Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 17: Ma bướm ngoại thiên (hạ)




Sau buổi hội nghị tuyên bố thì cũng đã gần trưa, các vị đại biểu của công ty cũng tự nhiên sẽ lên đường tới nhà hàng ăn trưa.

Xét cho cùng thì có khá nhiều lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước, hơn nữa bữa ăn là một việc rất quan trong, nhưng cũng là một cơ hội giao lưu kinh nghiệm hiếm có.

Cho nên nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đã chuẩn bị hai phương án trình báo lên cho Kabalevsky, y tự mình phê chuẩn hình thức tiệc đứng kiểu Tây cho buổi tiệc.

Do đó, ba tầng căng tin của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây được bố trí thành một buổi tiệc rượu quy mô rất lớn, tầng ba tự nhiên là chuẩn bị cho nhóm cán bộ lãnh đạo cao cấp, hơn nữa không có một cấp bậc nhất định cũng không thể đi lên. Còn lại tầng thứ hai và thứ nhất là của nhân viên đi cùng các vị lãnh đạo, cùng với những phóng viên truyền thông và công nhân viên chức các bộ ngành.

Mai Nguyên Trạch mang danh nghĩa là Giám đốc sở công nghiệp, tất nhiên cũng sẽ ở tầng ba dùng bữa. Có được cơ hội hiếm có được tiếp cận với lãnh đạo Tỉnh ủy và thành phố Phụng Nguyên, Mai Nguyên Trạch tất nhiên là không thể bỏ lỡ, Kabalevsky, Kochanowski, Phương Thắng cùng với những vị lãnh đạo chủ chốt ở khu Bình Xuyên cùng ngồi một bàn.

Đương nhiên, cho dù là tiệc đứng, nhưng việc lấy đồ ăn, rượu uống không phải để chính các vị lãnh đạo tự mình động tay, cũng may mỗi người bọn họ đều có một thư kí đi cùng, mà với đúng chức danh thư kí, tất nhiên sẽ biết được rõ khấu vị của sếp mình, không thể đi lấy đồ ăn mà sếp mình đang kiêng hoặc không ăn được tới. Hơn nữa vì buổi tiệc này, nhà máy này đã mời tới không ít các bếp trưởng có tay nghề trong khu Bình Xuyên và thành phố Phụng Nguyên này. Thế nên khẩu vị chắc chắn sẽ không thua kém khách sạn hạng sang nhất thành phố.

Mai Nguyên Trạch ngồi trong một góc, nhìn về phía đám người Dương Quân Nghĩa cách đó không xa đang nói chuyện rất vui vẻ, lại nhìn nhìn kẻ đang ngồi ăn cùng bàn mình là Triệu Quế Vinh, trong lòng thực không có vui vẻ gì. Vừa rồi y có đem rượu ra đi mời bọn người Dương Quân Nghĩa, kết quả là ngoài Quan Hưng Nghiệp tiếp y hai câu, những kẻ khác đối với y cũng hoàn toàn hờ hững, ngay cả Triệu Tự An và Mã Vĩnh Phúc cũng đều có bộ dạng như vậy.

Càng bực mình hơn là, lúc đó Triệu Tự An còn lạ lùng nói ra một câu:

-Hóa ra Giám đốc Mai chính là vị lãnh đạo tỉnh đãc muốn bán nhà máy với giá hai trăm triệu tệ à! Đại danh của ngài tôi đã ngưỡng mộ từ lâu.

Đây chẳng phải là bêu riếu y sao, khiến cho y lúc đó có chút ngượng ngùng.

Nhưng mà thế vẫn chưa hết, Phó tổng giám đốc thường trực Quách Đắc Cương đang ngồi lúc đó lại thêm một câu:

-Giám đốc Mai đúng là một đồng chí hết lòng vì nước vì dân, chỉ có điều không biết nhà máy này khi bán cho ngài Kabalevsky với giá bao nhiêu?

Mai Nguyên Trạch tất nhiên liền hiểu, những kẻ này không chào đón y. Chỉ có điều y cũng không hiểu, Triệu Tự An nghe nói là có mối quan hệ tốt với Phương gia, hồi đầu cũng còn là người làm công cho bọn họ, nhưng tên Quách Đắc Cương tự nhiên khùng khùng điên điên, cho dù là có được đại sản nghiệp tập đoàn Kinh Cương, là doanh nghiệp trọng điểm quốc gia, Quách Đắc Cương ông quyền cao chức trọng thì Mai Nguyên Trạch ta cũng đâu có đắc tội gì, sao lại không hề nể mặt chút nào như vậy? Hơn nữa Kabalevsky đang ngồi bên cạnh, đến lúc đó y cũng không sợ ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai nước Hoa – Nga hay sao?

Dù có bực tức trong lòng, nhưng Mai Nguyên Trạch cũng không dám biểu lộ ra ngoài, dù sao đang ngồi còn có hai vị lãnh đạo cấp cao là Dương Quân Nghĩa và Quan Hưng Nghiệp, hai kẻ bọn họ cũng chưa hề có đưa ra phản ứng gì, thì mình còn có thế nói gì được? Chỉ có thể xấu hổ ra ngoài. Trong lòng y càng nghĩ càng bực, liền uống hết chén này tới chén khác.

Nhất là khi y phát hiện, khi Thì Văn Sinh và Phương Thắng qua đó mời rượu, bọn người Dương Tuấn Nghĩa còn có phần khách khí hơn so với bản thân lúc trước, trong lòng y khó tránh càng thêm tức giận.

- Phương gia! Lại là Phương gia.

Mai Nguyên Trạch đương nhiên là không cho rằng bản thân bán nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây là có gì không đúng, tuy rằng y lúc đầu đã chủ động đưa gia một cái giá trên trời cho Phương gia, cũng không phải là đã giữ lại một con đường đàm phán với họ hay sao? Là Phương gia bọn họ không biết tranh thủ cơ hội, là bọn họ tự mình bỏ qua, vậy thì có thể trách được ai?

Bản thân vì bảo vệ tài sản quốc gia, lại luôn bị mọi người chỉ trích, Phương gia bọn chúng lại trở thành kẻ yếu được người khác thông cảm. Điều này không công bằng!

Mai Nguyên Trạch càng nghĩ lại càng tức giận, càng uống càng hăng.

Thư kí của y mấy lần định mở miệng khuyên y uống ít một chút, nhưng cũng không dám. Mai Nguyên Trạch vốn tính khí nóng nảy, khi tinh thần không tốt, càng thế này, vị thư kí trước đó cũng chính bởi vì khi y uống rượu có khuyên vài câu, còn chưa khuyên được gì liền bị y đá bay khỏi văn phòng.

Triệu Quế Vinh đang ngồi cùng, nhìn vị Giám đốc Sở công nghiệp này bên trái một chén, bên phải một chén, uống liền mấy chén, cũng không khỏi thầm nhíu mày.

Hiện giờ Triệu Quế Vinh đã là trấn ủy Hải Trang quận Bình Xuyên, thời gian mấy năm làm lãnh đạo của bà ta cũng được coi là xuôi chèo mát mái. Mặc dù hiện giờ quyền lực của bà ta ở trong khu vực này không lớn, nhưng trong khu Hải Trang này, cũng coi như nhân vật đứng đầu. Hôm nay nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây chính thức khai trương, với địa vị là nhân vật đứng đầu ở đây, tất nhiên phải lộ diện. Đối với việc giữa cuộc mua bán giữa Mai Nguyên Trạch và Phương gia trước đây, bà ta cũng biết rõ ràng, cho nên trong lòng cũng không có mấy ấn tượng tốt đẹp với y.

Mai Nguyên Trach buồn bực uống vài chai rượu, khiến cho vị ngồi cùng bàn này, mời rượu cũng không ổn, không mời rượu cũng không ổn.

Mai Nguyên Trạch cũng không cần thư kí giúp đỡ, tự mình lại rót thêm một ly, đột nhiên nặng nề đặt mạnh chén xuống bàn, rượu bên trong lập tức bị văng ra không ít, dọa mọi người một phen.

-Thực là làm bừa, bọn Phương Thắng làm ăn kiểu gì vậy, sao kẻ nào cũng có thể cho vào là sao?

Mai Nguyên Trạch thở dốc nói.

Ánh mắt của y liếc nhìn, vừa đúng nhìn lên bốn kẻ thanh niên thoạt nhìn giống như học sinh, đúng ở cửa cầu thang tầng ba. Triệu Quế Vinh liếc mắt nhìn liền nhận ra, đúng là con trai mình Lưu Dũng cùng với Phương Minh Viễn, Triệu Nhã, Phùng Thiện.

Mai Nguyên Trạch lảo đảo đứng dậy, y tuy đã uống không ít, nhưng bước đi lại vẫn rất vững chắc, vài bước liền tiến tới trước mặt bọn Phương Minh Viễn, hơi nồng nặc mùi rượu, xua xua tay, nói:

-Đi xuống, nơi này không phải là nơi các ngươi nên tới.

Mấy người Phương Minh Viễn giật mình một chút, nhìn kẻ trước mắt đang sặc mùi rượu, vẻ mặt đỏ bừng. Hắn lắc lắc đầu, không trả lời y, trong lòng thực có chút buồn bực. Tầng ba này đều là nơi các vị lãnh đạo dùng cơm, không ngờ còn có kẻ mang bộ dạng thế này, cũng không sợ bọn người Dương Quân Nghĩa không vừa lòng sao? Hắn nhìn quanh, muốn tìm người quen biết.

-Tiểu Lục, đuổi bọn chúng cho tôi. Thật là, lũ chó mèo đều có thể lên được, công việc này của mấy cậu, không đạt chất lượng.

Nhìn bốn người kia căn bản là không đáp trả lại y, Mai Nguyên Trạch lại trợn mắt nói:

-Phương Thắng đâu? Bảo hắn qua đây mau.

-Giám đốc Mai, lời này của ngài là có ý gì? Nếu như con trai tôi là chó mèo, vậy trong mắt ngài tôi là cái gì?

Triệu Quế Vinh vừa chạy tới liền không kìm được, cho dù ông là Giám đốc Sở thì cũng không được tùy ý chửi người khác như vậy, cho nên chưa đợi thư kí của Mai Nguyên Trạch mở miệng liền bất mãn nói.

Giám đốc Mai? Phương Minh Viễn lập tức hiểu kẻ đang đứng trước mắt kia là ai.

-Con bà? Con bà thì sao? Có tư cách xuất hiện ở tầng của riêng các vị lãnh đạo dùng cơm hay sao?

Mai Nguyên Trạch quơ quơ cánh tay, phẫn nộ quát.

-Đồng chí Triệu Quế Vinh, là một cán bộ, bà phải hiểu thế nào là làm gương cho kẻ khác.

-Giám đốc Mai, là một lãnh đạo cấp Sở, ngài càng phải hiểu được thế nào là lịch sự.

Triệu Quế Vinh châm chọc mắng, dù sao Phương Minh Viễn cũng ở đây, Triệu Quế Vinh tin rằng mình sẽ không chịu thiệt, hơn nữa bà ta cũng tin rằng, có xảy ra rắc rối gì thì Phương Minh Viễn chắc chắn cũng sẽ giúp đỡ.

Nơi đấu khẩu này rất nhanh biến thành tâm điểm chú ý của kẻ khác, đúng lúc bọn người Dương Quân Nghĩa cũng đang nhìn tới, không khỏi nhíu mày. Y lập tức đứng dậy, tiến về phía cầu thang. Lần đứng dậy này của y khiến cho tất cả mọi người tất nhiên cũng đều phải đứng lên.

Mã Vĩnh Phúc và Triệu Tự An xoay đầu, liền nhìn thấy Phương Minh Viễn, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, đợi khi bọn họ nhìn thấy kẻ đang chặn đón Phương Minh Viễn là Mai Nguyên Trạch, lửa giận trong lòng lập tức bùng phát, thật là quá quắt.

-Triệu Quế Vinh, tôi cảnh cáo bà, bà còn hiểu được cái gì gọi là tôn trọng cấp trên hay không?

Cơn lửa giận dữ của Mai Nguyên Trạch lúc này hoàn toàn hướng về Triệu Quế Vinh, chỉ vào mũi bà ta mà nói.

-Vậy thì cũng phải có cái gì đáng giá tôn trọng mới đúng. Trần Hoàn từng là Thành ủy thủ đô, bây giờ ngài gặp ông ta, có phải cũng cần cung kính hay không?

Triệu Quế Vinh cười lạnh nói:

-Ông mắng con ta là chó mèo, chẳng nhẽ tôi phải vỗ tay khen ngợi mới được sao? Giám đốc Mai, ngài cũng thật có uy quyền quá à.

-Im mồm cho tôi!

Dương Quân Nghĩa gầm lên một tiếng, Mai Nguyên Trạch và Triệu Quế Vinh lập tức nín lặng, cảm giác ngà ngà say của Mai Nguyên Trạch cũng tỉnh vài phần.

Phương Minh Viễn lạnh lùng lướt nhìn hắn một cái, cất bước cười nói tiếp đón Dương Quân Nghĩa:

-Chào Bác!

-Cậu Phương tới rồi, đây mới gọi là nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới, tôi vừa mới cùng Phó Chủ tịch tỉnh nhắc tới cậu, cậu liền tới.

Dương Quân Nghĩa cười lớn nói:

-Tới đây, làm quen một chút, vị này là Phó chủ tịch tỉnh Quan Hưng Nghiệp, phụ trách xây dựng công nghiệp ở tỉnh ta.

-Phó Chủ tịch Quan, chào ngài!

Phương Minh Viễn cười nói:

-Cảm tạ Phó Chủ tịch Quan trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian tới chỉ đạo công tác cho nhà máy.

-Haha, cậu Phương khách sáo quá, tiếng tăm của cậu Phương tôi đã được nghe danh từ lâu.

Quan Hưng Nghiệp cũng không bày đặt kiểu cách lãnh đạo, vội vàng cười nói. Sản nghiệp hiện giờ của Phương gia đã trải khắp cả nước, cổ phiếu siêu thị Gia Lạc Phú cũng đã lên sàn, có thể nói đây là doanh nghiệp nổi tiếng nhất tỉnh Tần Tây, trong tay còn có một nhà máy sắt thép với tổng giá trị ba tỷ tệ, chỉ tiếc là không có nằm ở tỉnh Tần Tây này. Đối với một gia tộc thượng lưu thế này, Quan Hưng Nghiệp cũng biết không thể đắc tội. Không cần nói cái khác, chỉ cần mấy hạng mục công trình đang đầu tư vào Tần Tây mà chuyển đi chỗ khác, thì Phó chủ tịch chủ quản công trình như y cũng chỉ hít không khí mà sống.

Càng không cần nói, tới vị trí này của Quan Hưng Nghiệp, sẽ càng biết nhiều về gia cảnh của Phương gia. Tô, Sài, Lư, Mai mấy nhà này nhà nào dễ chọc? Còn có Quân Phương, bạn bè quốc tế, cho nên Quan Hưng Nghiệp khách sáo là đúng.

-Thư kí Mã, Phó chủ tịch Triệu, chào mọi người.

Phương Minh Viễn cũng rất tự nhiên chào hỏi Mã Vĩnh Phúc và Triệu Tự An, hai người đó một chút cũng chẳng để ý, tùy ý nói phiếm vài câu cho thân mật.

Kabalevsky cũng là nhanh chóng tới bắt chuyện, dùng khẩu âm tiếng Nga rất nặng nói mấy từ Trung Quốc:

-Chào cậu Phương!

Phương Minh Viễn tùy tay vỗ vỗ vai hắn, cười nói:

-Anh làm tốt lắm, Kochanowski cũng rất khá, trở về tới chỗ Chủ tịch Asohon lĩnh thưởng đi.

Kabalevsky nét mặt vui mừng gật đầu lia lịa, có thể được Tổng giám đốc khích lệ, y thật quá hài lòng rồi.

Chỉ có điều hành động này của y cũng khiến cho không ít người có mặt tại đây choáng váng, trong đó bao gồm Triệu Quế Vinh, bà ta lúc này mới phản ứng lại, hóa ra công ty cơ giới này cũng là sản nghiệp của Phương gia à. Vậy chẳng phải nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng nằm trong tay Phương gia? Vậy thì bà ta ở trong thị trấn Hải Trang này cũng bớt đi một phần lo âu.

Phải biết rằng từ khi nhà máy thiết bị cơ giới Blizzard thu mua nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, trong lòng Triệu Quế Vinh vẫn không nỡ, trong lịch sử Hoa Hạ, đây là việc chẳng mấy tốt đẹp gì, nếu chẳng may bọn chúng gây chuyện thị phi, vậy thì rắc rối.

Nhưng sau đó nhìn lại, nhà máy thiết bị cơ giới Blizzard chỉ là phái tới một xưởng trưởng, lại thêm năm sáu kỹ thuật viên, còn một nửa là nữ nữa, những người này trong thị trấn Hải Trang cũng rất biết chừng mực, không hề gây chuyện thị phi, Triệu Quế Vinh lúc này mới yên tâm phần nào.

Bây giờ xem ra, rối loạn nửa ngày, những thứ này chẳng phải là Phương gia ngụy trang mua nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây sao.

Triệu Quế Vinh khinh miệt thoáng nhìn Mai Nguyên Trạch, ông gây sức ép cho người ta một hồi, cuối cùng lại chẳng phải vẫn là Phương gia hay sao.

Nhưng mà lúc này Mai Nguyên Trạch đã ngây người, lúc Phương Minh Viễn chào hỏi Dương Quân Nghĩa, đầu óc y cho dù có không nhanh nhạy, cho dù có say đi chăng nữa, cũng có thể nghe ra hai từ “Cậu Phương”. Ở tỉnh Tần Tây này, có thể được Dương Quân Nghĩa xưng là cậu Phương, cũng chỉ có thể là Phương Minh Viễn xuất thân trong Phương gia ở trị trấn Hải Trang này.

Bản thân cũng không ngờ ở khu đông người như hiện giờ lại gọi hắn là chó mèo.

Về phần Phương Minh Viễn nói chuyện với mấy kẻ sau thế nào, đầu hắn cũng rối một cục, đã hoàn toàn không nghe rõ.

Phương Minh Viễn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Mai Nguyên Trạch, lại nhận được sự chào hỏi của các đại biểu các xí nghiệp do Quách Đắc Cương đi đầu, Quách Đắc Cương trước khi đến tất nhiên là đã sớm biết tin tức, cho nên cũng không có kẻ nào thấy y còn trẻ mà lên mặt ngông nghênh.

-Cô Triệu, cô cũng tới đây dùng bữa đi.

Phương Minh Viễn cùng mọi người ngồi vào chỗ, lại quay đầu lại nói.

Trong lòng Triệu Quế Vinh không khỏi mừng rỡ, vội vàng qua đó.

Đối với kẻ đang đứng ngây như phỗng trước cửa cầu thang, ngoài thư kí của Mai Nguyên Trạch ra, không kẻ nào để ý tới y, coi như y không hề tồn tại ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.