Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 30: Nghỉ ngơi chấm dứt




Nàng có đồng ý không?”

Tim Tiểu Xuân đập thình thịch, nàng giơ tay quạt quạt gió, lại đi vòng vòng tại chỗ, chính nàng cũng chẳng biết mình đang phiền lòng vì điều gì.

Lý Thanh yên lặng đợi chờ.

Tiểu Xuân đi một lúc, đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Lý Thanh.

Nàng không phải kẻ ngốc, có một số việc, trong lúc mơ hồ, nàng vẫn có thể hiểu được bảy tám phần.

Người đàn ông trầm tĩnh đứng dưới tán cây như chìm trong gió sương và dải ngân hà theo năm tháng. Trong hai năm, hắn rất ít khi xuất hiện trong mộng của Tiểu Xuân, khi Tiểu Xuân đứng đối diện với vách núi, nàng thường có cảm giác rằng mình vốn chưa bao giờ gặp hắn.

Vệ Thanh Phong nói, hắn đã đi con đường của mình.

Kiếm trấn giữ núi xanh, đó là số mệnh của hắn.

Tiểu Xuân cũng không dám phản bác lời của Vệ Thanh Phong, mặc dù có lúc nàng cũng nghi ngờ.

Không phải là muốn chất vấn gì, chỉ là thi thoảng, nàng cũng muốn hỏi y một câu…

Sau đó thì sao?

Khi hắn đã trở thành kẻ đứng đầu vạn kiếm, khi hắn đã trấn giữ giúp Mẫn Kiếm sơn trang được trăm năm phồn thịnh, khi thiên mệnh kết thúc, kiếm cùn, khí suy, hắn sẽ ra sao?

Nàng sợ hãi, bởi vì nàng đã từng nhìn thấy kết cục của Mai Như.

“Kiếm khí sẽ sống bao lâu?”

“Hả?” Lý Thanh khẽ xoay đầu về phía Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân: “Kiếm khí có thể sống được bao lâu?”

Lý Thanh: “Ý nàng là tuổi thọ của ta ư?”

Tiểu Xuân: “Gần như vậy.”

Lý Thanh hơi nghi ngờ vì sao Tiểu Xuân lại hỏi hắn điều này, nhưng hắn vẫn trả lời nàng.

“Khoảng trăm năm.”

Tiểu Xuân hoảng hồn, nói: “Gì cơ?”

Lý Thanh: “Sao lại hỏi?”

Tiểu Xuân run run nói: “Huynh biết huynh đã sống bao lâu rồi không, huynh có thể không nhớ rõ, nhưng thật ra huynh đã sống sáu mươi mấy năm rồi!” Tiểu Xuân nhớ lại, trước đây Lý Thanh đã từng nói với nàng, ông lão đã nuôi dưỡng hắn gần sáu mươi năm, nàng hoảng sợ nói: “Vậy chẳng phải huynh chỉ còn chừng ba mươi mấy năm nữa thôi sao!?”

Lý Thanh: “…”

Giọng Tiểu Xuân như sắp khóc đến nơi, Lý Thanh nghe thấy thế khẽ cười một tiếng.

Tiểu Xuân: “Cười? Còn có tâm trí mà cười à?” Tiểu Xuân nhếch miệng, nói: “Cũng không biết Hạ Hàm Chi có biết hay không, y tốn nhiều sức lực như thế để có được huynh, nếu biết huynh chỉ còn có ba mươi mấy năm, chắc y sẽ khóc mất.”

Lý Thanh: “…”

Tiểu Xuân đi đến, vỗ vỗ cánh tay Lý Thanh, nói: “Nhưng huynh cũng không cần lo, nhìn thân thể huynh cường tráng như thế, vốn không giống một người chỉ có thể sống ba mươi mấy năm, mỗi ngày cố gắng bồi bổ là tốt thôi.”

Lý Thanh không muốn nghe nàng nói thêm nữa.

“Là trăm năm sau khi nhập thế.”

Tiểu Xuân: “Hả?”

Lý Thanh nói: “Khi chưa nhập thế, kiếm khí cũng chỉ là một miếng sắt vụn, không được tính là tuổi thọ.”

Tiểu Xuân hiểu ra, nàng trước là thở phào nhẹ nhõm, sau là không vui.

“Sao lại tự nói mình là sắt vụn chứ?”

Lý Thanh yên lặng một lúc, nói: “Ta cảm thấy, dường như nàng rất quan tâm đến ta của trước đây.”

Mặt Tiểu Xuân đỏ lên.

“Xùy! Ai thèm để ý huynh.”

Vẻ mặt Lý Thanh rất bình tĩnh, hắn thản nhiên nói: “Không phải là ta, mà là ta của trước đây.”

Tiểu Xuân bị hắn nói đến hoang mang.

“Chẳng phải là như nhau à?”

Lý Thanh không nói gì, Tiểu Xuân nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cảm thấy dường như hắn có tâm sự; hắn khẽ cúi đầu, yên lặng ngồi dưới táng cây. Tiểu Xuân do dự một lát, rồi đến gần, ngồi bên cạnh hắn.

“Huynh lại sao nữa thế?”

Lý Thanh không nói.

Tiểu Xuân đá đá hắn.

Lý Thanh khẽ nói: “Nàng cảm thấy, ta và hắn là cùng một người ư?”

Tiểu Xuân nghẹn họng hồi lâu, nói: “Đúng vậy, không phải sao?”

Lý Thanh: “Vậy vì sao nàng lại do dự?”

“….” Tiểu Xuân ho khan một tiếng, nói: “Ai, ai nói ta do dự, ta chỉ suy nghĩ một lúc thôi.” Tiểu Xuân giương mắt, lén nhìn vẻ mặt Lý Thanh, vẻ mặt hắn đang rất nghiêm túc, cả khuôn mặt đều lạnh như băng. Tiểu Xuân lại nói: “Sao huynh lại hỏi như vậy?”

Lý Thanh: “Ban nãy, nàng suy nghĩ điều gì?”

Tiểu Xuân: “Ừm… Cũng không có gì.” Nàng lại nhìn hắn, phát hiện Lý Thanh không hề có ý định bỏ qua chủ đề này, Tiểu Xuân nhếch miệng, nói: “Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy, huynh quên chuyện trước kia, nên có thay đổi một chút.”

Lý Thanh: “Trở nên như thế nào?”

Tiểu Xuân không do dự nói: “Đương nhiên là lợi hại hơn!”

Sắc mặt Lý Thanh rốt cuộc cũng dễ nhìn hơn một chút.

Tiểu Xuân thầm nói, đúng là giống trước kia, tùy tiện dụ dỗ một chút đã vui vẻ rồi.

Tiểu Xuân cúi đầu, thấy bên cạnh có một đóa Vân Đào rơi xuống, nàng nhặt lên, ngửi ngửi.

“Sao chẳng có mùi gì cả.” Tiểu Xuân thầm nói.

Lý Thanh: “Gì vậy?”

Tiểu Xuân: “Một đóa hoa.”

Lý Thanh đưa tay: “Đưa ta ngửi thử.”

Tiểu Xuân thả đóa hoa vào trong tay Lý Thanh, Lý Thanh cũng ngửi ngửi, Tiểu Xuân hỏi: “Mùi rất nhạt đúng không?” Lý Thanh gật đầu, tiện tay ném qua một bên.

“Này, này này, sao lại ném?” Tiểu Xuân đánh hắn một cái, cúi người nhặt đóa hoa lên.

Nàng muốn nhặt hoa, phải chồm qua người Lý Thanh, Tiểu Xuân lười đứng lên, đè lên người hắn rồi nhặt. Lý Thanh cảm giác được cái bụng của Tiểu Xuân ngay hông mình, mềm mại.

Tiểu Xuân lượm hoa về, cầm rồi thổi thổi.

Lý Thanh: “Lượm về làm gì?”

Tiểu Xuân vẫn cứ thổi thổi hoa, không để ý tới hắn.

Lý Thanh: “….”

Tiểu Xuân thổi một lúc, rốt cuộc kiêu hãnh mở miệng.

“Chứ huynh bảo lượm về làm gì, ngắm hoa chứ còn gì nữa.”

Lý Thanh gật gật đầu, không nói gì.

Tiểu Xuân tiện tay tách mấy cánh hoa ra, cầm từng cánh trong tay mà chơi, Lý Thanh yên lặng ngồi bên cạnh nàng.

Tiểu Xuân thỉnh thoảng quay mặt qua, nhìn Lý Thanh đang ngồi bên cạnh. Tên to con này đã khác trước, trước đây lúc nào hắn ngồi cũng cúi đầu cúi mặt, còn bây giờ, dù là lúc thoải mái, hắn cũng ngồi vô cùng nghiêm chỉnh.

Nhưng mỗi lần Tiểu Xuân cũng không nhìn lâu, nếu nàng nhìn lâu hơn một chút, nàng sẽ phát hiện ra, gương mặt trầm tĩnh mạnh mẽ của Lý Thanh cũng có lúc lộ ra sự dịu dàng vô cùng khó hiểu.

Bọn họ ngồi dưới tán cây “ngắm” hoa một lúc, Tiểu Xuân nhìn sắc trời, cảm thấy đã đến lúc phải đi.

“Chúng ta về thôi.”

Lý Thanh vốn chỉ đi theo nàng mà thôi, cũng không hề hứng thú với mấy trò ngắm hoa này, nghe nàng nói muốn đi, hắn gật gật đầu, đứng dậy.

Tiểu Xuân cũng đứng lên theo, nhưng vì nàng ngồi đã lâu, chân hơi tê, lúc đứng lên hơi loạng choạng.

“Ối ối ối, đau quá.”

Lý Thanh nghe thấy thế, lập tức lấy tay đỡ Tiểu Xuân. Một tay hắn vòng lên người Tiểu Xuân, Tiểu Xuân bị hắn chạm vào, không nhịn được rụt lại cổ.

Lý Thanh: “Sao rồi?”

Tiểu Xuân: “Không sao, chân hơi tê thôi.”

Lý Thanh: “Ta đưa nàng về.”

Tiểu Xuân hơi run rẩy, vội lắc đầu: “Đừng đừng! Không cần!” Nàng không muốn bay lên trời nữa đâu.

Lý Thanh khẽ cười, chậm rãi nói: “Nàng đừng sợ, ta sẽ cõng nàng về.”

Lúc này không chỉ thân thể Tiểu Xuân run run mà trái tim cũng bắt đầu run run theo.

“Không, không cần… ta tự đi.”

Lý Thanh không thèm nói nhiều với nàng nữa, tay hơi dùng sức, nhấc cả người Tiểu Xuân lên, xoay người vác nàng trên lưng. Tiểu Xuân há miệng, vốn còn định nói hai câu, sau khi gục trên lưng Lý Thanh, nàng lại cảm thấy mình không nói nổi nữa.

Lý Thanh đứng yên tại chỗ, như đang cảm nhận phương hướng, sau đó đi theo hướng lên núi.

Lưng Lý Thanh to lớn cường tráng, Tiểu Xuân dựa ở trên có thể cảm giác được thân thể lồi lõm của hắn, tim nàng càng đập thình thịch không ngừng.

Đường núi quanh co, tuy Lý Thanh là người đứng đầu vạn kiếm, nhưng dù sao cơ thể cũng có chỗ khiếm khuyết, mắt không thể nhìn thấy, trên lưng lại cõng Lục Tiểu Xuân không biết đang bị trúng tà gì, nãy giờ vẫn không nói câu nào, Lý Thanh muốn phân biệt phương hướng cũng tốn không ít thời gian.

Đường trở về núi hình như không giống như đường đi ban đầu.

Bầu trời đã dần mờ vàng, gió gào thét nơi chân trời, tầng mây yên tĩnh lại kì ảo bao quanh rừng núi Bạc Mang. Nơi này yên lặng như thế, cứ như trong trời đất này, chỉ còn lại hai người mà thôi.

Cằm nhỏ của Tiểu Xuân đặt trên vai Lý Thanh, theo bước chân của Lý Thanh, khẽ động đậy một cái.

Lý Thanh hơi ngứa, khẽ cười.

Tiểu Xuân bĩu môi, đánh hắn một cái.

Lý Thanh: “Sao vậy?”

Tiểu Xuân: “Cười cái gì?”

Lý Thanh lắc đầu, không nói.

Mới đầu, Tiểu Xuân ở trên lưng Lý Thanh không dám động đậy chút nào, sau khi đi được một lúc, trong lòng nàng cũng dần thả lỏng liền giang hai tay, ôm cổ Lý Thanh. Khi nàng ôm cổ hắn, Lý Thanh cũng khẽ động đậy.

Trên người Lý Thanh có một mùi hương rất đặc biệt.

Không phải là mùi thơm, cũng không phải là mùi từ quần áo, mà là mùi hương thuộc về hắn, một mùi hương cực kì đặc biệt.

Mênh mông, sâu thẳm, như vực sâu.

Đi được một lúc, sức lực của cô nàng quái đản Tiểu Xuân này đã dần hồi phục được bảy tám phần, bắt đầu trở nên không ngoan ngoãn, khi thì lắc lư người, khi lại duỗi chân, tóm lại là nàng đang rất nhàm chán.

Có sức sống như vậy, chắc chắn là việc đi đứng không thành vấn đề rồi. Chỉ có điều bất kể là Lý Thanh hay Tiểu Xuân không một ai muốn nói rõ ra.

Lý Thanh cõng nàng chầm chậm đi trên đường núi, Tiểu Xuân rảnh rỗi bắt đầu nói chuyện, chỉ đường loạn xạ cho Lý Thanh, khiến hắn đi trong núi mấy vòng.

Lý Thanh đi một lúc cũng cảm thấy có điều không ổn.

“Nàng chỉ đường….”

Tiểu Xuân lại còn giả khờ: “Hả hả, sao vậy?”

Lý Thanh đứng một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Không có gì.”

Tiểu Xuân mím môi, cười hì hì.

Lý Thanh: “Đoạn đường núi này, hình như ta đã từng đi qua rồi.”

Tiểu Xuân cười ha ha: “Khi đó huynh đã nhảy qua đây đó.”

Lý Thanh: “…”

Cằm Tiểu Xuân đặt trên vai Lý Thanh, miệng đúng lúc dán bên tai Lý Thanh, lúc nói chuyện mang theo gió mát, thổi từng chút từng chút.

“Con đường này chúng ta đã từng đi rồi.”

Lý Thanh: “Ta cũng nghĩ thế.”

Tiểu Xuân đưa mắt, trông mong nhìn sườn mặt đường nét rõ ràng của Lý Thanh.

“Sao huynh biết?”

Lý Thanh khẽ cười một tiếng, nói: “Cũng không khó đoán.”

“Hứ.” Tiểu Xuân khinh thường, nói: “Huynh bây giờ không tốt như trước đây.”

Bước chân Lý Thanh dừng lại.

Tiểu Xuân còn chưa kịp phản ứng, lẩm bẩm nói: “Bây giờ huynh sống lâu bên cạnh tên Hạ hồ ly kia, tính tình đều xấu xa giống y, cả ngày đều tỏ vẻ thần thần bí bí, chẳng bằng trước kia, khi đó ai cũng thích huynh.”

“Vậy còn nàng?”

“Hả?”

Lý Thanh khẽ nói: “Nàng có thích ta không?”

Tiểu Xuân suýt cắn phải lưỡi: “Ta ta, ta gì chứ… lo đi đường của huynh đi!”

Lần này, Lý Thanh lại không nghe lời nàng.

“Nếu như sau này ta cũng không thể nào nhớ lại những chuyện đã qua, nàng sẽ thế nào?”

Tiểu Xuân ngẩn ngơ.

Lý Thanh: “Nếu ta vĩnh viễn cũng không thể nhớ lại, nàng còn có thể đối xử với ta như trước đây không?”

Tiểu Xuân giương mắt nhìn Lý Thanh, hắn khẽ cúi đầu, vẻ mặt hắn rất thâm trầm, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có hơi nặng nề.

Sắc mặt của hắn giống như một tảng đá khổng lồ, đè nặng trong lòng Tiểu Xuân, khiến nàng thở không nổi.

Hồi lâu sau, Tiểu Xuân nghiêng mặt qua, từ từ tựa vào lưng Lý Thanh, khẽ nói: “Huynh là đồ ngốc….”

Lý Thanh cúi đầu.

Tiểu Xuân khẽ cười một tiếng, nói: “Ta vẫn sẽ đối với huynh như thế…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.