Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng

Chương 5: Chuyện xưa muốn kể




Tác phẩm lần này so với lần trước khác biệt cực kì lớn, không chỉ đơn giản là tiến bộ, mà là một bước nhảy vọt về chất lượng.

Thời gian chỉ mới bao lâu chứ?

Chưa tới nửa năm mà thôi, Từ Cửu Chiếu có thể từ một người trong lĩnh vực này lột xác trong lĩnh vực khác, còn chuyển biến không hề gặp trúc trắc gì.

Chỉ có thể nói năng lực phong cách nghệ thuật và sức lý giải của cậu người bình thường không thể so sánh được, có thể tạo ra phong cách sáng tạo độc đáo của riêng mình, được xưng là đại sư cũng không quá đáng chút nào.

Trâu Hành Tân cảm khái, không nghĩ tới đệ tử quan môn của ông lại tiến bộ nhanh như thế. Cái này không chỉ là ngang bằng với ông, mà là vượt xa người thầy này rồi.

Đồng thời Trâu Hành Tân cũng rất hoang mang, là cái gì khiến cho cậu có đột biến lớn như thế. Tác phẩm bị mất cũng không tạo được kích thích khoa trương như vậy a.

Trong lòng Trâu Hành Tân có nghi vấn dĩ nhiên là hỏi liền.

Từ Cửu Chiếu đối với thầy mình dĩ nhiên là không có giấu diếm.

“Con có xem qua mấy lời phê bình, nên có chút khó chịu.” Từ Cửu Chiếu thản nhiên thừa nhận, tuy rằng nói ngôn luận phê phán trên web coi như là để giải sầu, thế nhưng dù sao trong lòng cậu không phải là không để tâm, chỉ là không biểu hiện lên trên mặt mà thôi.

Tương Hãn thế mới biết Từ Cửu Chiếu vẫn bị ảnh hưởng đến, nhất thời đau lòng: “Cửu Chiếu…..”

Từ Cửu Chiếu hướng hắn mỉm cười lắc đầu: “Thỉnh thoảng nghe một chút ý kiến phê bình cũng rất tốt, chí ít có thể làm cho em biết em còn thiếu sót chỗ nào.”

Tương Hãn vì cậu bất bình nói: “Nhưng những người đó căn bản là xoi mói, cũng không phải thật tâm phê bình.”

Từ Cửu Chiếu tâm bình khí hòa nói: “Em cảm thấy mấy người đó cũng không phải nói vô căn cứ đâu.”

Trâu Hành Tân cũng xem qua những ngôn luận này, bất quá sóng to gió lớn gì ông cũng đều gặp qua rồi, có khi còn gặp phải những lời chỉ trích còn khó nghe hơn. Nghe đến mấy cái này nhằm vào Từ Cửu Chiếu trái lại ông không có cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu.

Bị người ghen ghét rất là bình thường, tiểu đệ tử sớm muộn gì cũng phải đối mặt với loại tình cảnh này, ông chỉ là lo lắng đối phương chịu ảnh hưởng. Mà bây giờ nhìn lại, Từ Cửu Chiếu rất kiên cường chín chắn, ngẫu nhiên nhận được cản trở cũng không phải là chuyện gì xấu. Trái lại có thể tôi luyện thêm tâm tính của cậu.

Vì vậy ông nói: “Nói cho chúng ta nghe một chút, trong thời gian này tư tưởng của con biến hóa ra sao? Còn có ý tưởng sáng tác tác phẩm nữa.”

Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Bắt đầu nói từ khâu chọn cách thể hiện đề tài đi ạ, lúc đó con chỉ nghĩ đến cách thể hiện thời gian chuyển biến, sinh hoạt cổ kim bất đồng. Cảm thán sinh hoạt hiện đại tiên tiến rực rỡ sáng chói, bởi vì có chút nguyên nhân, suy nghĩ này hơi phấn khởi quá mức, vì vậy liền hơi khoa trương một chút, kéo dài quá trình và thời gian. Muốn nói lạc đề, hình như quả thật có một chút.”

Khi đó Từ Cửu Chiếu đứng ở góc độ của mình suy ngẫm lại, những việc mà cậu đã trải qua, từ Minh triều mấy trăm năm trước đến lúc hoàn dương. Trong tư tưởng luôn muốn biểu hiện biến đổi của hai cuộc sống trước và sau đã mang cho cậu chấn động như thế nào, từ lúc mới bắt đầu là tâm tình lo sợ không yên đến thản nhiên tiếp thu, cuối cùng là sự yên lặng bình thản.

Đây là nhận thức cảm tính của cậu, đây chính là cuộc sống bây giờ của cậu.

Thế nhưng loại từng trải trăm năm biến thiên này, trên thế giới phỏng chừng chỉ có mình cậu, những người khác chỉ có thể đứng ở góc độ một quần thể mà xem xét, mà không phải là cá nhân. Cho nên, chọn cách thức biểu hiện tác phẩm là do duy tâm của cậu. Nghiêm khắc nói cậu lạc đề, cậu có thể tiếp thu.

“Nói về kỹ thuật, lúc hoàn thành xong tác phẩm, con quả thực rất đắc ý vì tài nghệ của mình không ai bằng, con lấy đó làm kiêu ngạo.” Từ Cửu Chiếu buông mắt tự kiểm điểm. Khi đó tuy miệng cậu nói khiêm tốn, nhưng thấy mọi người vì tứ điều bình mà khiếp sợ, nội tâm rất là đắc chí.

Dù sao cũng là kết hợp kiến thức hai đời cậu học được, có thể nói là tác phẩm đỉnh cao trong cuộc đời nung gốm của cậu.

Phùng Trung Bảo không đồng ý: “Cửu Chiếu, những gì cậu làm quả thật đủ làm cho người khác kính nể. Kiêu ngạo, tự đắc là nhân chi thường tình, không có gì tự trách cả.”

Trâu Hành Tân cũng gật đầu nói: “Con còn trẻ, hẳn là nên có chút nhuệ khí. Chẳng qua là tính tình con quá trầm ổn, cái này có vẻ không lạnh không nóng. Chúng ta làm sáng tác nghệ thuật, chính là muốn truy cầu giải phóng tinh thần bản thân, không có cá tính ngược lại là điểm chết người.”

Tương Hãn cũng nói: “Đúng vậy, em có quyền quyết đoán hơn, có thêm một chút ngạo khí cũng tốt.” Tuy rằng Cửu Chiếu không phải là dạng tính cách này, nhưng mà làm nghệ thuật gia phải giữ vững chủ trương và tính cách biểu hiện bản thân, như vậy mới có thể thành công được.

Chỉ biết theo khuôn sáo cũ, bảo sao hay vậy, không có cá tính, ngược lại sẽ biến mất trong chúng sinh. May là bây giờ Từ Cửu Chiếu có thể dùng tác phẩm thể hiện tiếng nói của mình.

Cao Đại Toàn ở một bên nói: “Chính là hai điểm này giúp cho em đột phá sao?”

Từ Cửu Chiếu gật đầu nói: “Em vẫn luôn suy nghĩ về tân tác, quyết tâm không muốn ỷ lại kỹ xảo nữa, mà là dùng kỹ thuật truyền thống cơ bản nhất tiến hành sáng tác.” Cậu nhìn Tương Hãn, cười nói: “Mặc dù đã có phương hướng, thế nhưng lại không có manh mối, cũng may là có A Hãn, em mới có được linh cảm này.”

Cao Đại Toàn quay đầu nhìn chằm chằm bình sứ toàn thân tuyết trắng hoàn mỹ: “Tư tưởng thiết kế lần này rất chí khí, đột phá truyền thống. Có thể nói là cổ kim nội ngoại trước giờ chưa từng có.”

Trâu Hành Tân cũng đi tới khom lưng nhìn kỹ bình sứ cao nửa thước, có thể gọi là một bình sứ lớn.

“Ừ, dùng đào nghệ truyền thống biểu hiện nhân thể quả thực rất khó để làm được. Cái hiếm thấy là, cấu tạo khí hình dương cương mà không mất đi ôn nhu.” Trâu Hành Tân tấm tắc tán dương, “Khí hình bình sứ này có thể xếp riêng thành một loại hình mới.”

Nghe thầy nhận xét như vậy, Từ Cửu Chiếu không khỏi nhìn về phía Tương Hãn, thật ra tác phẩm này hoàn toàn là dựa theo tỉ lệ cơ thể của Tương Hãn mà hoàn thành, chỉ cần nhìn kỹ, là có thể phác họa ra phần dưới cơ thể của A Hãn, bên tai cậu bắt đầu phát nhiệt, gương mặt cũng bắt đầu nóng rần lên.

Cho tới bây giờ cậu cũng không biết bản thân lại to gan như vậy, làm ra chuyện xấu hổ như thế.

Ánh mắt Từ Cửu Chiếu lưu chuyển thần sắc thẹn thùng, nhưng không cách nào tự kềm chế cùng Tương Hãn nhìn nhau.

Tương Hãn hiển nhiên biết người mẫu bình sứ là mình, do hai hộp sữa tươi đổ lên. Có thể kích thích linh cảm của Từ Cửu Chiếu, khiến cho Tương Hãn rất là đắc ý vui vẻ. Đây là bằng chứng Cửu Chiếu rất thương hắn, nhìn bình sứ này, đều là tình yêu tràn đầy a!

Phía trước hai vị lão giả trao đổi ý kiến, phía sau đôi tiểu tình nhân liếc mắt đưa tình.

“Cửu Chiếu, cái bình sứ này con dự định đặt tên là gì?”

Từ Cửu Chiếu nhìn chăm chú vào hai mắt Tương Hãn, không chút nghĩ ngợi trả lời: “Kêu là《My love 》đi.”

(Tên trong CV là “Người yêu của tôi”, editor tự đổi thành tên TA cho hay thoy, mn ko thik có thể sửa lại)

“….” Trâu Hành Tân & Cao Đại Toàn giật mình, hai người nhìn về phía Từ Cửu Chiếu.

“??!!” Phùng Trung Bảo vẻ mặt khiếp sợ.

Lúc này Từ Cửu Chiếu mới phản ứng được: Câu nói mới vừa rồi không phải là A Hãn hỏi, hình như là tiếng của thầy.

Trâu Hành Tân vắt hết óc suy nghĩ, hình như có cái gì không đúng!

Tiểu đệ tử nói linh cảm là đến từ Tương Hãn, sau đó kêu tác phẩm này là 《My Love》?!

Ngụ ý rõ ràng như vậy, nếu ông còn không hiểu nữa thì trừ phi ông là lão niên si ngốc a!

Trâu Hành Tân cả kinh, trên mặt trống rỗng, thanh âm run rẩy nói: “Cửu Chiếu? Con với A Hãn là chuyện khi nào?” Sao cho tới bây giờ ông lại không phát hiện ra chứ?!

Nhất thời Từ Cửu Chiếu cũng ngoài ý muốn mà luống cuống tay chân, từ ngữ nghèo nàn không biết giải thích thế nào: “Cái kia, thầy… Người hãy nghe con giải thích.”

Trâu Hành Tân coi như bình tĩnh: “Con nói đi.”

Mặc dù Trâu Hành Tân không có tức giận, thế nhưng cũng làm cho Từ Cửu Chiếu rất khẩn trương. Lúc này trong đầu cậu trống rỗng, không biết nói như thế nào.

Cũng may cậu không chỉ có một mình, Tương Hãn lập tức nói thay cậu.

Đầu tiên thái độ hắn thành khẩn cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi, Trâu lão. Chuyện này người cứ trách cháu đi.”

Sau đó, Tương Hãn liền đem chuyện hắn vừa biết Từ Cửu Chiếu không bao lâu liền mơ ước cậu, sau đó là cố ý tiếp cận, làm chút mánh khoé đem Từ Cửu Chiếu lừa gạt đi Thượng Hải, sau cùng rốt cục cận thủy lâu đài đem Từ Cửu Chiếu tha vào chén của mình, tất cả đều nói cho cho Trâu Hành Tân.

(Đầy đủ là “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt”: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên)

Trâu Hành Tân nghiêm mặt: “Cho nên, lão Tương biết, Tam sư huynh của nó biết, Trung Bảo biết, thậm chí Trương Văn Chiêu cũng biết. Chỉ có một mình ta là chẳng hay biết gì?” Cao Đại Toàn đằng hắng một tiếng, nhưng Trâu Hành Tân hoàn toàn không đếm xỉa đến.

“Nếu không phải là lần này hai đứa không cẩn thận lộ ra, dự định lúc nào để cho ta biết?” Trâu Hành Tân cả giận: “Hay là chờ ta không còn minh mẫn, hay là muốn giấu diếm cả đời?”

Trâu Hành Tân là người thầy duy nhất của Từ Cửu Chiếu, dĩ nhiên là mong muốn tương lai cậu sẽ thành gia lập nghiệp, sanh con dưỡng cái. Thế nhưng, ông cũng hoàn toàn không phản đối quan hệ của hai người, mà những người này lại giấu diếm ông, thật sự là đả kích ông mà.

A Hãn không phải là thanh niên có vấn đề về phẩm tính cá nhân, mà Cửu Chiếu cũng là tính tình lão luyện. Hai người này đều không phải là hài tử càn quấy, thấy thế nào không giống như là nhất thời xung động, mà là muốn sinh hoạt lâu dài.

Trâu Hành Tân bị người xem nhẹ bức bối không thôi, nên buồn bực nháo lên.

Trâu Hành Tân già rồi nên không giống với Tương Vệ Quốc chú trọng mặt mũi đại gia trưởng, ông có thể lẽ thẳng khí hùng bực bội với tiểu hài tử, mặc kệ người khác thấy thế nào.

Trâu Hành Tân như vậy, Cao Đại Toàn liền biết chuyện đã được rồi, thế nhưng hai tiểu bối không biết a. Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn bị xoay một hồi, cuối cùng Cao Đại Toàn giúp chỉ ra sai lầm.

Tương Hãn nhanh chóng gọi điện thoại cho Tương lão gia tử, sau khi lão gia tử đến, liền trịnh trọng bày ra một bàn tiệc, thân hữu hai bên ngồi chung một chỗ. Nghiêm túc giống như chính thức gặp mặt nói chuyện cưới gả, làm cho Từ Cửu Chiếu hai đời làm người cũng có chút ngượng ngùng.

Tương Hãn ưỡn ngực nghiêm mặt, da mặt dày bưng trà dâng nước cho Trâu Hành Tân, vừa mời rượu vừa cam đoan sau này sẽ cùng Từ Cửu Chiếu sống thật tốt.

Chính thức như vậy, rốt cuộc Trâu Hành Tân mới cảm thấy được tôn trọng.

Trâu Hành Tân nghiêm mặt nói: “Hai đứa mặc dù là hai nam nhân cùng nhau sống chung, nhưng cũng phải giống như vợ chồng, phải giúp đỡ lẫn nhau, sinh tử gắn bó. Thời đại này đối với chuyện hai đứa cũng không quá thoải mái, hai đứa phải càng thêm đối đãi thật tình, hai bên trung thành không đổi. Biết không?”

Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn đồng thời nói: “Biết rồi ạ.”

Vẻ mặt Tương Vệ Quốc cũng nghiêm nghị nói: “Hiện tại xem như là chính thức cho hai đứa định xuống. Tuy rằng không thể cử hành hôn lễ, nhưng ngày hôm nay nhất định phải có. Hai đứa cả đời cũng không thể lấy vợ, nhưng cũng nên có thêm đứa bé, sau này có người dưỡng lão lo ma chay.”

Từ Cửu Chiếu cau mày, trong lòng không muốn. Trước đây cậu mới vừa cùng Tương Hãn ở chung một chỗ, còn có thể thản nhiên hỏi Tương Hãn dự định có con hay không, nhưng bây giờ hai người là thật tình yêu nhau, cậu không vui khi Tương Hãn đi theo người khác thân mật.

Phùng Trung Bảo nói: “Bây giờ không phải là có mang thai hộ sao? Hai người sinh một đứa cũng tốt.”

Tương Hãn lại nói: “Tụi con không nhất định phải có con ruột.” Hắn nhìn thoáng qua Từ Cửu Chiếu, nói: “Con nghĩ sau này nếu có duyên phận thì nhận nuôi một hoặc là vài đứa là được.”

Hắn vẫn luôn băn khoăn Từ Cửu Chiếu xuất thân viện mồ côi, là một cô nhi. Cho nên, đối với trẻ em không cha không mẹ càng thương tiếc hơn một chút. Nếu quả như thật muốn có con, hắn tình nguyện đứa trẻ có cả gen của chính mình và Từ Cửu Chiếu, nếu không thể, còn không bằng tự mình xin con nuôi.

Từ Cửu Chiếu gật đầu nói: “Thân dưỡng không nhất định kém thân sinh đâu ạ.”

Tương Vệ Quốc nhàn nhạt nói: “Hai đứa có tính toán là tốt rồi, có đứa bé coi như là một gia đình hoàn chỉnh.”

Tương Vệ Quốc cũng không bắt buộc nhất định phải là ruột thịt, dù sao Tương Bình Kiến, Tương Bình Lệ đều kết hôn có con, mấy đứa nhỏ kia đều không thua kém Tương Hãn.

Bên này hoà thuận vui vẻ ăn cơm, mà Ngô Diểu ở Pháp thì đói bụng mặt không thay đổi nói chuyện.

Cuộc nói chuyện này bắt đầu từ chín giờ sáng, vẫn duy trì liên tục cho tới bây giờ, cái bụng đã sớm tạo phản, nhưng mà nét mặt của Ngô Diểu vẫn là một bộ bất vi sở động, lãnh khốc vô tình.

Ai bảo đối diện hắn là sĩ quan cảnh sát phụ trách án kiện và người phụ trách triển lãm chứ.

Hai người này cũng làm cho hắn tức cành hông.

Làm người đại diện tác phẩm nghệ thuật, lần này Ngô Diểu là tới tìm hiểu vụ án.

Cảnh quan Pháp Hank · Nelson đang cặn kẽ nói tiến triển án kiện cho bọn họ.

Ngô Diểu mặt không thay đổi nói: “Ý của anh là, qua một tháng nay, cũng chỉ mới tra ra được người tình nghi, không thu hoạch được kết quả gì?”

Hank trấn định nói: “Không, những người hiềm nghi này không có khả năng gây án, coi như là một tiến triển khá lớn. Chí ít loại bỏ được những người này, chúng tôi càng tập trung ở đầu mối khác nhiều hơn, thu nhỏ phạm vi điều tra.”

Ngô Diểu nheo mắt, trong lòng hận không thể lật bàn!

Một tháng, đều đã một tháng, lúc này chỉ có chút tiến triển như thế cũng dám nói là tiến triển rất lớn.

Ngô Diểu hận không thể mắng chửi người. Mắt thấy hắn sẽ bạo phát, cảnh quan Hank mới đem tiến triển mới nhất lấy ra: “Chúng tôi đã phân chia những người hiềm nghi có khả năng gây án nhất.”

Ngô Diểu nhẫn nại nói: “Các người làm thế nào để xác nhận? Trước đó những người này rõ ràng là khả nghi nhất, làm sao loại bỏ đi được.”

Hank tỉnh táo nói: “Hệ thống an ninh của triển lãm là do một công ty bảo mật hàng đầu thiết kế, kế hoạch an ninh cũng là do đối phương thiết lập. Cho nên, khả năng xuất hiện lỗ thủng an ninh là rất nhỏ.”

Người phụ trách bên triển lãm là một người đàn ông da trắng tóc trắng ngoài sáu mươi, tên là Kenny · Maijinsi. Ông phụ họa nói: “Đúng vậy, Ngô tiên sinh. Tôi biết việc lần này khiến cậu rất bất mãn và hoài nghi đối cách làm việc của chúng tôi. Nhưng mà, quy trình bảo vệ của chúng tôi đúng là không có vấn đề.”

Ngô Diểu cười nhạt: “Ông còn dám nói là không có vấn đề? Tôi nhớ rõ ràng lúc đó tôi ra vào căn bản cũng không có người tới kiểm tra!”

Kenny · Maijinsi nói: “Để bảo an kiểm tra mỗi người sao? Ngô tiên sinh, chúng tôi không có quyền làm như vậy, cái này là xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Nếu như triển lãm thực sự làm như vậy, tin tưởng rằng chúng tôi lập tức sẽ nhận được thư truy tố về quyền con người.”

Ngô Diểu nổi giận đùng đùng: “Có người ngay dưới mi mắt đem tác phẩm nghệ thuật thần không biết quỷ không hay mang đi, lúc này ông còn quản người khác chết sống sao?”

Kenny · Maijinsi lắc đầu nói rằng: “Ngô tiên sinh, để cho tôi giải thích một chút. Địa điểm báo danh và nhà kho gửi tác phẩm là tách rời nhau, chỗ đó và địa điểm báo danh cách rất xa, đồng thời không có nhân viên công tác cho phép, những người khác không thể tiến vào được. Chỉ có ở bên ngoài nhà kho thận trọng dò xét, mới có thể ra vào khu vực kia.”

Cảnh quan Hank nói: “Cho nên căn cứ vào cái này, ngay từ đầu chúng tôi loại bỏ đại bộ phận nghệ thuật gia, ông chủ phòng trưng bày, người đại diện vì họ không có cơ hội đến phía sau khu vực nhà kho. Trọng điểm là điều tra nhân viên làm việc, thế nhưng kết quả là những nhân viên này cũng không có khả năng gây án.”

Ngô Diểu cau mày: “Vậy là vào ngõ cụt rồi sao.”

Cảnh quan Hank lắc đầu nói: “Điều này làm cho chúng tôi ý thức được phương hướng điều tra ban đầu là sai lầm, quay đầu lại phân tích một lần nữa. Một người muốn làm được vụ này khả năng rất nhỏ, cho nên chúng tôi kết luận có thể tổng cộng có ba người, hoặc là ba người trở lên hợp tác lấy trộm.”

Lần này Ngô Diểu thực sự kinh ngạc: “Là một nhóm người sao?”

Cảnh quan Hank nói: “Tuy là nhóm người, thế nhưng giữa những người này cũng không có liên hệ chặt chẽ, thậm chí rất có khả năng trước đây căn bản cũng không quen biết nhau. Một người sẽ phụ trách xác nhận vị trí vật phẩm, mà một người sẽ cung cấp thông tin hệ thống an ninh, cuối cùng một người khác sẽ thực hiện lấy trộm. Hiện trường cũng không để lại dấu vết gì, tên trộm này có thể nói là một người có kinh nghiệm.”

Ngô Diểu không ngờ lại phức tạp như vậy, trước đó hắn vẫn một lòng cho rằng kẻ trộm lợi dụng lỗ thủng an ninh mới táo bạo trộm đi tứ điều bình.

Cảnh quan Hank nói: “Cho nên, đây là nội ngoại cùng nhau cấu kết, vụ án có tính chất thông đồng với nhau. Cảnh sát đã bắt đầu âm thầm điều tra những người có thể bán tin tức về vật phẩm, thế nhưng không thu hoạch được gì. Vào lúc này Maijinsi tiên sinh lại cung cấp một đầu mối hữu dụng.”

Kenny · Maijinsi thở dài: “Tôi cảm thấy may mắn vì toàn bộ chúng tôi đã trải qua kiểm tra, bên trong ban tổ chức không có nội gián.”

Ngô Diểu hỏi: “Rốt cuộc là ai là nội gián?”

Kenny · Maijinsi nói: “Trước khi khai mạc, tất cả tác phẩm tham gia triển lãm đều được đặt ở trong phòng kho, thế nhưng nếu như nghệ thuật gia muốn rút lui hoặc là muốn sửa chữa một chút tác phẩm, có thể đi cùng nhân viên công tác vào nhà kho, lấy tác phẩm của mình hoặc là tiến hành điều chỉnh tại chỗ. Nghệ thuật gia vào nhà kho lúc đó, tổng cộng có bốn người.”

Cảnh quan Hank nói: “Chúng tôi đang tiến hành điều tra bốn người này.”

Ngô Diểu suy tư một chút nói: “Nói cách khác, nghệ thuật gia vì cạnh tranh với nhau mà phạm tội?”

Cảnh quan Hank nói: “Không chỉ có thế, tôi tin tưởng những người này không đến mức chỉ vì muốn diệt trừ trở ngại mà có thể mời một tên trộm chuyên nghiệp. Nguyên nhân rất lớn là vì tiền.” Ngô Diểu kinh ngạc nhìn hắn, Hank nói: “Trên chợ đen, sẽ có người vì tác phẩm này mà ra giá cao kinh người.”

Ngô Diểu hỏi Kenny · Maijinsi: “Ông có thể nói cho tôi biết tên của bốn người nghệ thuật gia đó không?” Những người này có thể sẽ ôm ác ý đối với tiểu sư đệ, phải đặc biệt cảnh giác.

Kenny · Maijinsi chần chờ một chút, vẫn là đem tên của người bốn người nói cho Ngô Diểu.

Kết quả Ngô Diểu sợ hãi kêu: “Tony · Lý?”

Cảnh quan Hank bén nhạy lập tức hỏi: “Anh nhận thức người này?”

Ngô Diểu kinh ngạc nói: “Người này từng xung đột với Từ Cửu Chiếu! Hình như chính là vì nguyên liệu chế tạo ra tác phẩm đó.”

Cảnh quan Hank vỗ bàn một cái, hắn đứng lên: “Lập tức đem cậu ta liệt vào người hiềm nghi số một!”

Kenny · Maijinsi đứng lên nói: “Nếu như có thể, mong mọi người nhất định phải đem《Bóng Tối Và Ánh Sáng》tìm trở về. “

Ngô Diểu gọi điện thoại cho Từ Cửu Chiếu: “Tiểu sư đệ, anh có một tin tức tốt muốn nói cho em biết!”

Từ Cửu Chiếu: “Em cũng có một tin tức tốt muốn nói cho anh.”

“Vậy em nói trước đi.”

“Tác phẩm mới đã làm xong rồi, bất cứ lúc nào anh đều có thể mang đi.”

“Anh thật sự không kịp chờ đợi muốn tận mắt nhìn a.”

“Anh nói có tin tức tốt gì sao?”

“Bên này đã xác nhận được người hiềm nghi, rất có khả năng sẽ phá án nhanh chóng.”

“A? Đến lúc đó phải cho tác phẩm nào tham gia triển lãm đây?”

Kết quả là hai người lập tức chuyển qua vấn đề này. Lúc Lý Tùng Nham và người bán tin tức an ninh sa lưới, liền khai tác phẩm đã bị kẻ trộm tìm người mối lái bán ra, truy trở về chỉ là ngày không xa.

Cho đến khi tin tức được đăng lên, người đại diện Lý Tùng Nham là Hàn Hạo mới biết được Lý Tùng Nham lại làm ra loại chuyện này.

Lúc thăm tù, người đại diện không dám tin hỏi: “Cậu điên rồi sao? Vì sao làm ra loại chuyện này?! Rõ ràng cậu còn có tương lai rất tốt phía trước.”

Lý Tùng Nham tiều tụy đi rất nhiều, không còn sức lực để hăng hái, vênh váo tự đắc nữa.

Hắn nói: “Tôi vì sao làm ra loại chuyện đó, còn không phải là vì cái kế hoạch kia của mấy người! Nếu như Từ Cửu Chiếu thực sự được giải nhất, còn có người đặt tôi vào mắt sao?! Là nó cướp hết của tôi!”

Hàn Hạo khó có thể tin: “Cậu chính là vì cái này? Tuy rằng Từ Cửu Chiếu xuất hiện nhất định sẽ ảnh hưởng đến cậu, thế nhưng tập thể nghệ thuật gia nếu so với một nghệ thuật gia thì dễ lăng xê hơn! Thậm chí theo Từ Cửu Chiếu thuận buồm xuôi gió, giá trị của cậu cũng có thể tăng gấp bội!”

Lý Tùng Nham lộ ra thần tình điên cuồng: “Tôi mới không cần đi theo phía sau mông của nó nịnh hót lấy lòng!! Nó đừng nghĩ dẫm nát trên đầu tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ!! Nó còn muốn tham gia triển lãm đoạt giải hả, tôi phi!”

Hàn Hạo quả thực không có cách nào câu thông với hắn, hắn lắc đầu: “Cậu thật là hết thuốc chữa. Đáng tiếc tính toán của cậu thất bại rồi. Từ Cửu Chiếu đã hoàn thành tân tác, sắp chính thức trưng bày ở trển lãm.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Ngô Diểu bay trở về quốc nội, đóng gói tác phẩm kèm thêm cặp đôi dính nhau không rời Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn chạy thẳng tới Paris, Pháp.

Lần này hắn quyết tâm tự mình nhìn triển lãm đem bình sứ nhanh chóng mang lên triển thai, nếu xảy ra vấn đề gì nữa hắn liền từ trên tháp Eiffel nhảy xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.