Chị! Sao Không Thể Yêu Em?

Chương 46: Cuộc gặp gỡ giữa công chúa và cháu gia đình quý tộc nước láng giềng




Một ngày qua đi, Hạo Thiên và Kim Mẫu liên tục nhận được chiến báo nguy cấp từ tiền tuyến.

Long Cát Công Chúa thống lĩnh trăm vạn thiên binh tinh nhuệ đánh bại Huyền Minh cung do Khánh Thiên quân canh giữ, sau đó liên tiếp tấn công chiếm đánh Nam phương bát thiên, cuối cùng Linh Phong thiên tướng cùng các thiên binh thiên tướng còn lại đều quy hàng.

Long Cát Công Chúa tiếp tục phá Vô Tư Giang Do thiên, Thượng Nguyễn Nhạc thiên, Đẳng Tây Phương chư thiên, hiện giờ đang hướng Vô Cực Đàm Thệ thiên nhi đánh tới, chỉ cần công phá thành công Tây phương bát thiên là có thể vượt ba mươi ba thiên, lên đến đại trung ương thiên.

Những tin tức này đối với loại kinh cung chi điểu (chim sợ cành cong) như Hạo Thiên, Kim Mẫu mà nói quả thật là tin dữ. Dưới cơn tức giận, Kim Mẫu liền giết chết tên thiên binh đưa tin. Tình hình cường địch đã bức tới, chẳng khác nào lửa sém lông mày.

Bất quá, Đại yên tuyệt trận do Hạo Thiên và Kim Mẫu bố trí cũng đã cơ bản hoàn thành.

Trong lúc hai người đang bàn luận về cục diện trận chiến lại có một tin tức truyền đến: Ở đại trung ương Nam phương thiên phát hiện được tung tích của một đôi nam nữ, mà nam tử kia hình dạng lại giống như người đang bị Thiên Đế, Thiên Hậu truy bắt: Tiêu Dao Tử!

Hạo Thiên cùng Kim Mẫu thương nghị, cuối cùng quyết định mang theo Đả Thần Tiên dẫn quân đi. Tiêu Dao Tử chính là chủ não của lần phạt thiên này, là huynh trưởng của bọn Hình Thiên, Khổng Tuyên, lại là trượng phu của Long Cát Công Chúa. Nếu có thể bắt giữ được Tiêu Dao Tử làm con tin áp chế đám người Khổng Tuyên, hoặc nếu thiên giới không thể tránh thoát kiếp nạn này, Hạo Thiên cùng Kim Mẫu cũng muốn đem Tiêu Dao Tử tái thi vạn đoạn để giải cơn hận trong lòng hai người.

Sau khi quyết định chủ ý, Hạo Thiên cùng Kim Mẫu nhanh chóng triệu tập binh lực, hỏa tốc hướng phía Nam mà đi.

Trương Tử Tinh cùng Thiên Dao tại tiên sơn song tu vài ngày, cuối cùng cũng luyện hóa thành công Vãng Sinh Liên Tử, kịch độc và trớ chú trên người Thiên Dao đã được hóa giải hoàn toàn, tu vi hồi phục. Vãng Sinh Liên Tử này quả là tiên thiên linh vật, trong quá trình hấp thu linh lực đã có một bộ phận tự động chuyển đến đôi long phượng song thai kia. Nếu tính thời gian mang thai trăm năm của Thiên Dao thì thai nhi trong bụng kia chỉ mới được xem ở giai đoạn "Khởi bộ", lại có được lực lượng đặc dị như thế khiến Trương Tử Tinh đắc ý không thôi.

Thời gian mang thai của tiên nữ chủ yếu để hấp thu và tích lũy linh khí, sau khi thai nhi đã tích lũy đủ linh khí rồi mới có thể được sinh ra. Long Cát Công Chúa khi trước nhờ Nguyên Khanh chi khí dẫn dắt mà ngưng thể thành hình, cũng không tính là hình thái "Xuất sinh", cho nên lực lượng không bằng được Nguyên Khanh. Nhưng sau một thời gian Long Cát lớn lên, cuối cùng vẫn đạt được thiên vị lực, hơn nữa về mặt "chất" lại còn hơn hẳn Hạo Thiên và Nguyên Khanh, vì thế nên hiện giờ nàng đã có thể nắm trong tay hơn một nửa thiên vị lực.

Thiên Dao vốn là huyền tiên đỉnh giai, thể chất không giống phàm nhân mang thai bình thường cho nên lúc Trương Tử Tinh cùng nàng song tu cũng mang ít băn khoăn. Nhưng không ngờ do lực lượng kì dị của thai nhi, Vãng Sinh Liên Tử lại phát huy ra hiệu quả tuyệt diệu, ngay cả Trương Tử Tinh cũng được lợi không ít.

Nguyên bản lúc trước Thiên Dao khi đối mặt với Trương Tử Tinh vẫn còn vẻ khẩn trương thẹn thùng, qua lần song tu này cũng khiến cho tầng ngăn cách của hai người hoàn toàn biết mất, chân chính thân mật hòa nhập vào nhau.

Thiên Dao giải khai được khúc mắc, dáng vẻ yếu đuối mỏng manh được che dấu bởi bề ngoài lạnh lùng kia không hề giữ lại đều thể hiện ra trước mặt Trương Tử Tinh. Suy cho cùng nàng cũng chỉ là một nữ tử từng bị đau khổ, lại sợ phải gặp chuyện thương tâm một lần nữa nên đã đè nén toàn bộ khát vọng yêu thương vào trong lòng. Vẻ ngoài băng lãnh, bất cận nhân tình cũng xem như là một vòng bảo hộ bên ngoài của nàng, cũng là một lồng giam nàng với thế giới bên ngoài, cuối cùng may mắn nàng gặp được hắn.

Đối với phần tình này của Thiên Dao, Trương Tử Tinh ngoài yêu thương còn có thêm hai chữ "Quý trọng".

Chân ái vĩnh vĩnh là vị thuốc trị thương tổn tâm linh hiệu quả nhất, và hắn cũng tự thề, quyết không để nàng phải chịu thương tổn một lần nào nữa.

Khi hai người song tu, Trương Tử Tinh cũng đã đưa Côn Lôn Kính cho Thiên Dao, vì khi nàng phát hiện mình có thai đã cơ hồ đem toàn bộ lực lượng cấp cho hai đứa bé khiến lực lượng bản thân giảm sút, Côn Lôn Kính vừa lúc có thể giúp nàng phòng thân. Thiên Dao cùng hắn hiện giờ tuy hai mà một, nên cũng không nói nhiều trực tiếp nhận lấy, trong lòng còn có thêm tư vị ngọt ngào.

Trương Tử Tinh thu hồi Tử la mê chướng, dắt tay Thiên Dao rời khỏi tiên sơn. Cũng là một băng sơn mỹ nữ, lại cùng có một tâm niệm chấp nhất, theo nhiều phương diện mà nhìn lại quả thật Thiên Dao cùng Long Cát Công Chúa có rất nhiều điểm chung, thật như là một đôi thân sinh tỷ muội. Nhưng nếu so sánh rõ một chút, tình cảm của Long Cát Công Chúa lại càng kịch liệt hơn, vẻ bề ngoài lạnh như băng cùng bên trong như hỏa nhiệt kịch liệt có thể khiến người ta hòa tan. Còn Thiên Dao lại như dòng nước ôn nhu, tuy không hề lạnh lùng như băng cũng như kịch liệt như lửa nhưng lại có thể bao dung và thẩm thấu người khác.

Hai người vừa đến khu vực Dao Trì đã thấy phía trước vô số thiên binh hướng mình bay đến.

Vì không biết tình hình chiến đấu bên Long Cát thế nào, Thiên Dao hiện tại lại không tiện vọng động tiên lực nên Trương Tử Tinh cũng không muốn cùng bọn thiên binh đánh bừa, lập tức độn quang chuyển hướng khác mà đi.

Không ngờ trong đám thiên binh đó lại có kẻ phát hiện được hành tung của Trương Tử Tinh, tiếp tục dẫn đại quân đuổi theo. Lấy tốc độ của Trương Tử Tinh, cho dù phải mang theo Thiên Dao nhưng tốc độ cũng phải hơn xa đám thiên binh, nhưng bên trong đám đại quân lại xuất hiện hai đạo kim quang, tốc độ cực nhanh ngày càng đuổi đến gần.

Hạo Thiên và Kim Mẫu! Trương Tử Tinh thầm giật mình: hai tên này tại sao lại đúng lúc xuất hiện tại nơi này?

Với uy lực của Đả Thần Tiên, trong lòng Trương Tử Tinh vẫn có đôi chút kiêng dè. Roi này thập phần cổ quái, đối với tiên nhân bình thường thì vô pháp gây được thương tổn, nhưng nếu gặp người có vị giai lực, cho dù có tiên thiên chí bảo hộ thân cũng vô pháp ngăn được một kích của Đả Thần Tiên. Loại "công năng" này so với cái loại chỉ đánh thần không đánh tiên trong nguyên tác kia còn muốn lợi hại hơn.

Ngày trước bại dưới Đả Thần Tiên của Hạo Thiên và Kim Mẫu là Hoàng Đế và Thần Nông, hai người đều mang vị giai lực. Hiện nay Thiên Dao vẫn như cũ còn sở hữu vị giai lực, nói cách khác lúc này cả Trương Tử Tinh lẫn Thiên Dao đều không thể chống đỡ được Đả Thần Tiên. Đối với loại cục diện bất lợi này, Trương Tử Tinh quyết định thật nhanh: tẩu vi thượng sách.

Trương Tử Tinh ôm Thiên Dao vào ngực, hóa thành một đạo huyết quang toàn lực đào tẩu, Thiên Dao cũng không kháng cự mà đề thân mang lực lực bản thân cùng hắn dung hợp, giảm bớt được hao tổn cho Trương Tử Tinh.

Hạo Thiên nhìn thấy cảnh này, đố kị bốc lên mờ mắt, dốc toàn lực đuổi theo, Dao Trì vốn nghĩ Thiên Dao đã trùng vạn trớ độc vực chú, vốn phải mất hết năng lực sống không bằng chết nhưng hiện giờ thoạt nhìn qua lại bình yên vô sự, nghiến răng đuổi theo sát bên Hạo Thiên.

Vì đang chịu áp chế của Thiên vị lực, lại phải mang thêm một người nên Trương Tử Tinh không thể thoát khỏi truy đuổi của Hạo Thiên cùng Kim Mẫu. Sau một hồi trốn tránh, cuối cùng khoảng cách của ba người dần dần giảm bớt, Trương Tử Tinh sợ đối phương thi triển Đả Thần Tiên, ý niệm xoay chuyển lập tức bay vòng lại, hướng đám thiên binh phía trên phóng vào.

Lúc này trong tay Hạo Thiên đã cầm sẵn Đả Thần Tiên, nếu không phải khoảng cách quá xa, Trương Tử Tinh lại khôn ngoan tránh né hắn đã sớm đánh ra. Hiện giờ thấy hắn quay ngược về, tất nhiên không bỏ qua tăng tốc đuổi theo sát.

Chớp mắt, Trương Tử Tinh đã xông đến trước đại quân thiên binh, tốc độ kinh người quỷ dị tiến vào bên trong. Về đám thiên binh bị vượt qua, còn chưa kịp cầm binh khí đánh xuống đã thấy hồng quang lóe qua, mà hồng quang kia còn ẩn ẩn tỏa ra hắc khí.

Dưới ảnh hưởng của hắc khí, vô số thiên binh bị tập hợp lại một chỗ tạo thành một công sự che chắn, không những không khiến tốc độ Trương Tử Tinh chậm lại mà còn ngăn cản bước Hạo Thiên cùng Kim Mẫu đuổi theo.

Kim Mẫu thấy Trương Tử Tinh thập phần giảo hoạt, sát khí lóe lên, Kim kiếm huy động liên tiếp chém giết vài tên thiên tướng mở đường. Nhưng bọn thiên binh này như bị một lực lượng nào đó khống chế, không tự chủ được vây lấy Hạo Thiên cùng Kim Mẫu, phía sau luân phiên phía trước như xếp thành một trận pháp.

Hạo Thiên cùng Kim Mẫu giật mình kinh sợ, không ngờ đối phương lại có thể lợi dụng binh lính của bên mình để lập trận, lập tức vận ra tiên lực, bất chấp tính mạng mấy ngàn thiên binh chém giết xông lên. Nhưng "trận thế" kia không nhỏ, hơn nữa tuần hoàn không dứt, lại sinh ra một loại lực lượng kì dị khiến công kích cường đại của hai người bị triệt tiêu không ít. Trong nhất thời tình thế khó có thể thay đổi.

Thiên Dao trong lòng Trương Tử Tinh, nhìn quanh người phu quân tản ra tiên lực cường đại lại thập phần kì dị, khi xuyên qua thiên binh khiến chúng không thể chống cự, ngược lại không tự chủ quấn lấy Hạo Thiên cùng Kim mẫu trong lòng không khỏi kì quái. Năm đó khi nàng mới gặp hắn tu vi bất quá cũng chỉ là kim tiên, không ngờ lúc này đã đạt đến cảnh giới cường đại này, so với khi lúc trước khi nàng còn Côn Lôn Kính chỉ hơn không kém. Lấy tu vi cùng thời gian tiến cảnh của hắn quả thật vô tiền khoáng hậu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thiên Dao từ Côn Lôn Kính cũng biết được không ít chuyện cũ của Trương Tử Tinh, sở dĩ hắn có thành tựu hôm nay không chỉ nhờ cơ duyên mà càng nhiều hơn là nhờ vào ý chí bất khuất, cho dù là thiên mệnh cũng không thể khiến hắn khuất phục. Loại ý chí chiến đấu này khiến cho nàng khâm phục tự đáy lòng, đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến nàng yêu thương hắn.

Hạo Thiên cùng Kim Mẫu dù sao vẫn còn nắm trong tay hơn một nửa thiên vị lực, hợp lực ra một kích đem toàn bộ đám thiên binh vây quanh đánh tan. Đám thiên binh lập tức bị hóa thành tê phấn, mà đại trận do Trương Tử Tinh dùng Ma Vực mê hoặc đám thiên binh tạo ra cũng bị phá. Hắn cũng không ham chiến, hóa huyết quang bay nhanh đột phá vòng vây, bay về hướng phụ cận Dao Trì.

Kim Mẫu thấy Trương Tử Tinh lại chạy về phía "Đại bản doanh" của mình, cười lạnh tự nhủ: "Tự tìm tử lộ", dẫn quân tiếp tục đuổi theo.

Trương Tử Tinh không hề ngừng nghỉ, ôm thiên dao chạy một mạch vào Dao Trì cung.

Hạo Thiên vừa hạ lệnh cho binh lính bao vây, đột nhiên tại tiên sơn trên Dao Trì cung phát ra âm thanh kì dị. Loại âm thanh này tuy rằng rất nhỏ nhưng lại có thể gây chấn động thẳng vào tâm thần mọi người, tạo hiệu quả quay cuồng. Chớp mắt đám thiên binh thiên tướng tại phụ cận đều không tự chủ được bỏ vũ khí ôm đầu tỏ vẻ thống khổ, tuy đã bịt chặt hai tai nhưng vẫn như cũ không thể ngăn được âm thanh kì dị này công kích vào đầu. Ngay cả Hạo Thiên cùng Kim Mẫu gặp loại âm thanh này cũng không tránh khỏi cảm giác khó chịu.

Hai người đều đoán chuyện này là do Tiêu Dao Tử thi triển thủ đoạn. Nhưng lần này quả thật đồng chí Tiêu Dao Tử của chúng ta bị oan, chính hắn cùng Thiên Dao lúc này cũng phải mang vào thiết bị đặc biệt để chống lại âm thanh công kích từ mặt đất.

Hạo Thiên cùng Kim Mẫu liếc nhau. Vận khởi Thiên Vị Chi Lực, phát ra tiếng thét dài. Tiếng thét này ẩn chứa tiên lực không nhỏ, nhất thời đem âm thanh kỳ dị dưới đất áp chế.

Kim Mẫu cố gắng tập trung tiên thức, cuối cùng cũng tìm được vị trí của Trương Tử Tinh và Thiên Dao, thầm vận tiên lực muốn phát động trận thế tại Dao Trì vây khốn hai người. Nhưng kì lạ, Dao Trì không biết vì sao lại không hề phản ứng khiến Kim Mẫu lắp bắp kinh hãi, còng đang muốn thử lại lần nữa đột nhiên một tia dự cảm nguy hiểm nổi lên. Chỉ thấy từ phía dưới một đạo quang hoa như thiểm điện phóng lên, chớp mắt đã bay đến trước mặt.

Kim Mẫu né không kịp, Kim kiếm trong tay quang mang đại thịnh nghênh tiếp quang hoa. Quang hoa kia đánh trúng Kim kiếm, phát ra dao động cường đại, Hạo Thiên bên cạnh dù đã vận tiên lực nhưng vẫn không chịu nổi đẩy lui về, còn đám thiên binh phụ cận trong nháy mắt đều tan biến vô tung.

Kim Mẫu chặn được một kích này, Kim kiếm trong tay chỉ còn lại phần chuôi, thân kiếm đã biến mất vô ảnh. Lúc này sắc mặt Kim Mẫu tái nhợt, nàng đối với loại công kích này cũng không xa lạ. Ngày trước ở Thái Cực mông ế thiên cũng đã từng dùng Tố Sắc Vân Giới Kỳ tiếp qua, may mắn uy lực công kích lúc này còn kém xa so với lúc ở Thái Cực mông ế thiên, nếu không làm sao pháp bảo như Kim kiếm này có thể giải trừ được?

Nhưng vấn đề ở chỗ tại nơi đâu sao lại xuất hiện "pháp bảo" kiểu này của Tiêu Dao Tử, hắn đã sắp đặt từ lúc nào?

Cũng đã chứng kiến qua loại công kích này, cần phải qua một thời gian hạn định mới có thể tiếp tục công kích, Dương Tiễn không để ý đến Kim Mẫu nữa mà lại đem ánh mắt nhìn vào Quỳnh lâu cung khuyết. Con mắt thứ ba phóng ra kim quang, quét ra vài lần, đôi mắt lại phát ra thần thái kì dị.

Mà bên kia Trương Tử Tinh nghe tiếng Kim Mẫu quát mắng, trong lòng không khỏi sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm: Dương Tiễn? Vì yêu nữ Băng Tuyết? Hai lần phản bội Xiển Giáo?

Trong nguyên tác, Dương Tiễn đối với địch nhân có thể xem là lãnh khốc vô tình, với dung mạo của tam yêu Hiên Viên cũng xem như không, nhưng thật không ngờ lúc này lại…

Càng làm cho người ta khó tin hơn, nữ tử hắn thích lại là Băng Tuyết! Phải biết rằng Băng Tuyết thật ra là…

Chuyện này quả thật giống như phim truyền hình dài tập Hàn Quốc.

- Ngươi lại không biết hối cải, cam tâm vì ma nữ mà làm phản đồ Xiển Giáo. Hôm nay kết thúc mọi chuyện, đem ngươi chôn cùng với yêu nữ kia, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng sẽ không trách tội ta.

Hạo Thiên hướng ánh mắt ra hiệu cho Kim Mẫu. Kim Mẫu hiểu ý, chủ động tấn công Dương Tiễn, mà Hạo Thiên mang Đả Thần Tiên bay về phía Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh đang muốn né tránh, lại nghe Dương Tiễn cười to:

- Đừng vội to mồm, hai người các ngươi bất quá ỷ vào Đại yên tuyệt trận, không tiếc hủy cả thiên giới muốn cùng với Tiêu Dao Tử đồng quy vu tận!

Nghe những lời này, vô luận là Trương Tử Tinh, Thiên Dao hai là Hạo Thiên và Kim Mẫu, tất cả đều cảm thấy kinh hãi.

Trương Tử Tinh và Thiên Dao không tin được Hạo Thiên và Kim Mẫu lại điên cuồng đến thế, muốn đem toàn bộ thiên giới táng chung với mình. Mà Hạo Thiên và Kim Mẫu cũng không nghĩ đến kế hoạch của mình lại bị Dương Tiễn phát hiện, lại liên tưởng đến việc trộm tiên khi trước, chẳng lẽ Dương Tiễn lại nắm trong tay một bộ phận lực lượng của thiên giới?

Dương Tiễn thu hồi nụ cười, hỏi một câu:

- Các ngươi có biết vì sao các ngươi lại có thể dễ dàng phát hiện hành tung của Tiêu Dao Tử không?

Kim Mẫu biến sắc:

- Chẳng lẽ…

Dương Tiễn cười lạnh:

- Nếu không làm thế, sao ta có đủ thời gian đến Lăng Tiêu Thiên phủ, phá hư Đại yên tuyệt trận của các ngươi?

Hạo Thiên cùng Kim Mẫu vừa nghe xong, nhất tề đại chấn. Hạo Thiên cắn răng nói:

- Vô luận thế nào ta vẫn là cậu ruột của ngươi, tại sao ngươi lại năm lần bảy lượt cấu kết ngoại nhân đối phó ta?

- Cậu?

Trên mặt Dương Tiễn lộ rõ vẻ khinh bỉ:

- Năm đó mẫu thân ta bị trấn dưới Đào Sơn, chẳng phải cũng do ý chỉ của cậu sao? Phụ thân ta trúng độc chú của tiện nhân Nguyên Khanh này, sinh hồn bị vây trong tiên tháp, muôn kiếp không thể siêu thoát. Lúc này người cậu này đang ở đâu? Sư tôn ta tại Tam Sơn Quan bị bức phải ra tay sống mái với Tiêu Dao Tử, cuối cùng vẫn thân trong Huyễn Ma Trận của Tiêu Dao Tử, là thủ đoạn do ai cố ý bày ra?

Dương Tiễn liếc qua Trương Tử Tinh, nói:

- Ta cùng hắn vốn không đi chung một đường, chỉ vì muốn phá hoại âm mưu của ngươi mà cố ý dẫn hắn đến đại trung ương thiên cứu người, ta cũng phá hư Đại yên tuyệt trận. Nếu làm thế có thể giết được đôi cẩu nam nữ các ngươi thì ta cũng rất sẵn sàng. Nhưng nếu cứ như vậy mà giết đi thì cũng tiện nghi cho hai ngươi, nên ta muốn cho ngươi cùng tiện nhân kia từng bước từng bước đi vào tuyệt vọng, nếu không làm sao có thể xóa được mối hận trong lòng ta!

Dương Tiễn cười to, trong đó lại mang theo vài phần điên cuồng như muốn mang theo áp lực tích tụ đã lâu phát tiết đi. Nhưng khi ánh mắt của hắn hướng đến phía trước Cung khuyết, cả người lại trở nên bình tĩnh, thu hồi Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, cả người dần bay lên:

- Tiêu Dao Tử với ta vốn có sát sư chi cừu, bốn người các ngươi cũng nên giải quyết nhân quả với nhau đi, ta sẽ không xen vào.

Hạo Thiên cùng Kim Mẫu tuy thống hận Dương Tiễn nhưng sau khi nghe hắn nói xong lại thầm tính toán, cân nhắc lợi hại. Hai người đều là dạng chuyện mưu tính hại người, trong chớp mắt đã hợp thành nhận thức chung, nhất tề bay về phía Trương Tử Tinh cùng Thiên Dao. Dương Tiễn quả như lời nói không hề xuất thủ, giữ nguyên bộ dáng muốn xem náo nhiệt.

Trương Tử Tinh vốn đã âm thầm cảnh giác, đang muốn mang Thiên Dao độn tẩu, chợt từ xa vọng đến tiếng chung.

Trương Tử Tinh vừa nghe thấy tiếng chung tinh thần đại chấn, mà Hạo Thiên cùng Kim Mẫu sắc mặt trầm xuống. Tiếng chuông vang đến ngày càng gần, Hạo Thiên trong lòng tính toán thời gian, Đả Thần Tiên trong tay tế ra. Nhưng không ngờ Thiên Dao trong lòng Trương Tử Tinh bỗng xuất ra một mặt gương, lam quang lóe lên hai người đã biến đến phương hướng của tiếng chung ở xa.

Sự xuất hiện của mặt gương này lại làm cho Hạo Thiên cùng Kim Mẫu rúng động không thôi, nhất là Kim Mẫu, quả thật nàng không thể tin vào mắt mình. Bởi vì nàng năm đó đã tận mắt chứng kiến tấm gương này bị thất lạc. Bất quá lúc này Hạo Thiên cùng Kim Mẫu đã không còn kịp tự hỏi, bên cạnh Thiên Dao và Trương Tử Tinh đã xuất hiện hai bóng người.

Chính xác là một tráng hán không đầu và một nam tử nho nhã, ngoài ra còn có một chiếc chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.