Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chương 17




Mùi thơm ngào ngạt, mùi thân thể mềm mại ấm nóng cứ như vậy tựa vào lòng ngực Dương Thần, cũng khiến Dương Thần có chút không kịp tránh né, sao cũng không ngờ người phụ nữ này lại có thể yêu thương nhung nhớ ám muội như vậy!

Lúc Dương Thần muốn tránh đi, cánh tay ngọc của Mông Nguyệt quấn lấy Dương Thần, thậm chí còn muốn cọ bộ ngực no đủ của mình vào tay Dương Thần, hơi hơi lõm xuống.

Dương Thần không hiểu nổi nguyên do, người phụ nữ này nổi điên cái gì chứ, sao lại đột nhiên nhiệt tình như lửa?

- Ha ha, Dương tiên sinh, đây là con gái anh sao? Cô bé thật đáng yêu.

Mông Nguyệt tràn đầy yêu thích nhìn Lam Lam nói.

Vú Vương đang ôm Lam Lam nhìn thấy một người phụ nữ dây dưa với Dương Thần si ngốc, có chút phản ứng không kịp, đến lúc lấy lại tinh thần, thì dùng ánh mắt kỳ quái liếc mắt nhìn Dương Thần một cái.

Dương Thần xấu hổ muốn giải thích, cũng không biết phải giải thích như nào, chỉ lấy một tay tách tay Mông Nguyệt ra.

- Chúng ta hình như không có giao tình thân mật như vậy.

Dương Thần tâm tình không tốt, đương nhiên không có vẻ mặt hòa nhã đối với người của Mông gia.

Mông Nguyệt không chút ý tứ thối lui, tiếp tục ghé vào bên tai Dương Thần, cười duyên nói:

- Con bé tên Lam Lam nhỉ, cái tên cũng rất êm tai.

Dương Thần nhíu mi,

- Cô điều tra cũng rõ ràng nhỉ.

- Đối với người đàn ông mình yêu thích, việc của hắn đương nhiên phải nắm rõ rồi.

Mị nhãn Mông Nguyệt chớp chớp, trong lời nói vài phần ám muội khác thường.

Dương Thần làm sao tin được chuyện ma quỷ này của cô ta,

- Được rồi, dẫn đường đến tiệc rượu gì đó của các người đi.

- Chờ một chút, không vội.

Mông Nguyệt thản nhiên cười, bỗng nhiên gỡ xuống một chuỗi vòng tay vàng trắng được khảm ngọc bích. Đây vừa nhìn là biết là Đế Vương Lục thượng đẳng, một chuỗi vòng như này, trên thị trường ít cũng phải trên triệu tệ

Mông Nguyệt đưa chiếc vòng tay xinh đẹp đến trước mặt Lam Lam, lộ ra nụ cười ôn hòa của đại tỷ,

- Lần đầu gặp mặt, dì tặng con món đồ chơi này.

Cho dù trẻ con không biết giá trị của vòng tay, cũng sẽ không từ chối loại ‘lễ vật’ này, dù sao vòng tay này sáng long lanh, xanh biếc, vừa nhìn đã biết là mặt hàng tốt.

Nhưng Mông Nguyệt lại phạm phải một sai lầm cô ta không ngờ tới.

Trẻ con nhà khác có thể có hứng thú với loại trang sức đẹp như này, nhưng bé mập đã nhìn quen những món đồ tốt của cha mình và các dì rồi, chỉ cần là kim cương màu hồng trên tay Mạc Thiến Ny cũng đã cách xa vạn dặm cái vòng tay này rồi, lại càng không cần nói đến những món cự đại bảo thạch Dương Thần tặng Lâm Nhược Khê.

Chiếc vòng nhỏ như vậy có một hòn đá nhỏ màu xanh là có thể mua chuộc được mình sao? Bé mập cảm thấy rất không vui, bà dì này quá bủn xỉn.

Hơn nữa, cục đá kia cùng ‘sợi sắt đó’ lại không ăn được, cô bé tất nhiên không cần!

Lam Lam vốn hai mắt đẫm lệ lưng tròng, lúc này chu miệng, quay đầu không thèm nhìn Mông Nguyệt, hừ nói:

- Không ăn được, Lam Lam không thèm!

Biểu tình phấn khích cùng nụ cười dài vừa rồi của Mông Nguyệt, biến hóa từ kinh ngạc, tới buồn bực, sau đó là trong hoang mang có chút dở khóc dở cười.

Không ăn được? Cái này không phải đồ ăn mà?

Con gái của Dương điên lẽ nào cũng là một kẻ điên?

Vú Vương ngược lại lại bị Lam Lam chọc cười, người ngoài làm sao biết được khát vọng của Lam Lam đối với đồ ăn vượt xa tất cả? Không khỏi che miệng nhịn không phát ra tiếng cười to.

Dương Thần tự nhiên là hắc hắc cười trộm, nhưng lúc này với thân phận làm cha, không thể ‘tổn hại uy nghiêm’, nhưng vì khen ngợi ‘hiểu biết’ của Dương khuê nữ, Dương Thần lặn lẽ thò tay vào trong túi, kỳ thực là yên lặng từ trong nhẫn Không gian lấy ra một Lam bảo thạch lấy từ Vạn Yếu Giới ra.

- Ai, một thứ rác rưởi nho nhỏ như vậy, mà muốn mua lấy sự vui vẻ của con gái tôi sao, xem ra Mông gia các người sống cũng không được dễ chịu lắm.

Dương Thần thản nhiên nói xong, thuận tay đem Lam bảo thạch lớn bằng trứng đà điểu lướt qua trước mặt Mông Nguyệt, tốc độ còn đặc biệt chậm, để cô ta nhìn cho rõ hơn.

- Lại đây, Lam Lam, cha cho con một tảng đá lớn, hôm nay cha ra ngoài, con ngoan ngoãn ở nhà chờ, lát nữa cùng dì Mẫn Quyên đi ăn đồ ăn ngon nhé.

Lam Lam quay đầu nhìn Lam bảo thạch thật lớn trên tay Dương Thần, lúc này mới cười hì hì nhận lấy, tuy nhỏ hơn của mẹ một chút, nhưng màu sắc rất đẹp.

Ánh mắt Mông Nguyệt nhìn đơ ra, nhìn chằm chằm vào Lam bảo thạch trên tay Lam Lam, lộ ra ánh hào quang hâm mộ.

Tảng đá lớn? Trời ạ… loại Lam bảo thạch độ tinh khiết như này, lại còn lớn như thế, trên thị trường thế nào cũng phải năm chục triệu!

Vậy mà có thể tùy ý đưa cho con gái làm đồ chơi?

Mông Nguyệt không tin loại gia tộc có thực lực quân sự như Dương gia có thể có tài lực khổng lồ như vậy, cách giải thích duy nhất, chính là Dương Thần là phú khả địch quốc?

Mông Nguyệt cắn môi mỏng, lưng chảy ra một chút mồ hôi lạnh, cô ta dần dần phát hiện, đánh giá đối với Dương Thần không đủ!

Bối cảnh của hắn tựa hồ còn thần bí hơn nhiều, điều này cũng thật khiến cô yêu hận đan xen.

Càng là loại phụ nữ cao cao tại thượng như cô, bình thường cái gọi là công tử quý tộc đều là loại chướng mắt. Thứ không chống đỡ được chính là người đàn ông có thực lực lại bí hiểm, bởi vì những thứ như tiền tài, quyền thế chỉ là bên ngoài, chỉ có thực lực cùng mị lực tuyệt đối mới có thể khiến cô ái mộ.

Kỳ thật cũng khó trách Mông Nguyệt không biết, cho dù là Mông Khai Nguyên cũng sẽ không rõ những chuyện của Dương Thần ở nước ngoài.

Dù sao, Mông gia ỷ vào bối cảnh mình có, từ trước tới này đều không để cấp cao của Hoa Hạ trong mắt, những Chư thần ở nước ngoài, Viêm Hoàng Thiết Lữ trong quốc nội, bọn họ cũng không mấy quan tâm. Bởi vì bọn họ chỉ cần chiếm cứ một mẫu ba phần đất để làm Hoàng đế là tốt rồi.

Cũng có thể nói, Mông gia kỳ thật đã có chút tách rời với ngoại giới, bọn họ đều không giống gia tộc bình thường rồi, theo sự thay đổi không ngừng của lịch sử mà thu thập động thái mới nhất của thế giới. Ngược lại là ỷ vào hậu trường cường ngạnh, vững bước tự phong.

Nhưng, đã muốn lôi kéo quan hệ căn bản với Dương Thần, Mông Nguyệt cũng sẽ không chí khí như người khác, Dương Thần có thực lực hơn nữa cũng chỉ có một người, Dương gia cũng đã tỏ thái độ chuyện này là ân oán cá nhân của Dương Thần, điều này không phải đã chứng minh Dương gia cũng kiêng kị Mông gia?

Nghĩ đến đây, Mông Nguyệt lại có tự tin, chỉ là, cô ta đã nghĩ thiếu một tầng khả năng. Dương Công Minh mặc kệ Dương Thần, còn có khả năng là cho rằng không cần Dương gia gây chiến, Dương Thần cũng có thể tự mình đối phó.

- Dương tiên thật thật sự là ra tay hào phóng, Mông Nguyệt là múa rìu qua mắt thợ rồi, một khi đã như vậy, thì xin mời.

Mông Nguyệt mỉm cười, lại đi lên quấn lấy tay Dương Thần.

Dương Thần đưa tay đẩy tay cô ta ra, người phụ nữ này không phải là thèm đàn ông đến phát điên rồi đấy chứ? Lập tức vẫy vẫy tay với Lam Lam rồi mới ngồi vào trong xe.

Mông Nguyệt quay đầu lại nhìn thật sâu phương hướng tòa nhà, sau khi lộ ra một vẻ mặt khinh thường thì đi theo lên xe.

Rất nhanh, chiếc Bentley liền lái ra khỏi biệt viện, đi về phía khách sạn Vọng Thành ở bờ biển Đông Bắc Trung Hải.

Dương Thần cũng không biết, khi xe rời đi, ở trên tầng hai tòa nhà, một bức rèm cửa sổ sát đất nhẹ nhàng lay động…



Khách sạn Vọng Thành Trung Hải nằm trên một đồi núi phía Đông Bắc, là một khu kiến trúc được xây trên một khu đất được san bằng, vốn định xây dựng chuỗi biệt thự, nhưng lại phát hiện địa thế có chút nguy hiểm.

Phía Đông của khách sạn có mấy chỗ đều là vách núi Huyền Nhai, tuy rằng cảnh sắc tráng lệ cùng biển rộng, nhưng tóm lại luôn dễ dàng dẫn tới sự cố, cho nên đành phải bỏ đi.

Kết quả là không tới hai năm, có một thương nhân nước ngoài đem nơi này cải tạo thành một khách sạn năm sao, lại không tiếp đãi khách hàng bình thường mà chỉ nhận nhưng hoạt động lớn, tổ chức tiệc rượu, điều này khiến họ vừa dễ dàng quản lý, mà sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dương Thần ở Trung Hải gần ba năm mới biết được ông chủ sau lưng khách sạn này là Mông gia, chẳng trách được chính phủ phê duyệt cho xây dựng khách sạn ở một vị trí nguy hiểm như vậy.

Dọc theo đường nhựa uốn lượn đi vào đỉnh núi, giữa nơi cây cối um tùm vờn quanh, một khách sạn màu nâu nhạt hết sức tự nhiên tuyệt đẹp giữa rừng.

Sau khi dừng xe, Dương Thần tự nhiên xuống xe, ngắm nhìn bốn kia, không khỏi lộ ra một nụ cười hiểu ý.

Toàn bộ bãi đỗ xe ước chừng có thể đỗ hơn trăm cái xe, nhưng chỉ có hai mươi mấy chiếc.

- Cô không phải nên nói cho tôi biết, lần này là tiệc rượu gì, mà có vài người như vậy?

Mông Nguyệt cười quyến rũ:

- Hiện tại hối hận muốn chạy cũng muộn rồi. Dương tiên sinh, có phải rất cảm động không? Đây là tiệc rượu Mông gia tổ chức riêng cho anh?

Dương Thần không hề gì mà nhún vai, kỳ thật trước khi đến đã nghĩ tới, Mông gia muốn nói chuyện với mình, không giống như các trường hợp có thể công khai giải thích. Lần này đến đây, đã chuẩn bị nghênh đón Hồng Môn Yến rồi.

Lúc này, từ hai bên núi bỗng hiện ra hai gã mặc trường bào đen thiếp vàng, nhìn qua cũng khoảng bốn năm mươi tuổi, đều là búi tóc dựng thẳng, ánh mắt sắc bén.

Dương Thần lúc này không dám sử dụng thần thức, nhưng có thể cảm nhận được, cảm giác áp bách của hai gã đàn ông này, mạnh mẽ hơn Mông Kỳ ngày ấy nhiều! Có thể đã tới được Độ Kiếp Kỳ!

- Không cần nhìn, tiểu tử thối.

Âm thanh của Mông Kỳ tràn ngập đắc ý truyền ra từ trong khách sạn, quơ tay áo, giương giọng hô:

- Hai vị Trưởng lão Mông Điền, Mông Vệ cũng đã tới Tam Dương Chân Hỏa Kiếp nhị trọng, ngươi có chạy đằng trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.