Ngày hôm sau, Uyển Nhi tỉnh dậy nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương cô cố gắng hít sâu lấy lại bình tĩnh. Bắt đầu trang điểm để che đi những mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt. Cô bước xuống nhà nhà tiến vào bếp thấy Dương phu nhân và Nhất Hàm cùng với tiểu dưa bở đang ngồi ăn sáng. Mọi người khi nhìn thấy cô không hề nói năng gì chỉ bảo cô ngồi xuống cùng ăn sáng. Trong ánh mắt Nhất Hàm hiện lên tia lo lắng. Anh chu đáo đưa bát cháo đến trước mặt cô. Uyển Nhi nở nụ cười rồi đón nhận lấy bát cháo và ăn. Cô biết không phải mọi người không quan tâm đến cô mà là mọi người không muốn hỏi cô để cô đỡ phải buồn thêm nữa. Cô thật sự rất cảm động trước sự quan tâm thầm lặng này. Uyển Nhi ăn sáng xong liền vội đến bệnh viện. Nhưng cô vừa đến bệnh viện đã nhận được tin Tô Tranh đã biến mất. Bác sĩ liền trả lời Tô Tranh đã được một người đàn ông nói là chồng cô ấy mang sang nước ngoài để chữa trị gấp rồi. Tô Tranh vẫn còn có tia cơ hội sống sót. Uyển Nhi vừa hụt hẫng nhưng cũng rất vui mừng. Tô Tranh không chết là được rồi. Nhưng người đàn ông mang Tô Tranh đi là ai? Liệu có phải kẻ đứng sau sự việc? Uyển Nhi liền tự trấn an mình rằng không phải. Tiếng điện thoại cô rung lên, cô mở ra xem thì thấy một đoạn video được gửi đến. Uyển Nhi khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng bấm nút xem. Đoạn video bắt đầu được phát, thân ảnh Tô Tranh đang vui vẻ đi sang đường nghe điện thoại. Nhưng.... Từ xa xa đang có một chiếc ô tô đang rình rập nhằm cơ hội để làm hại cô nàng. Đúng lúc Tô Tranh đi đến giữa đường chiếc xe ô tô đó như một con thiêu thân lao nhanh về phía cô rồi đâm mạnh. Tô Tranh bị hất lên cao rồi ngã xuống đất, màu máu đỏ tươi nhuốm đỏ cả bộ váy trắng trông bi thương vô cùng. Vậy là có người cố tình muốn hãm hại Tô Tranh. Vậy người đưa Tô Tranh đi cũng có thể là người xấu. Uyển Nhi nhìn lên trời cao, cô chỉ biết cầu nguyện cho người em gái tuy cô không muốn nhận này còn sống mà thôi. Điện thoại của Uyển Nhi lại reo vang một lần nữa, nhưng lần này là do Kỳ Thiên gọi đến. Uyển Nhi liền vội vàng nghe máy. Qua điện thoại nhưng Uyển Nhi nghe giọng của anh trai mình đang vô cùng căng thẳng và vui mừng. Kỳ Thiên chẳng biết mở lời như nào chỉ biết cứ thở dài rồi lại cười. Uyển Nhi sốt ruột liền lên tiếng trước:
"Làm sao? Anh bị sao mà gọi thì không nói song cứ đứng thở với cười? "
Kỳ Thiên lại càng cười hơn, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói trong vui mừng:
"Uyển Nhi! Phương Kiều... Phương Kiều có thai rồi! Anh được làm cha rồi!!!!"
Uyển Nhi nghe thấy Kỳ Thiên nói vậy vừa bất ngờ vừa vui mừng. Phương Kiều đã có thai rồi! Uyển Nhi không nén nổi xúc động mà gấp gáp lên tiếng hỏi:
"Thế hai người đang ở khoa sản à?"
"Ừ! Anh đang đưa Kiều Kiều đi siêu âm xem có phải không!"
Kỳ Thiên giọng điệu vui vẻ hạnh phúc đáp lại.
"Ừ, anh đang cho cô ấy đi siêu âm xem có phải có con hay không!"
Uyển Nhi không nói gì nữa liền cúp máy rồi chạy nhanh lên trên lầu, là khoa sản. Vừa mới đến nơi thì thấy vợ chồng Kỳ Thiên đang cầm tờ giấy kết quả đi ra. Kỳ Thiên chu đáo dìu Phương Kiều đi vẫn không quên ở bên cạnh mà thao thao bất tuyệt. Phương Kiều không hề tỏ ra khó chịu mà con vui vẻ kiên nhẫn nghe anh nói. Nhớ năm đó cô cũng biết là mình có thai nhưng Nhất Hàm đâu hay biết, về nhà lại được chứng kiến một màn hiểu lầm. Tiểu dưa bở nhà cô thật quá thiệt thòi. Uyển Nhi lấy lại tâm trạng vui vẻ bước đến phía Phương Kiều, vui mừng chúc:
"Chúc mừng hai người nha! Cuối cùng cũng có đứa cháu kế thừa gia nghiệp đây rồi."
Phương Kiều mặt mình đỏ ửng và hạnh phúc cùng nhau bước đi, rồi mới hạnh phúc đáp:
"Thôi không đùa đâu, cháu nó con gái sao dám giành lấy công ty của anh tiểu Vũ được cơ chứ."
"Con gái? "
Uyển Nhi nghi vấn hỏi lại lần nữa. Cả Phương Kiều và Kỳ Thiên đều nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo sắc lạnh. Uyển Nhi liền cười để xoa dịu tình hình.
"Em không có ý gì đâu! Thế đã đặt tên cho cháu gái của em tên gì chưa?"
Kỳ Thiên và Phương Kiều lại vui vẻ như bình thường, Kỳ Thiên lên tiếng trả lời Uyển Nhi:
"Đến lúc sinh con xem Kiều Kiều đẻ con bé như nào mới đặt tên chứ. "
Uyển Nhi bật cười lớn trước câu trả lời của Kỳ Thiên. Rồi sau đó
cả ba người cùng nhau vui vẻ ra về mà không biết mình đang bị theo dõi.
***Tại biệt thự Lục gia.
Lục Kình Phong nhàn nhã ngồi ở ghế sofa quan sát tình hình của đám Uyển Nhi qua màn hình ti vi to lớn. Anh nở nụ cười vô cùng nguy hiểm khi nghe tin Phương Kiều có thai. David cung kính đi vào hỏi anh:
"Lão đại tìm tôi có chuyện gì ạ?"
Lục Kình Phong vẫn nhìn màn hình rồi lãnh đạm lên tiếng:
"Gửi quà chúc mừng đến họ đi!"
David nhìn lên màn hình rồi anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Anh đáp lại:
"Vâng!"
Rồi David không nói gì nữa liền nhanh chóng rời khỏi.
*
Tại nhà của Kỳ Thiên và Phương Kiều. Mọi người đều đang vui vẻ mà hết mực chăm sóc cho Phương Kiều thì tiếng chuông cửa liền kêu vang. Kỳ Thiên liền vội vàng chạy ra xem có ai. Nhưng khi anh mở cửa ra không hề thấy ai mà chỉ thấy mỗi một hộp giấy đang được để ngay ngắn trước cửa. Kỳ Thiên khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng mang chiếc hộp vào nhà. Phương Kiều và Uyển Nhi khi nhìn thấy chiếc hộp giấy liền hiểu ra vấn đề, khuôn mặt trở nên căng thẳng. Lấy lí do cho Phương Kiều lên phòng nghỉ ngơi, Kỳ Thiên và Uyển Nhi dìu Phương Kiều lên phòng ngủ rồi mới mở hộp để tránh ông bà Phương phải lo lắng. Mở chiếc hộp ra, không phải cảnh máu me như đợt trước mà chỉ là một bộ quần áo sơ sinh của con gái. Bên cạnh vẫn là một tờ giấy. Kỳ Thiên mở tờ giấy ra, lại là dòng chữ đỏ đó:
"Bạch thiếu phu nhân! Chúc mừng cô đã mang thai, tôi rất vui vì biết đứa bé là con gái. Tôi rất thích con gái đó, rất mong chờ một ngày nào đó có thể chơi với tiểu công chúa nhà cô!"
***Lời nhắn
Có lẽ mai sẽ full cả nhà ạ???
Có ai hóng không nè?
Mọi người bỏ phiếu đi nào????!!!