Chí Tôn Khuynh Thành

Chương 4: Hạt giống tình si




Tôi thừa nhận, người có năng lực Niệm không phải thiên tài, mà là siêu nhân mới đúng.

Tôi ôm chặt lấy hắn, rất lâu không hồi được thần lại, có chút bất đắc dĩ vươn tay vỗ vỗ lưng hắn nói: “Tại sao cứ phải làm thế này, cậu mới bằng lòng nghe tôi nói chứ? Nếu tôi chết thật thì cậu chính là tên đại chết tiệt, Lance.”

Liều mạng túm chặt tôi chạy lên con đường đời mà cậu lựa chọn, chết cũng không hối cải, hoàn toàn không chịu quay đầu nghe ý kiến của tôi chút nào, khiến tôi phải trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống tầng một, cậu mới chịu thành thật hỏi tôi “Miru, cô muốn cái gì” sao?

Sao cậu có thể bức tôi như thế, bức người khác quá đáng. Nếu tôi chết thì cậu chính là tên chết tiệt.

“Cô sẽ không chết.” Hắn nhìn lên tòa nhà đấu trường Trên Không, âm điệu không hề có chút bằng trắc, ăn ngay nói thật.

Quả thật, cậu chỉ kém ở chỗ là không biết bay mà thôi. Tôi cảm thấy người này khuyết thiếu rất nhiều cảm xúc mà con người nên có, ví dụ như sợ hãi và kinh ngạc, những thứ ảnh hưởng đến lý trí phán đoán, thì hắn hoàn toàn vứt bỏ.

Bạn có thể tưởng tượng cảnh một người rơi từ mấy trăm tầng xuống, tâm tình lại bình tĩnh không sao cả như là chỉ vừa đi trên đất bằng không? Người có năng lực Niệm dù mạnh đến mức nào đi nữa, thì cũng không thể nghịch trời, một người từ trên cao rơi xuống như vậy, kém chút là xong đời, lúc rơi xuống, hắn lấy giây làm đơn vị thời gian, tính toán cẩn thận hết thảy con đường tiếp đất.

Tôi nhớ đến tình cảnh chúng tôi ở không trung vừa rồi, giờ mới bắt đầu run run, lúc chỉ cách mặt đất ba, bốn tầng, hắn vẫn không làm gì cả. Dưới tình cảnh khẩn trương làm người ta hỏng mất kia, thẳng đến một giây chỉ mành treo chuông trước khi rơi xuống đất, dải vải màu trắng kia mới rời khỏi cổ tay của tôi, gọn gàng quấn chặt một cái thanh sắt phơi đồ đặt ở tầng một.

“Bây giờ cô mới sợ sao? Lần sau nếu muốn chơi trò chơi này thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng trước, tuy rằng thân thể cô yếu kém, nhưng tôi sẽ không ngăn cản cô.” Hắn thở nhẹ ra một hơi, dựa vào thùng đựng hoa quả bị rơi vãi sau lưng, hai tay ôm tôi nói.

“Tôi...... sợ chết, cậu lại còn nói vậy nữa, sao cậu lại cố ý làm sụt nóc quán hoa quả của người ta chứ, ông chủ bị dọa chạy mất rồi.” Tôi nuốt nước mắt do bị dọa vào trong, nghiêng đầu chôn ở trước ngực hắn, rầu rĩ nói, dù là tầng hai, tôi cũng chưa bao giờ nhảy, sao có thể không sợ tầng hai trăm chứ, dù có mang theo dù để nhảy, tôi vẫn bị chứng sợ độ cao, càng đừng nói ‘một mình ra trận’ như kiểu đi tự sát thế này, nhưng vì túm lại bước chân của thằng nhóc cực đoan chỉ coi mình là trung tâm này, tôi thật sự không nghĩ ra biện pháp nào cả.

Ngày thường. dù tôi có kháng nghị đến mức nào, căn bản hắn có tai như điếc, nếu tôi không có dũng khí cực đoan một phen, thì sao hắn có thể quay đầu nhìn tôi được. Năng lực Niệm ‘Mặt trời và mặt trăng” thật không công bằng, không liều mạng đi sửa lại cho đúng, quan hệ của chúng tôi sẽ chỉ càng ngày càng kỳ dị.

“Miru, cô muốn về Esme đến vậy sao? Tôi không hiểu, theo tôi đi du lịch không tốt sao? Tôi sẽ không để người khác giết chết cô.” Hắn vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc của tôi, giọng nói hơi khàn của thiếu niên bình tĩnh nghiêm túc nói.

Làm gì có ai đi du lịch kiểu này chứ, cậu chỉ đi thiêu giết đánh cướp thôi.

Tôi tức giận cúi đầu đẩy hắn ra, sau đó tay chân cứng ngắc cố gắng thoát khỏi cái ôm của hắn, giờ toàn thân như nhũn ra, đối phó với đống quả quýt quả táo này thật sự rất khó khăn.

Dù có thể bình tĩnh đến mức nào thì vẫn là tiểu quỷ bốc đồng, nào có ai đã cuốn dải vải vào thanh sắt phơi đồ để tiếp đất rồi, lại còn nhàn tản đến mức giống như phát hiện ra trò hay, đột nhiên buông ra, trực tiếp dẫm sụt quán hoa quả của người ta, dọa chủ quán và đám đông chạy mất, sau đó cứ thế ngồi giữa đống hoa quả bị dập không chịu đứng dậy?

Tôi ném một quả quýt đi, ngồi ở giữa đống lộn xộn, hai tay khoanh ngực trừng hắn, nơi này cách Đấu trường Trên Không một khoảng cách, rơi càng cao thì nơi tiếp đất càng xa. Hắn dựa vào thùng hoa quả, một chút cũng không để ý mình ngồi như vậy làm dập bao nhiêu quả.

“Chrollo.” Tôi thật sự không phải người giỏi về giáo dục, từ khi gặp phải thằng nhóc này, tôi liền khẳng định mình càng không thích hợp, ngay cả chuyện dạy hắn về những cảm xúc của con người, tôi cũng phải chạy đi nhảy tầng để bắt hắn thật sự nhìn tôi. Thằng nhóc này thiệt thòi đến mức nào cũng sẽ không thiệt thòi hơn tôi.

Tôi hít sâu một cái, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt lặng im không có một chút linh động của hắn, nói “Chrollo, cậu thích tôi.”

Đáp án không thể nghi ngờ, rõ ràng đến mức dù là người mù cũng nhìn ra được tình cảm của thằng nhóc này đối với tôi, bỏ qua đống sở thích biến thái, hành vi quỷ dị ví dụ như giam cầm, xăm ký hiệu v.v..., biểu hiện của hắn căn bản chính là có mối tình đầu và tôi là đối tượng.

Ban đầu tôi hoàn toàn không nghĩ về phương diện đó, bởi vì hành vi của hắn vốn rất rất không bình thường, âm trầm lạnh như băng áp lực, phương thức biểu đạt này có điểm nào giống thiếu niên thanh xuân đang yêu?

Thằng nhóc này, ngay cả yêu cũng không biết cách xử lý, chỉ biết thủ đoạn bắt buộc đáng chết, sao tôi lại dính phải cái tên kiểu này chứ.

“Thích?” Hắn vươn tay che miệng lại, suy nghĩ một hồi, mới lộ ra một cái ‘ngoài cười nhưng trong không cười’, trả lời rất bình thường “Đúng, tôi thích cô.”

Tôi hoàn toàn hết chỗ nói rồi, từ ‘thích’ trong miệng hắn và từ ‘thích’ của tôi tuyệt đối không cùng một khái niệm, hắn thật sự rất thông minh sao? Tôi hoài nghi nghiêm trọng.

“Nếu vừa rồi tôi chết, cậu sẽ thế nào?” Tôi hỏi một vấn đề thông thường mà người trong tình yêu hay hỏi nhất, để khiến hắn bi thương – bản năng mà con người nên có.

“Cô sẽ không chết.” Hắn nghĩ cũng không nghĩ, đáp án chắc chắn từ đầu tới cuối.

“Ý tôi là nếu, giả thiết.” Tôi hơi nghiêng đầu đến gần hắn để nhìn chăm chú vào vẻ mặt than của hắn, cho chút phản ứng bình thường đi, khiến tôi trở thành giáo viên nói cho cậu, một đứa con trai đối đãi người mình yêu nên cẩn thận như thế nào.

“Không có nếu, nhưng tôi đột nhiên rất muốn giết sạch mọi người nơi này, tôi nhớ rõ là cô luôn luôn không thích mấy chuyện như thế, cho nên tôi mới không giết chết những người từng tiếp xúc với cô, chỉ cần bọn họ không hiện ra ở trước mặt tôi thì tôi không quan tâm. Miru, đừng chọc tôi tức giận, cô không có năng lực phản kháng tôi.” Hắn chuyên chú nhìn tôi, nói, đôi mắt màu đen vẫn lạnh lẽo không chút dao động.

Chờ mong hắn sẽ có phản ứng bình thường sao, đúng là chỉ số thông minh của tôi thụt lùi đặc biệt nghiêm trọng rồi, tôi gãi gãi đầu rối tung, nếu cứ để hắn dẫn dắt đề tài thì sẽ lại vòng vèo trở lại từ đầu, tôi không có tính nhẫn nại để lằng nhằng với thằng nhóc bốc đồng này.

“Cậu nói cậu muốn giết hết những người tôi tiếp xúc, vậy sau đó thì sao? Có phải tôi thích cái gì thì cậu sẽ hủy diệt cái đó không? Cậu chán ghét Esme là vì tôi thích Esme, cậu vứt chậu hoa nhỏ tôi trồng ra khỏi cửa sổ, cũng là bởi vì tôi thích nhìn nó ngẩn người sao? Còn gì nữa, về sau có phải tôi thích sách thì cậu liền thiêu hủy hay không, cướp đoạt quyền uống trà của tôi, cướp đoạt quyền yêu hoa của tôi, cướp đoạt quyền kết bạn của tôi, cướp đoạt hết thảy của tôi chỉ vì tôi chỉ có thể nhìn cậu?”

Tôi bắt lấy tay hắn, nhiệt độ ấm áp hơn tôi. Dùng sức nắm lấy, quật cường nhìn hắn, thứ tình cảm này đã méo mó quá mức cực đoan, ham muốn chiếm hữu ích kỷ như vậy là không đúng, không có ai dạy cậu sao? Nếu chết không buông tay, ngoài hủy diệt ra thì không biết làm gì khác cả sao.

Meteorcity các cậu, cái gọi là không cho phép cướp đi, vì tư lợi đến mức chết tiệt. Sao cậu có thể chỉ muốn cướp được, lại không chịu trả giá.

“Như thế...... không đúng sao? Kẻ yếu vốn chỉ có thể dựa vào kẻ mạnh, cho dù là cô, cũng không thể dễ dàng phủ định quy luật này.” Hình như hắn có chút không hiểu được sự khổ sở trong giọng nói của tôi, chỉ theo bản năng tỉnh táo lại, tìm kiếm những câu trả lời có thể ứng đối được với tôi.

Tôi có chút bi thương nhìn vẻ mặt thiên chân của hắn, không chỉ cuộc sống luộm thuộm, ngay cả tình cảm cũng xằng bậy rối tinh rối mù. EQ thấp tệ hại đến mức này, Meteorcity các cậu ngoài rác rưởi ra, thật sự không có cái gì khác sao? Không có thơ ấu không có giáo viên ngay cả phương diện tình cảm cũng đặc biệt hỏng bét.

“Chrollo, tôi không phải kẻ yếu, tôi không cần dựa vào cậu, cậu hiểu không?”

Không có cậu, tôi vẫn tiếp tục sống được.

“Cô sao, giết chết cô, nửa giây cũng thừa.” Hắn phản bác cực kỳ nhanh, không biết là mình có gì sai.

Tôi vô lực, im lặng một úc, phát hiện thế giới của chúng tôi thật sự khác nhau quá lớn, khiến cho việc khơi thông cũng cực kỳ khó.

“Chrollo, tôi từ đâu tới đây?” Vấn đề này đơn giản như vậy, sao cậu lại không liên tưởng suy ra được?

Hắn không có biểu cảm gì, dùng vẻ lạnh như băng chân thật nhất của hắn nhìn tôi, biết tôi không cần đáp án của hắn.

Sao cậu có thể không hiểu gì cả, tôi thật sự rất chán ghét mạng nhện dính nhầy của cậu, cùng với sự quanh co lòng vòng chết tiệt này.

“Là cái gì tạo nên Miru hiện tại?” Tôi dịu dàng cười rộ lên “Là Esme, là đóa hoa, là trà, là sách, là phố Bối Bối, hiểu không?”

Nhiệt độ của bàn tay hắn bị tôi ôm rất ấm, tôi cười tiếp tục nói “Là chuông gió trên mái hiên nhà tôi, chuông gió bên nhà hàng xóm, là cha mẹ, là bạn bè, là lòng biết ơn, là bầu trời, là thế giới này......”

Tình cảm nhẹ nhàng lại sâu đậm như vậy, tôi nắm tay hắn nói cho hắn. Không có khả năng cậu không hiểu, cậu thông minh như vậy, chỉ cần có người nắm tay cậu nói cho cậu, cậu sẽ hiểu, cậu có thể cảm nhận được tình cảm này.

Hắn lẳng lặng nghe giọng nói của tôi, chỉ có lúc im lặng, tính trẻ con trên mặt hắn mới có thể khiến bạn nhìn thấy đường cong mềm mại trên gương mặt hắn.

Tiềng huyên náo xung quanh sớm đã biến mất, táo và quýt lăn đầy đất, ở góc sáng sủa đầy hoa quả này, chỉ còn lại có hai đồ lười đang lười.

“Là người tôi yêu mến và người yêu mến tôi, còn có......” Không cho phép mình tránh né nhìn hắn, việc này hắn phải biết “Còn có cậu, Chrollo Lucifer.”

Đạo lý cực kỳ đơn giản, sao cậu có thể không hiểu.

Tôi không nhịn được cúi đầu, khiến cho nước mắt trong hốc mắt yên lặng chảy xuống “Nếu không có những điều ấy, căn bản không có Miru hiện tại, Chrollo, cậu thích tôi, cậu thích chính là Miru như vậy.” Đừng làm lòng tôi đau, cậu phản ứng trống rỗng như vậy, khiến cho lòng tôi đau.

Dưới sợi tóc màu xám bạc, nước mắt không ngừng rơi, tay tôi run run “Sao cậu có thể cướp đoạt những thứ ấy, tôi không cho phép cậu cướp đoạt tất cả những gì của tôi.”

Cho dù cậu là Chrollo Lucifer, tôi cũng không cho phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.