phải do ngượng ngùng mà là cực độ kích thích: " Âm Trúc, nếu đã như vậy, mạng của Áo Lợi Duy Lạp này sẽ giao cả cho ngươi. Gia tộc Tử La Lan chúng ta nguồn gốc từ Mễ Lan, đã cùng Mễ Lan thành một thể thống nhất. Mễ Lan phồn vinh hưng thịnh là Tử La Lan gia tộc chúng ta phồn vinh hưng thịnh. Mễ Lan bại vong cũng là gia tộc chúng ta bại vong. Vì đế quốc, vì gia tộc, ta nguyện cống hiến toàn bộ sức lực cùng sinh mạng của bản thân".

Diệp Âm Trúc vỗ mạnh lên lên vai Áo Lợi Duy Lạp: " Hay lắm, hai chúng ta một lần nữa hợp tác trên chiến trường. Nhất định phải cho bọn Phật La kia nếm mùi đau khổ mới được ".

Đối với nhận thức đại thế trước mắt, Áo Lợi Duy Lạp còn tinh minh hơn Diệp Âm Trúc, kích động qua đi, dần tỉnh táo lại, không nhịn được hỏi: " Âm Trúc, lần này ngươi định đem theo bao nhiêu nhân mã tới phương Đông? Chuẩn bị cùng Phật La vương quốc giao chiến, lần này Phật La cũng làdốc hết quốc lực, đem toàn bộ quân đội tinh nhuệ tới, bọn chúng vốn là chẳng còn gì cố kỵ về sau nữa ". Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói tiếp: " Chính diện đối kháng thật sự không có khả năng! Nếu như bọn chúng không có gì phải lo lắng ở hậu phương thì hãy để chúng ta gây cho bọn chúng một ít lo lắng? Phật La vương quốc mặc dù hợp tác chặt chẽ với Lam Địch Á Tư đế quốc nhưng ta không tin bọn chúng lại có thể mặc kệ tình hình biến động xảy ra trong nước mình được".

Lập tức, Diệp Âm Trúc nhỏ giọng thì thầm với Áo Lợi Duy Lạp mấy câu! Trên mặt Áo Lợi Duy Lạp đầu tiên là một vẻ kinh ngạc, dần dần thần sắc trở nên có chút cổ quái, nửa muốn phá ra cười nửa lại cố nén, nhưng càng ngày ánh mắt Áo Lợi Duy Lạp lại càng kinh hãi. Hiển nhiên là điều Diệp Âm Trúc vừa nói làm cho hắn kinh ngạc vượt xa khỏi trí tưởng tượng.

- Công địch để tự cứu mình. Âm Trúc, ý kiến này của ngươi quả thật rất tuyệt vời. Nhưng quan trọng là chúng ta phải thực hiện nó thật thần tốc. Hơn nữa, nhiệm vụ này cũng không phải chỉ sử dụng 300 Tử thần chiến sĩ là có khả năng hoàn thành được. Phật La vương quốc hoàn toàn không phải là Cực bắc hoang nguyên. Cực bắc hoang nguyên cực kì hoang vu rộng lớn. Thú nhân lại không có thành thị to lớn để có thể dựa vào đó cố thủ. Trí tuệ của con người Thú nhân không thể nào so bì được. Nếu tái sử dụng chiến thuật lần trước tại Cực bắc hoang nguyên, ta e rằng …

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói: " Đại ca, huynh yên chí đi. Chiến thuật tương tự làm sao có thể sử dụng 2 lần. Huống chi 300 Tử thần mặc dù hành động lần này cũng là chủ lực nhưng không phải là toàn bộ, huynh cứ chờ xem sẽ biết. Lần này ta sẽ để Hồng Nhạn ở lại Cầm Thành, ta và huynh cùng đi ra tiền tuyến. Chí ít ta cũng có 7 phần chắc chắn chúng ta có khả năng kìm chân quân đội của Phật La vương quốc ".

Chiến thuật cụ thể, Diệp Âm Trúc cũng không nói tỉ mỉ. Trước khi triển khai hành động, giữ bí mật kế hoạch là chuyện phi thường quan trọng, mặc dù trong lòng hắn đã vạch ra một bản phân công chi tiết hoàn chỉnh. Xét về số lượng, quân đội trong tay Diệp Âm Trúc cũng không nhiều nhưng số lượng rõ ràng không có tính quyết định trong những trận chiến kiểu thế này. Quân binh tinh nhuệ mới là mấu chốt của thắng lợi.

Nói chuyện với nhau một lát, Diệp Âm Trúc để cho Áo Lợi Duy Lạp nghỉ ngơi, bản thân cũng quay về phòng. Kế hoạch hành động chuyến đi sắp tới, có thêm sự phân tích tình thế hiện tại của Áo Lợi Duy Lạp hôm nay không thể nghi ngờ gì là sự trợ giúp cực lớn. Chỉ có hiểu hết toàn bộ chiến cuộc mới có thể khống chế cục diện cùng với xác định tương lai hướng đi của Cầm Thành.

Ngay từ khi Diệp Âm Trúc mang Long lang nhất tộc trở về Cầm Thành, cả Cầm Thanh dường như sôi động hẳn lên, trong đó sốt sắng nhất chính là Ải nhân tộc cùng công nhân của Địa tinh bộ lạc. Bọn họ cơ hồ làm việc ngày đêm không ngưng nghỉ để có thể chế tạo kịp thời những thứ mà Diệp Âm Trúc yêu cầu.

Mười ngày sau, 300 Tử thần dưới sự dẫn dắt của Diệp Hồng Nhạn, vượt bao sương gió rốt cục cũng đã tới Cầm Thành. Lúc gặp mặt, thời gian không dài mà tưởng chừng như lâu lắm, cảm giác thân thuộc làm cho thiết hán như Hồng Nhạn cũng không khỏi bồi hồi xúc động.

Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp thân chinh ra ngoài Cầm Thành đón 300 Tử thần chiến sĩ. Diệp Hồng Nhạn cùng các chiến sĩ cũng đều đã thay đổi trang bị mới tinh. Ny Na công chúa quả nhiên hào phóng, chẳng những mua cho bọn họ toàn bộ khôi giáp vũ khí mới tinh, lại còn tặng cho mỗi một Tử thần chiến sị một đầu Ai lý khắc mẫn long làm tọa kỵ. 300 Ai lý khắc mẫn long, trị giá của món quà này quả thật không nhỏ chút nào!

Mặc dù hành quân cấp tốc hơn mười ngày mới có thể tới được Cầm Thành nhưng 300 Tử thần chiến sĩ trên nét mặt không hề biểu hiện cho thấy sự mệt mỏi. Kinh qua nhiều trận sinh tử chiến, bọn họ đã chính thức trở thành cường đại chiến sĩ. Trang bị của mỗi người cũng đều đồng nhất như nhau. Ngoại trừ 7 ma pháp sư còn sống sau trận Thất quốc thất long bài vị chiến, 300 chiến sĩ toàn bộ lưng đều đeo trọng kiếm, cài trên yên tọa kỵ là long thương mới tinh dài 6 thước hơn. Khí chất băng lãnh mà hùng mạnh này không có một đoàn kỵ binh nào của Mễ Lan đế quốc có thể so bì được.

" Hồng Nhạn, huynh đệ ngươi rốt cục đã tới ". Áo Lợi Duy Lạp cười ha hả, quàng tay ôm vai Diệp Hồng Nhạn.

Dáng vẻ Diệp Hồng Nhạn vẫn lạnh lùng cao ngạo như trước kia nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt hắn toát ra một tia tình cảm ấm áp, không hề kém Áo Lợi Duy Lạp. Ánh mắt hắn nhìn Diệp Âm Trúc: " Chúng ta đã tới! Âm Trúc, chúng ta lại cùng sóng vai tác chiến lần nữa chứ? "

Hắn cũng không hề hỏi tại sao lúc trước Diệp Âm Trúc đột nhiên biến mất, không từ mà biệt. Chiến trường phối hợp đã hình thành sự ăn ý tới mức để cho bọn họ có sự tín nhiệm tuyệt đối lẫn nhau.

Diệp Âm Trúc gật đầu: " Chính xác, chúng ta lại một lần nữa chung vai tác chiến. Hồng Nhạn, kể từ giờ phút này, ngươi cùng toàn bộ Tử thần chiến sĩ đều trở thành thành viên của Đông Long. Cầm Thành không còn là đất của Mễ Lan mà chuyển thành quan hệ hợp tác. Tình huống cụ thể xảy ra thế nào ta nghĩ ngươi cũng muốn biết sơ qua, ta giải thích lúc này hơi dài dòng. Ngươi cứ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai chúng ta lập tức xuất phát đi tiếp ứng cho biên giới phía Đông của Mễ Lan đế quốc. Còn nhớ đám Huyết sắc vệ đội lúc trước lâm trận đánh lén làm cho huynh đệ chúng ta chết oan đó không? Lúc này mục tiêu của chúng ta chính là quốc gia của đám Huyết sắc vệ đội đó. Phật La vương quốc phản bội minh hữu".

Nghe tới 4 chữ Huyết sắc vệ đội, không chỉ có Diệp Hồng Nhạn, toàn bộ Tử thần chiến sĩ sau lưng hắn đều bộc lộ sát khí ào ạt, sát khí rùng rợn lạnh lẽo như băng làm cho ngay cả Áo Lợi Duy Lạp đang đứng trước mặt cũng không khỏi rùng mình một cái, liên tưởng đến tình cảnh lúc ấy. Ánh mắt của mỗi người từ từ đỏ lên, toàn bộ Tử thần chiến sĩ ở đây đều ghi khắc trong lòng, đồng đội hy sinh lúc trước là vì bảo vệ mạng sống của bọn họ, vì thắng lợi cuối cùng của 500 Tử thần mà chấp nhận hy sinh. Tinh thần quật cường tự thiêu đốt sinh mệnh chi hoả của 43 ma pháp sư ngày ấy, bọn họ vĩnh viễn không thể nào quên.

Diệp Hồng Nhạn siết chặt hai nắm tay: " Âm Trúc, chúng ta không cần nghỉ ngơi, lúc nào xuất phát cũng được ".

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói: " Để báo thù cho đồng đội, chúng ta toàn bộ phải ở trạng thái sung mãn nhất. Chiến dịch lần này không phải kết thúc trong thời gian ngắn mà là trường kì chiến đấu, cực kì gian khổ ".

Diệp Hồng Nhạn tỉnh táo trở lại, nhìn sâu vào mắt Diệp Âm Trúc, chậm rãi gật đầu. Nhìn ánh mắt hắn ngùn ngụt lửa cừu hận như vậy, Diệp Âm Trúc đột nhiên nhận ra, căn bản mình không sao dám mở lời phái Diệp Hồng Nhạn lưu lại Cầm Thành giúp đỡ huấn luyện kỵ binh. Trong lòng hắn thở dài một hơi, xem ra việc huấn luyện kỵ binh này đành phải trông chờ vào những người khác.

" Được, hỡi các Tử thần chiến sĩ của ta, ta không có thời gian chuẩn bị nghi thức long trọng nhất nghênh đón các ngươi tới Cầm Thành nhưng trước khi các ngươi tới đây, ta đã sớm chuẩn bị một phần lễ vật. Bây giờ, các ngươi rời khỏi tọa kỵ của mình, đồng thời cũng tháo bỏ luôn khôi giáp cùng vũ khí ".

Mặc dù Tử thần chiến sĩ không biết tại sao Diệp Âm Trúc ra lệnh cho họ làm vậy nhưng thân ở trong quân ngũ nhiều năm, thói quen phục tùng mệnh lệnh cấp trên cùng với sự trung thành tuyệt đối dành cho Diệp Âm Trúc, toàn bộ Tử thần chiến sĩ thực hiện yêu cầu không một chút do dự.

Cơ hồ như đồng thời rơi xuống đất, khôi giáp của bọn họ lúc rơi xuống phát ra một tiếng leng keng đồng loạt. Trọng kiếm, long thương lần lượt được tháo ra khỏi lưng Ai lý khắc mẫn long. Chỉ một tích tắc sau, toàn bộ Tử thần chiến sĩ đã cởi hết áo giáp cùng trang bị trên người.

Diệp Âm Trúc vung tay ra hiệu, lập tức có hơn một ngàn Cầm Thành chiến sĩ ra ngoài. Dắt Ai lý khắc mẫn long cùng với trang bị của Tử thần chiến sĩ, toàn bộ mang đi hết.

Lúc này, đoàn người phía sau Diệp Âm Trúc gồm có Tử, An Nhã cùng vài vị tông chủ rỗi việc của Đông Long Bát Tông, mắt nhìn thấy 300 Tử thần chiến sĩ động tác chỉnh tề, đều tăm tắp như một, cùng với vẻ mặt lạnh như băng. Thấy trang bị cùng tọa kỵ của mình bị người khác mang đi mà không hề mất tập trung, đều không khỏi gật đầu, trong lòng ngấm ngầm tán thưởng.

Chỉ có Lan tông tông chủ thấp giọng hỏi thầm nãi nãi Lan Như Tuyết của Diệp Âm Trúc đang đứng bên cạnh: " Đại tỷ, đám chiến sĩ này chẳng lẽ không hề có chút điểm lưu luyên với trang bị của chính mình ư? Theo ta thấy, một chiến sĩ chân chính đối với vũ khí, áo giáp cùng tọa kỵ của mình, hẳn là phải có tình cảm rất sâu sắc mới đúng chứ? "

Lan Như Tuyết hạ giọng nói: " Không, ngươi nói đó chỉ là chiến sĩ thông thường. Còn đám chiến sĩ trước mặt này, ta không biết Âm Trúc làm thế nào mà thu được, nhưng ta có thể dám chắc, sát khí mạnh mẽ trên người bọn họ toát ra không thể nào trong ngày một ngày hai mà có được. Bọn họ cũng không giống chiến sĩ, chuẩn xác nhất phải gọi là Tử sĩ mới đúng, bọn họ tin tưởng tuyệt đối chỉ có thực lực của thân thể mình. Vũ khí cùng với tọa kỵ đối với bọn họ mà nói thật ra không có gì khác biệt. Gặp địch thì chỉ biết tuân lệnh chém giết, đây mới là những dũng sỹ chân chính. Mặc dù số lượng chỉ có 300 người nhưng ta thấy thực lực không thua gì thiên quân vạn mã. Khó trách lúc trước Âm Trúc đặt ra 6 điều kiện cho Ny Na công chúa lại bao gồm cả điều kiện mang bọn họ lại đây, cũng quả nhiên thật sự là rất đáng giá ".

Tông chủ Lan tông Lan Thanh cười khúc khích, nói: " Đại tỷ, bây giờ tỷ cũng giống y như tỷ phu, xem đứa cháu Âm Trúc kia như bảo bối trong lòng rồi ".

Lan Như Tuyết tự hào nói: " Chuyện đó đương nhiên! Có một đứa cháu như vậy ta còn cầu gì nữa? Ta tin tưởng rằng, Âm Trúc nhất định sẽ tiếp bước con đường mà cha ông nó đã đi còn dang dở. Giờ này đây, ta cơ hồ thấy được dấu hiệu Đông Long đế quốc một lần nữa phục hưng huy hoàng rồi ".

Trong lúc 2 người bọn họ trao đổi, Diệp Âm Trúc quay lại, hướng về một lão già thân hình cao lớn, tóc ngắn màu xám bạc, mỉm cười hỏi: " Lang Khắc tiền bối, ngài xem những huynh đệ này của ta có thể trở thành đồng đội của tộc nhân ngài được không? Chắc sẽ không làm mất mặt tộc nhân của ngài đấy chứ? "

Lão già này chính là kẻ lãnh đạo tộc nhân của Long lang tộc tới Cầm Thành theo chân Diệp Âm Trúc, Long lang vương Lang Khắc. Trước giờ Long lang nhất tộc đều tự nhận mình thuộc họ Lang, nên toàn bộ tên của họ đều bắt đầu bằng chữ Lang. Thân là một cửu cấp ma thú, Lang Khắc tự nhiên có thể hóa thành hình người.

Từ lúc Diệp Hồng Nhạn dẫn đầu 300 Tử thần xuất hiện, ánh mắt Lang Khắc thủy chung chưa hề rời khỏi đám người này. Trước khi nghênh đón 300 Tử thần, Diệp Âm Trúc đã nói qua với Lang Khắc những người sắp tới tương lai sẽ trở thành đồng đội chiến sĩ của Long lang tộc. Đúng như lời Diệp Âm Trúc nói, Lang Khắc đối với đám Tử thần chiến sĩ trước mặt cực kì ưng ý, mặc dù lão cũng không thể cảm nhận rõ ràng thực lực chân chính của đám chiến sĩ Tử thần này nhưng sát khí lạnh như băng toát ra đã nói cho lão già đầy kinh nghiệm này nhiều điều. Không trải qua huyết tẩy khảo nghiệm cùng sinh tử chiến, làm sao có thể đúc ra chiến sĩ cường đại như vậy?

Cũng chỉ có thể hợp tác cùng chiến sĩ thực lực cường đại mới có thể tự thân tăng cường thực lực, cũng có cơ hội bảo toàn tính mạng giữa chiến trường khốc liệt. Lão Long lang vương gật gù: " Xin Cầm Đế đại nhân làm chủ ".

Diệp Âm Trúc tươi cười, từ trong sâu thẳm ánh mắt của Lang Khắc, hắn đã nhìn ra vị Long lang vương này đã thật sự thần phục. Về mặt rộng lớn, dãy núi Bố Luân Nạp không thể nào so bì với Phổ Lợi Á bình nguyên, nhưng hoàn cảnh sinh sống ở nơi đây tốt hơn Băng sâm không biết bao nhiêu lần. Lương thực cung ứng đầy đủ cùng khí hậu bớt khắc nghiệt chính là điều mà Long lang tộc từ hơn ngàn năm trở lại đây chưa từng được hưởng thụ, cuộc sống không cần lo lắng đến miếng ăn.

Lang Khắc ngày ngày quan sát sinh hoạt của Cầm Thành, chính lão thấy tận mắt đông đảo các chủng tộc tụ họp cùng một nơi, tạo ra cảnh tượng phồn vinh, Bỉ Mông nhất tộc, Đức Lỗ Y huyền bí, Tinh linh tộc lâu đời, Ải Nhân tộc chú tạo đại sư, mỗi tộc đều là một phần tử mật thiết của Cầm Thành. Cảm thụ được hào khí cùng sự thân ái của Cầm Thành, tâm tình hoang mang ban đầu của Long lang tộc dần dần trở nên bình ổn.

Diệp Âm Trúc cười nói: " Đã như thế, xin ngài gọi tộc nhân xuất hiện. Để cho bọn họ tự chọn lựa lấy đồng đội tương lai thích hợp cho mình ".

Lang Khắc gật đầu, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hú nửa như rồng ngâm nửa như sói tru ngân dài. Tiếng hú vang vọng tựa như phá toang mây trời. Ngay lập tức, mấy trăm tiếng hú từ phương xa đồng loạt vang lên hồi đáp. Tiếp đó là một luồng sát khí bốc cao từ phương xa quét tới, giống như một đạo khói màu xám bạc từ mặt bên kia của Cầm Thành di chuyển đến bãi đất trống này.

Tử lúc này cũng đã tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, hai người nhìn nhau cười. Bọn họ biết, lúc trước vất vả tới Băng quyển cũng không hề uổng phí công lao.

Đám Tử thần chiến sĩ dường như linh cảm được cơn lốc màu xám sắp quét tới kia có liên quan mật thiết đến mình, nhất thời đều tập trung chú ý vào đó.

Cơn lốc màu xám kia tốc độ cực nhanh, cơ hồ mắt thường không theo kịp. Chỉ qua quãng thời gian chừng vài lần hô hấp là bọn họ đã thấy rõ được thực ra là cái gì đang tới.

Bề ngoài nhìn giống như sói. Thân thể bao phủ bởi long lân màu xám tro, cao lớn mạnh mẽ, tứ chi tráng kiện, ánh mắt tỏa ra huyết quang màu đỏ sậm chính là điểm thu hút toàn bộ sự chú ý của mỗi gã Tử thần chiến sĩ. Không hiểu tại sao, trong lòng mỗi gã Tử thần chiến sĩ đều xuất hiện một loại cảm giác huyết mạch tương liên. So sánh với Long lang trước mặt này, Ai Lý Khắc Mẫn Long kia có đáng giá gì?

Ba trăm lẻ tám Long lang, chạy như bay tới đây. Ngay khí bọn chúng dừng lại trước mặt Tử thần chiến sĩ thì thế xung phong cũng dừng lại. Sương trắng từ mũi phun ra phì phì, đôi nhãn cầu đỏ sậm lạnh như băng nhìn trừng trừng vào mắt đám chiến sĩ.

Trên lưng mỗi đầu Long lang đều mang một bộ áo giáp đen nhánh, một cây trường thương cùng một cây trường kiếm dài chừng một thước bảy. Trên lưng Long lang đã có thắng yên cương. Trường thương cùng kiếm đều được treo trên yên.

Chiều dài của thương này ngắn hơn đôi chút so với Long thương, ước chừng vào khoảng 5 thước. Trọng kiếm cũng nhỏ hơn chút ít so với trọng kiếm lúc trước. Cũng giống y như bộ áo giá, hai món vũ khí này cũng màu đen tuyến, hơn nữa cũng chẳng hề có vẻ sáng loáng thường thấy.

- Đây là món lễ vật mà ta tặng cho các ngươi, cũng chính là đồng đội tương lai của các ngươi. Không có chỉ định bắt cặp cụ thể, các ngươi hãy dùng chính thực lực bản thân để tìm lấy đồng đội thích hợp cho mình. Khi các ngươi mặc áo giáp trên lưng chúng vào, cầm lấy Long lang thương và kiếm thì các ngươi không còn là Tử thần 300 chiến sỹ nữa mà là Tử Thần Long Lang Kỵ Binh.

Nói xong những lời này, ánh mắt của Diệp Âm Trúc lướt qua mặt Diệp Hồng Nhạn. Hắn nhìn thấy tia hưng phấn cùng kích thích sôi trào trong mắt Hồng Nhạn thì yên tâm. Đúng là huynh đệ Tử thần tuyệt đối tín nhiệm, Diệp Âm Trúc không nói gì thêm, lẳng lặng quay đi trở về Cầm Thành.

Lần này, tên tù binh Bội Cổ cũng theo đại quân mà đến. Diệp Âm Trúc không để cho y tham dự vào quá trình lựa chọn Long lang mà ra lệnh cho hắn làm thống soái viễn trình quân đoàn. Kì thật, trải qua thời gian không có Diệp Âm Trúc bên cạnh, Bội Cổ cũng biết mình không còn đường nào khác. Ba Lợi vương quốc hắn không thể quay lại, đành chọn lựa làm tùy tùng của Diệp Âm Trúc. Huống chi, từ lúc hắn biết chuyện Diệp Âm Trúc dùng Lục đạo chi quyết ngăn chặn công kích của Mễ Lan đối với Cầm Thành, trong lòng càng thêm bội phục.

Bên phía Tử thần chiến sĩ, chiến đấu là chuyện không thể tránh khỏi. Muốn thu phục Long lang cao ngạo làm đồng đội, đầu tiên phải chinh phục được tâm của chúng. Chỉ có như vậy, sau này trong quá trình chiến đấu mới có thể phối hợp ăn ý như cùng một thể. Đây cũng là điều kiện mà Long lang vương đặt ra cho Diệp Âm Trúc, hắn cũng không hề cự tuyệt. Nếu như nói Tử thần chiến sĩ không có khả năng chinh phục Long lang này, vậy cố gắng của mình dĩ nhiên uổng phí. Nhưng Diệp Âm Trúc hoàn toàn tin tưởng những chiến sĩ đã cùng vào sinh ra tử với mình, đối mặt với vô số cường địch chưa hề lùi bước tuyệt đối sẽ không thất bại trước thử thách này.

Diệp Âm Trúc dẫn mọi người quay trở lại phủ lãnh chúa. Áo Lợi Duy Lạp đi theo sát bên người hắn, lo lắng hỏi: " Âm Trúc, đám Tử thần chiến sĩ của chúng ta thật sự có thể vượt qua sao? Long lang này đều là ma thú 2 thuộc tính, hơn nữa còn là Thất cấp ma thú. Đại bộ phận Tử thần chiến sĩ của chúng ta thực lực chỉ cỡ Lục cấp sơ giai. Cùng với Thất cấp ma thú đối kháng như vậy, có vẻ như … "

Diệp Âm Trúc mỉm cười: " Tin tưởng đồng đội của chúng ta đi. Trải qua trường Thất quốc thất long bài vị chiến kia, bọn họ chắc hẳn đã không còn là Lục cấp sơ giai nữa rồi. Huống chi, cho dù có thật là Lục cấp sơ giai đi chăng nữa, chiến sĩ đã trải qua vô số trận chiến sinh tử chẳng lẽ lại không thể chinh phục nổi đám ma thú mới vừa rời khỏi Băng sâm, thậm chí chưa từng trải nghiệm qua chiến đấu chân chính như Long lang ư? Cứ chờ tin tốt từ bọn họ đi. Đồng đội của chúng ta nhất định sẽ không thất bại ".

Chờ đợi thường làm cho người ta sốt ruột. Trong quá trình chờ đợi, Áo Lợi Duy Lạp rõ ràng không có sự trầm ổn như Diệp Âm Trúc. Lúc này, trong phủ lãnh chúa cũng chỉ có Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp, Tô Lạp cùng Tử 4 người. Những người còn lại đều đứng ngoài Cầm Thành xem náo nhiệt. 300 Tử thần đấu với 300 long lang, trường quyết chiến này ai sẽ là kẻ chiến thắng? Thủ lĩnh cùng tộc nhân các tộc trong Cầm Thành tất thảy đều vô cùng hứng thú.

Hơn một canh giờ trôi qua, Diệp Âm Trúc đã lẳng lặng ngồi ngay ngắn tu luyện. Lúc này lãng phí thời gian thì quả thực rất đáng trách. Sắp phải ra tiền tuyến, càng tranh thủ thời gian tu luyện càng có thể nâng cao thực lực bản thân, tăng thêm cơ hội sinh tồn tại chiến trường khốc liệt. Đạo lý này đã thật sự khắc rất sâu vào trong tâm khảm của Diệp Âm Trúc.

Tử cũng giống như Diệp Âm Trúc, tựa hồ trận chiến bên ngoài đối với hắn không có chút gì liên quan, cũng ngồi bình thản tu luyện trên mặt đất. Tô Lạp đứng bên cạnh Diệp Âm Trúc, chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chăm, nàng không tu luyện giống như Tử hay Diệp Âm Trúc nhưng dáng vẻ nhập thần như vậy nhìn qua cũng không khác gì tu luyện.

Chỉ có Áo Lợi Duy Lạp không cách nào ngồi yên. Hắn không ngừng đi qua đi lại trong đại sảnh của phủ lãnh chúa. Đồng đội vào sinh ra tử với mình đang đối đầu với địch thủ cường đại. Làm sao trong lòng hắn lại không nóng ruột được?

Qua 2 canh giờ. Áo Lợi Duy Lạp rốt cục cũng nhịn không được. Đi thẳng ra ngoài, bất luận diễn biến thế nào, hắn nhất định phải chạy ra xem một lát.

" Khoan đã ". Diệp Âm Trúc đột nhiên mở bừng hai mắt.

Áo Lợi Duy Lạp sững người: " Âm Trúc, để ta ra đó xem. Chờ đợi như thế này quả thực là hành hạ ".

Diệp Âm Trúc cười khổ nói: " Ngươi biết tại sao ta kéo ngươi quay về Cầm Thành, đồng thời chính mình cũng không đi xem? "

Áo Lợi Duy Lạp kinh ngạc hỏi: " Chẳng lẽ không phải vì ngươi với bọn Hồng Nhạn có sự tin tưởng tuyệt đối như vậy hay sao? "

Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng: " Tin tưởng tất nhiên phải có. Nhưng ta sợ nhất là nhìn thấy cảnh Tử thần chiến sĩ tử trận khi đấu với Long lang, ta sợ mình sẽ nhịn không được mà ra tay trợ giúp, như vậy sẽ vi phạm quy định của cuộc chiến, cũng là vi phạm ước định của ta với Long lang vương".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.