Chỉ Thích Trêu Chọc Anh

Chương 51: Gaqin - Onikagiri Sử Ký - Bài Hát Ru Trăm Năm (4)




Dịch: Độc Hành

Đề tự: Chưởng Thiên

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Hàn Lập nhìn thấy cự trảo màu đen, con mắt sáng lên, ngồi ngay ngắn lại.

Đề Hồn bên cạnh chăm chú nhìn cự trảo màu đen kia, hai con ngươi nổi lên trận trận dị sắc, thân thể mềm mại cũng kéo căng ra một chút.

U Minh Quỷ Trảo này, chính là một trong hai kiện Tiên khí mà Đề Hồn muốn.

Những người khác trong hội trường cũng phát ra một trận kinh hô tán thưởng, nghị luận không thôi.

Lúc này lão giả mập mạp kia bấm niệm pháp quyết một cái, một đạo pháp quyết lóe lên rồi chui vào trong cự trảo màu đen biến mất. Mặt ngoài Tiên khí này lượn lờ hắc quang, chằng chịt phù văn màu đen bay cuộn ra, nhất thời lấy bảo vật này làm trung tâm, bộc phát ra một cỗ âm phong cường đại.

Mặc dù gần bàn đấu giá có bày ra cấm chế, nhưng một cỗ âm hàn chi lực thấu xương trong nháy mắt quét ra toàn bộ hội trường, làm những người có tu vi hơi thấp phải run rẩy.

Theo trong miệng lão giả lẩm bẩm, cự trảo màu đen bỗng nhiên biến lớn, to bằng một gian nhà, chộp vào một tòa cự thạch màu đen cao mấy chục trượng nằm bên cạnh bàn đấu giá, tản mát ra dày đặc ánh kim loại nồng đậm.

Căn cứ lệ cũ Nhật Nguyệt các, phàm là bán đấu giá Tiên khí công kích, đều phải thử biểu diễn một chút, để cho khách nhân có thể cảm thụ rõ ràng uy năng Tiên khí, cự thạch màu đen kia chính là dùng cho chuyện này, nó được dùng thủ pháp đặc biệt tế luyện thành, cực kỳ kiên cố.

Lúc trước đã có vài kiện Tiên khí bán đấu giá đã thử diễn qua uy năng trên cự thạch này, giờ phút này trên cự thạch màu đen mấp mô, bất quá tổng thể coi như hoàn chỉnh.

"Phốc phốc" một tiếng vang nhỏ, phảng phất đao nung đỏ trảm trên mỡ bò!

Cự thạch màu đen tuỳ tiện vỡ vụn thành mười mấy đoạn, mà vết cắt lại hiện ra xu thế hoà tan ăn mòn, tản mát ra trận trận khói xanh.

Mọi người dưới đài hít sâu một hơi.

Trong mắt Đề Hồn đại phóng dị sắc, cơ hồ mặt mày hớn hở lên.

Lông mày Hàn Lập nhíu một cái, U Minh Quỷ Trảo này có lực công kích cường đại như thế, có thể nói là Tiên khí cường đại nhất từ lúc đại hội đấu giá bắt đầu đến nay.

Dựa theo mấy món Tiên khí bán đấu giá trước đó, giá cả U Minh Quỷ Trảo chỉ sợ cao trên trời.

Tiên Nguyên thạch trên người hắn hiện chỉ có năm ngàn vạn, đoạt được bảo vật này không thành vấn đề, nhưng nếu tiếp tục đấu giá, sợ rằng sẽ khó khăn.

"Lão phu tu luyện không phải Âm Quỷ pháp tắc, cho nên chỉ có thể phát huy ra uy năng bảo vật này chưa tới một thành, U Minh Quỷ Trảo này nếu có pháp tắc tương ứng phối hợp, uy lực to lớn, không thể tưởng tượng. Tốt, lời khoe khoang ta cũng không muốn nói nhiều, chư vị phía dưới bắt đầu đấu giá đi, giá khởi điểm tám trăm vạn Tiên Nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm mươi vạn." Lão giả mập mạp tuyên bố đấu giá bắt đầu.

"Tám trăm sáu mươi vạn!"

"Chín trăm hai mươi vạn!"

"Một ngàn vạn!"

...

Có lẽ vừa rồi U Minh Quỷ Trảo thử diễn hiệu quả quá tốt, mặc dù người tu luyện Âm Quỷ pháp tắc không nhiều, dưới đài người cạnh tranh vẫn rất nhiều, Hàn Lập còn chưa kịp ra giá, giá cả đã đề cao đến một ngàn vạn Tiên Nguyên thạch.

Hắn không lập tức tham dự vào, hiện tại cạnh tranh kịch liệt như vậy, thêm hắn vào cũng không nhiều, thiếu hắn cũng không ít.

Bảo vật này nếu tình thế bắt buộc, cuối cùng tranh đoạt cũng sẽ giống như vậy.

Còn Đề Hồn bên cạnh nhìn Hàn Lập một chút, muốn nói lại thôi.

Sau một lát, khi giá cả tăng cao đến một ngàn năm trăm vạn Tiên Nguyên thạch, người đấu giá đã rải rác.

"Một ngàn sáu trăm vạn!" Hàn Lập chỉ vào một khối ngọc bài màu lam trên bàn trong gian phòng, ở phía trên hiện ra một tầng linh quang màu lam, báo ra một cái giá.

"Một ngàn sáu trăm năm mươi vạn!" Trong một gian phòng khách quý cách Hàn Lập không xa truyền ra một thanh âm già nua.

Hàn Lập quay đầu nhìn qua, trong mắt nổi lên một tầng quang mang tím đen.

Trong phòng khách quý của đối phương mặc dù có bày ra cấm chế cao minh, nhưng lại ngăn không được Cửu U Ma Đồng của hắn.

Hàn Lập trước đó trong Tu La Huyết Môn cơ hồ đả thông hầu hết huyền khiếu trong thể nội, một ít huyền khiếu phần mắt cũng đã dung hợp quán thông, thêm nữa hắn nhất cử tu thành Thiên Sát Trấn Ngục Công, được ma khí quán thông, Cửu U Ma Đồng cũng theo đó tiến nhanh.

Sau khi Cửu U Ma Đồng sơ thành, đồng tử sẽ nở rộ tử quang, tu luyện càng sâu, tử quang càng mạnh.

Nhưng đồng thuật này tu luyện tới cảnh giới cao thâm, tử quang ngược lại sẽ dần dần rút đi, chuyển thành màu đen, chờ đến lúc màu đồng tử biến thành đen nhánh, chính là ma công viên mãn, nhìn rõ Cửu U.

Thời khắc này, Cửu U Ma Đồng của Hàn Lập đã cách cảnh giới này không xa.

Ngồi trong phòng đối diện là một lão giả áo xám, toàn thân khí âm hàn cuồn cuộn, rõ ràng là một vị tu sĩ Đại La sơ kỳ, trong tay cầm một cây quyền trượng màu trắng, tựa hồ là xương người chế thành, có chút quỷ dị.

Lão giả áo xám cũng không phát giác Cửu U Ma Đồng dò xét, giờ phút này thần sắc trên mặt có chút khẩn trương, tựa hồ cái giá tiền này đã là cực hạn của lão.

"Chủ nhân, trong ba động thần hồn của người kia hiện ra vẻ nôn nóng, cảm giác khẩn trương, xem ra lão không còn nhiều Tiên Nguyên thạch." Hai mắt Đề Hồn nhắm nghiền, trên thân hiện ra một tầng u quang màu đen, nhẹ nhàng nhảy lên, mở miệng nói.

Hàn Lập kinh ngạc nhìn Đề Hồn một chút, lần nữa ra giá.

"Một ngàn tám trăm vạn!" Hắn tăng lên thêm từ một ngàn năm trăm vạn Tiên Nguyên thạch.

Lão giả áo xám kia khẽ nhăn mặt một cái, thở dài ra một hơi, hai tay buông xuống, hiển nhiên từ bỏ tranh đoạt.

Những người khác trong hội trường cũng đều không tiếp tục ra giá, nhất thời im lặng.

U Minh Quỷ Trảo này mặc dù tốt, bất quá giá này đã cao hơn giá trị rồi.

Hàn Lập thấy vậy, mỉm cười, trên mặt Đề Hồn bên cạnh cũng hiện ra vẻ tươi cười xán lạn.

Lão giả mập mạp thấy U Minh Quỷ Trảo bán với giá cao như thế, trong lòng cũng rất hài lòng, đang muốn tiến hành hỏi giá lần cuối.

"Một ngàn chín trăm vạn!" Nhưng ngay giờ phút này, một thanh âm băng lãnh vang lên, lại đến từ một gian phòng khách quý khác ở xa xa.

Sắc mặt Đề Hồn trầm xuống, cắn răng lại.

Lông mày Hàn Lập cũng nhíu một cái, nhìn lại phòng khách kia, quang mang tím đen trong mắt lưu chuyển, lập tức xuyên thấu vách tường sương mù cách trở kia, nhìn thấy tình huống bên trong.

Trong phòng ngồi sáu người, tất cả đều mặc áo bào đen, trên đầu trùm mũ, che khuất cả khuôn mặt.

Trên áo bào đen kia lưu động ánh sáng màu đen như nước, vậy mà ngăn trở Cửu U Ma Đồng của Hàn Lập, không biết là bảo vật gì.

Sáu người đều lẳng lặng ngồi đó, không biết người nào là người ra giá.

"Ừm..." Ngay lúc này trong sáu người, một bóng người màu đen có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn khẽ ngẩng đầu, tựa hồ đã nhận ra Hàn Lập dò xét, vung tay lên.

Lập tức trong phòng khách quý kia dâng lên một tầng sương mù màu đỏ nồng đậm, triệt để ngăn cách Cửu U Ma Đồng của Hàn Lập.

"Hai ngàn vạn!" Sắc mặt Hàn Lập cũng trầm xuống, nhưng ngay sau đó khôi phục như thường, lập tức mở miệng ra giá.

Đồng thời, hắn nháy mắt với Đề Hồn ra dấu.

Đề Hồn minh bạch, lần nữa nhắm mắt lại, trên thân nổi lên một tầng quang mang tối tăm, dò xét ba động thần hồn người bên kia.

"Không được, người ra giá kia cũng tu luyện Thần Hồn pháp tắc, am hiểu ẩn nấp, ta cảm giác không được ba động thần hồn đối phương." Nhưng rất nhanh nàng mở to mắt, chán nản nói ra.

Hàn Lập nghe lời này, trong lòng cảm giác nặng nề.

"Hai ngàn hai trăm vạn!" Thanh âm băng lãnh kia tựa hồ có vẻ không kiên nhẫn, bỗng nhiên nâng giá hai trăm vạn, muốn Hàn Lập buông tay.

"Chủ nhân, quá mắc, nếu không thì thôi đi." Đề Hồn hơi chần chờ, dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo Hàn Lập một cái, thấp giọng khuyên can.

Chỉ là trong lời nói nàng do dự không bỏ, cho dù ai cũng có thể nghe hiểu được.

"Hai ngàn năm trăm vạn!" Hàn Lập cho Đề Hồn một ánh mắt yên tâm, lần nữa báo giá, không mảy may nhường.

Trong hội trường vang lên một trận xôn xao, nhao nhao nhìn sang sương phòng Hàn Lập.

Hàn Lập đã sớm thiết hạ màn sáng cấm chế trong phòng, che phủ người chung quanh dò xét.

"Hai ngàn bảy trăm vạn!" Thanh âm băng lãnh im lặng một chút, một lần nữa nâng giá.

"Ba ngàn vạn!" Mặt Hàn Lập không biểu tình, bỗng nhiên báo ra một giá cao làm cho tất cả mọi người ở đây có chút khó tin.

Giờ phút này trong lòng hắn kỳ thật cũng đang thịt đau, tiêu ba ngàn vạn Tiên Nguyên thạch mua sắm U Minh Quỷ Trảo này, cũng quá cao, nhưng trước đó đã cam đoan với Đề Hồn, bất luận thế nào cũng phải lấy hai kiện Tiên khí này tới tay.

Huống chi, U Minh Quỷ Trảo này đúng là Tiên khí tốt khó gặp, lại phi thường phù hợp với pháp tắc của Đề Hồn, cũng không tính là ăn thiệt thòi.

Trong phòng đối phương, một bóng người cao gầy bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt âm lãnh giống như kền kền, nhìn qua sương phòng Hàn Lập.

Trong mắt người này chớp động quang mang lạnh lùng, sau một lát hừ một tiếng, cuối cùng không ra giá nữa.

Trên đài đấu giá, lão giả mập mạp mặt mày hồng hào hỏi thăm giá ba lần, cuối cùng tuyên bố U Minh Quỷ Trảo thuộc về Hàn Lập.

Trong lòng Hàn Lập thở ra một hơi, nhưng lập tức nhớ lại trên thân còn sót lại hai ngàn vạn Tiên Nguyên thạch, lông mày hơi nhíu lại.

Đề Hồn xem trọng một kiện Tiên khí khác, cũng không kém U Minh Quỷ Trảo, chỉ sợ giá cả cũng sẽ không thấp, hơn nữa còn có vật mà Tinh Viêm đồng tử muốn, chừng đó Tiên Nguyên thạch chỉ sợ không đủ.

Đuôi lông mày hắn khẽ động, mặt lộ vẻ do dự.

Rất nhanh, đại hội đấu giá liền phái người đưa U Minh Quỷ Trảo kia tới, người tới chính là Lam Mi kia.

Hàn Lập thanh toán xong Tiên Nguyên thạch, Đề Hồn lập tức vui mừng khấp khởi phất tay phát ra một cỗ hắc quang, quấn lấy U Minh Quỷ Trảo, thu vào thể nội tế luyện.

"Lam Mi, nơi các ngươi có thu mua bảo vật không?" Hàn Lập mặc kệ Đề Hồn, hỏi Lam Mi kia.

"Tất nhiên là có, không biết tiền bối muốn bán vật gì?" Ánh mắt Lam Mi vui mừng, lập tức đáp.

Hàn Lập vung tay lên, bên cạnh nhiều ra mười mấy khối tinh thạch màu lam to bằng đầu người, bên trong chớp động quang mang lôi điện doạ người.

Một cỗ Lôi Điện Pháp Tắc vô cùng mãnh liệt từ trên những tinh thạch màu lam này bộc phát ra. Toàn thân Lam Mi lập tức run rẩy không thôi, sắc mặt càng trắng bệch.

Hàn Lập thấy cảnh này, phất tay phát ra một cỗ lôi quang màu vàng bao lại những tinh thạch này, che lại hơn phân nửa Lôi Điện Pháp Tắc.

Lúc này thân thể Lam Mi mới đứng vững, nhẹ nhàng thở ra, cảm tạ Hàn Lập một tiếng.

"Đây là Kinh Lôi Thạch!" Nàng nhìn kỹ những tinh thạch màu lam này, lộ ra vẻ khiếp sợ, vội vàng tới gần hai bước cẩn thận xem xét.

"Lam Mi cô nương hảo nhãn lực, không sai, những thứ này chính là Kinh Lôi Thạch, không biết các ngươi ra giá bao nhiêu?" Thần sắc Hàn Lập như thường hỏi.

Kinh Lôi Thạch chính là vật liệu chứa Lôi Điện Pháp Tắc, cực kỳ cao đẳng, mặc dù còn kém Thổ Hoàng Tinh, Thiên Kim Toản, nhưng cũng chênh lệch không xa.

Những Kinh Lôi Thạch này, là hắn ở khu vực trung tâm của Ngũ Quang Lôi Vực thu lấy tinh hoa lôi điện, lúc tế luyện Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ngẫu nhiên phát hiện, giá trị cực cao.

"Những Kinh Lôi Thạch này phẩm chất cực cao, mỗi một khối đoán chừng trên trăm vạn Tiên Nguyên thạch, giao dịch lớn như vậy, tiểu nữ không làm chủ được, tiền bối chờ một lát, ta đi mời chấp sự trưởng lão tới." Lam Mi xin lỗi một tiếng, vội vàng bước nhanh ra ngoài.

Hàn Lập cũng không vội, tự mình nhìn lại quảng trường phía dưới.

Đại hội đấu giá đã lần nữa bắt đầu, bất quá vật bán đấu giá cũng không phải là thứ hắn muốn.

Hắn nhìn qua, liền dời ánh mắt đi, nhìn lại phía phòng khách trước đó, ý niệm trong đầu chuyển động.

Sáu người trong phòng khách kia toàn thân bảo bọc áo đen, một bộ dạng lén lén lút lút.

Nếu chỉ là tán tu, cũng không cần che giấu như vậy, chẳng lẽ sáu người kia là người Cửu Nguyên quan, Bách Tạo sơn hoặc là Kim Nguyên Tiên Cung? Không biết đến Lưu Kim thành làm gì?

Trong đầu Hàn Lập đột nhiên không khỏi toát ra một ý niệm, những người kia tới đây, không phải là có liên quan đến mình chứ?

Vừa nghĩ đến đây, chân mày hắn cau lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.