Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chương 20




Dương Thần thầm nghĩ đây quả nhiên mới là người khó giải quyết nhất, xem tốc độ và khí thế của ông ta thì hoàn toàn có thể biết được ông già này hơn Mông Kỳ bao nhiêu phần.

Nhưng Dương Thần biết mình không có con đường nào khác, chỉ có thể liều mạng một phen, xem thân thể của mình rốt cuộc có thể kháng ngụ thế công của lão già này hay không.

- Nghiệp chướng chạy đi đâu?

Lão giả hắc bào vung tay áo lên, một đôi con ngươi đục ngầu bùng lên ánh sao, cả người dâng lên một cỗ chân nguyên mênh mông.

Tay lão già hiện lên quầng sáng màu vàng đất, một cây mạch đao phong cách cổ dài hơn một thước bỗng niên xuất hiện trên tay!

Dương Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại pháp bảo trường đao này, không khỏi kinh ngạc, lòng càng đề phòng thêm vài phần.

Tuy mìn chôn dấu khắp ngọn núi vẫn đang tàn phá bừa bãi, không ngừng ầm ầm rung động, nhưng lão già cũng không chút kích động, cuộn lên một đường đao hoa tạo ra lá chắn chân nguyên màu vàng đất rộng hơn mười trượng, vây xung quanh đám người Mông gia!

Sự rung nổ nhất thời không thể tạo ra bất cứ tổn thương gì cho người của Mông gia, công trình kiến trúc sụp đổ trên lá chắn cũng không khiến nó lay động nửa phần.

- Trong vòng che chở của lão phu, các người không phải lo lắng! Chớ có lộn xộn!

Đám người Mông Khai Nguyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, may mà có Trưởng lão đại thần thông ở đây, bằng không thân thể của bọn họ làm sao chịu đựng được oanh tạc tàn phá này, không bị nổ chết cũng bị đè chết!

Mông Kỳ cùng hai gã Tam Dương Chân Hỏa Kiếp – Mông Điền, Mông Vệ sau khi tạo ra vòng bảo hộ bằng chân nguyên thì đều tới vây quanh Dương Thần.

- Chỉ là chút tài mọn đã mưu toan mượn việc này để chạy trốn, không biết tự lượng sức mình, chịu ‘Thiên quân’ của lão phu!

Lão già hừ lạnh một tiếng, sau khi chớp mắt đã xong việc thì nhanh chóng cầm đao bổ về phía Dương Thần!

Dương Thần trong lòng thầm mắng, người này dường như không hề bận tâm tay mình còn mang theo Mông Nguyệt, đoán chắc mình là không dám giết Mông Nguyệt, bởi vì trên tay bọn họ còn có vợ chồng Lưu Thanh Sơn, cho nên mới dám không kiêng nể gì mà bổ về phía mình như vậy!

Đám người Mông gia lại sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, nếu như Mông Nguyệt chết, vậy có thể trong đệ tử trực hệ đời này rất khó tìm thấy một người nối nghiệp thích hợp khác!

Nhưng vị Trưởng lão này còn có tư cách hơn Mông Kỳ, cho nên Mông Khai Nguyên cũng không dám ngăn cản lão ta.

Dương Thần mắt thấy chân nguyên màu vàng sắp rơi xuống người mình, hận không thể biến Mông Nguyệt thành lá chắn. Nhưng người này bây giờ vẫn còn có chút tác dụng, muốn né tránh thì tốc độ không đủ, đành phải tự mình vươn một bàn tay ra đón một đao nhọn đến từ Ma Môn kia!

Ầm!

Một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, bụi đất bay lên, trong tiếng nổ mạnh cũng càng ngày càng rõ ràng!

Bắt đầu từ vị trí của Dương Thần, mặt đất lõm xuống dưới sâu hơn hai thước, phía sau khách sạn mấy chục thước đều bị một đao này chém thành hai nửa, giống như một miếng xé thật lớn trên mặt đất!

Nhưng khiến mọi người khiếp sợ chính là, Dương Thần vẫn dứt khoát đứng lặng tại chỗ, vùi lấp trên mặt đất, mà bàn tay của hắn, khó có thể tin được mà đang tiếp đao phong kia

Lão già nắm trường đao lơ lửng giữa không trung cũng hiện lên nét mặt kinh ngạc, ông ta không thể lý giải được, thân thể người trẻ tuổi kia chẳng lẽ được đúc từ huyền thiết kim loại mà thành?

Không, loại như huyền thiết cũng không thể chống đỡ đao mang bá liệt như ‘Thiên quân’!

Tay Dương Thần cũng có cảm giác đau, cảm thấy da thịt như bị vỡ ra, may mà đời này mình không sợ nhất chính là đau đớn!

Không phải là da tróc thịt bong sao, mình từ nhỏ đã quen rồi!

Lão già ở giữa không trung cũng phát giác ra, Dương Thần tuy ‘tay không đỡ đao sắc’, nhìn như vô cùng dũng mãnh, nhưng tay hắn đang run lên nhè nhẹ, mà một dòng máu cũng chậm rãi chảy xuống từ cánh tay Dương Thần.

- Hừ, không biết là công phu tà môn gì mà có thân thể mình đồng da sắt như này, nhưng nghĩ có thể ngăn cản Thiên quân của lão phu? Vọng tưởng!

Lão già khinh thường cười, chân nguyên trên người bắt đầu khởi động, một đạo mũi nhọn màu vàng đánh vào phía trên mạch đao Thiên quân!

Trong phút chốc!

Dương Thần cảm thấy pháp bảo mạch đao hắn đỡ trên tay giống như nặng gấp mấy trăm lần bình thường!

Ầm Ầm!!!

Mặt đất dưới chân bắt đầu sụp đổ, gân cốt toàn thân Dương Thần giống như bị tẽ ra, cảm giác áp bách làm cho mạch máu của hắn sôi sục, gân xanh nổi lên!

- Tiểu tử, còn không mau giao Mông Nguyệt ra đây? Một bàn tay của ngươi, chống đỡ được bao lâu?

Mông Kỳ lúc này thảnh thơi bay đến vị trí bên ngoài hố sâu trước mặt Dương Thần, trêu tức nói:

- Ngươi phải đối mặt, chính là Trưởng lão Mông Khoát tổ tiên của Mông gia chúng ta, Trưởng lão Mông Khoát đã tới Hàn Thủy Quỳ Thủy Chi Khiếp, chỉ bằng ngươi một thân cậy mạnh, Trưởng lão Mông Khoát muốn giết ngươi bất quá chỉ là công phu trong nháy mắt.

Thật sự là tu sĩ Hàn Thủy Kiếp?

Dương Thần không khỏi thầm kêu ‘mắc mưu’ trong lòng, sớm biết sau lưng Mông gia vẫn còn cất giấu nhiều yêu quái như vậy, sẽ không tùy tiện đốt từ đường người ta!

Thật không biết là bối cảnh gì mà có thể giấu nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ ngoài Hồng Mông cùng gia tộc lánh đời như, còn tồn tại thế lực ẩn dấu khác?

Chính mình nếu vận dụng tu vi, mấy người kia trong vài phút có thể giết đến hồn vía lên mây, nhưng sau đó mình sẽ bị Hỗn Độn khống chế không thể thoát thân, làm sao dám mạo hiểm?

- Hô, còn cứng rắn chống đỡ? Gân mạch ở tay phải của ngươi nếu tiếp tục chống đỡ, tất cả sẽ rạn nứt.

Mông Kỳ cười lạnh nói.

Trên thực tế, nếu lúc này mấy người bọn họ xuống cướp đi Mông Nguyệt, Dương Thần cũng không có năng lực phản kháng, nhưng lúc trước bị Dương Thần làm nhục, Mông Kỳ ghi hận trong lòng, chính là muốn xem Dương Thần bị phế một cánh tay!

Dương Thần sao không biết tâm địa độc ác của lão già này, nhe răng cười nói:

- Hươu chết về tay ai còn chưa biết?

- Còn dám cãi lại? Hắc Hắc.

Mông Kỳ nói:

- Trường đao ‘Thiên quân” của Trưởng lão Mông Khoát có thể ngưng kết chu thiên thổ linh, sức nặng hiện tại ngươi phải chịu chẳng qua là một sợi lông – không đáng kể, ngươi vẫn cho rằng mình có cơ hội thoát thân sao?

Mông Khoát lúc này hiển nhiên cũng không có kiên nhẫn nào, ông ta tuy không hy vọng thương tổn Mông Nguyệt, nhưng đối với nhân vật cấp tổ tông của Mông gia mà nói, chết một hai vãn bối cũng chẳng có gì, huyết mạch của Mông gia chỉ cần lưu truyền là được.

- Lão phu hỏi ngươi một câu cuối cùng, có giao linh bảo gia tộc ra không!

Mông Khoát trầm giọng hỏi.

Mặt Dương Thần đỏ lên, hắn cảm thấy Thiên quân lại bắt đầu hội tụ thổ linh áp bức người, thật giống như một ngọn núi nhỏ dựa vào sức chống đỡ của bàn tay mình!

- Có bản lĩnh… giết tôi đi!

Sắc mặt Mông Khoát đại biến, mắt lộ ra hung quang,

- Hay cho một vãn sinh quật cường như trâu, thật không hổ danh là hậu duệ của Tự cổ tướng môn, chỉ tiếc, không biết suy xét!

Nói xong, Thiên quân trên tay Mông Khoát tựa hồ lại tăng thêm mấy cm, đao phong cũng nặng lên, linh khí của đất thông qua chuyển vận của chân nguyên, làm cho đao phong bắt đầu hiện ra vẻ óng ánh màu vàng!

- Thiên quân cự nhận, thái sơn băng đính!

Mông Khoát nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao Thiên quân giống như phát ra tiếng gầm rú nặng nề, giống như một con cự thú, hung hăng đè ép thân thể Dương Thần!

Tay phải Dương Thần rốt cục không thể chống đỡ, trường đao trực tiếp đặt lên cánh tay và vai của Dương Thần, thật giống như một cây đòn gánh, ép Dương Thần đến nỗi khó có thể đứng dậy!

- A!!!!

Dương Thần trầm thấp rống lên một tiếng gào thét, nếu không có thân thể có trình độ cứng rắn khủng bố đến cực điểm, lúc này sớm đã bị chém thành hai nửa!

Mà mặt đất đã sớm không thể tiếp nhận lực lượng cuồng mãnh này, không ngừng sụp đổ phát ra tiếng gầm rú trầm thấp ‘ù ù’, đá hoa cương bên dưới cũng tầng tầng vỡ vụn, độ sâu đã bị ép đến sâu mấy chục thước!

Mìn chôn ở trong núi sớm đã nổ xong, ngọn núi lúc này trụi lủi, khách sạn hoàn toàn thay đổi, mà một cái hố sâu thật lớn được hình thành tới ghê người.

Mông Kỳ cùng Mông Điền Mông Vệ ba vị Trưởng lão nhìn Dương Thần bị ép xuống dưới nền đất không ngăn được nhíu mày. Dương Thần thế nhưng vẫn không bị ép cho đứt đoạn thân thể, quả thực không thể tưởng tượng.

Mà đám người Mông Khai Nguyên, Mông Khuyết đều kinh hồn táng đảm, đều sợ hãi Mông Nguyệt đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao đối với Mông gia mà nói, mạng sống của vợ chồng Lưu Thanh Sơn cũng không có giá trị bằng Mông Nguyệt.

- Ba, đều bị chìm xuống đất rồi, Nguyệt Nhi không sao chứ?

Mông Khuyết lo lắng hỏi.

- Đừng loạn đầu trận tuyến, nhìn sắc mặt của các Trưởng lão là biết súc sinh kia còn chưa chết, hắn bắt Nguyệt Nhi là vì đổi người, nếu Nguyệt Nhi gặp chuyện không may, vợ chồng Lưu Thanh Sơn nhất định phải chết. Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ bảo vệ tốt Nguyệt Nhi.

Mông Khai Nguyên phân tích nói.

- Nhưng tiếp tục như này Nguyệt Nhi có bị ảnh hưởng không?

- Câm miệng! Trưởng lão tự có chừng mực!

Mông Khai Nguyên răn dạy.

- Thật không biết tiểu tử kia luyện công phu gì, thân thể người sao có thể biến thái như thế.

Bạch Hà ở bên cạnh sợ hãi than.

Mông Khoát trôi nổi phía trên động sâu sắc mặt cũng rất khó coi. Nhìn vào trong hố sâu, tuy là một mảnh hỗn độn không thấy rõ, nhưng ông ta dùng chân nguyên khống chế được Thiên quân, có thể nhận thấy được sức chống cự ở phía dưới của Dương Thần.

Điều này khiến ông ta rất bất mãn, sao có thể như vậy mà vẫn không giết được người trẻ tuổi kia, bởi vì hắn căn bản không có tu vi gì có thể phản kháng chính mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.