Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 134: Tính toán nhỏ nhặt của báo đen




Diệp Lăng Phi đứng ở cửa bệnh viện hút thuốc, Chu Hân Minh từ trong phòng chờ bệnh viện đi ra, đứng ở đằng sau Diệp Lăng Phi, nói:

- Theo nhân viên bệnh viện nói, thanh niên đó muốn tìm một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.

Diêp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Anh đã sớm biết là bọn họ muốn giết người diệt khẩu, xem ra lần này, Susan dữ nhiều lành ít rồi.

- Anh cho rằng Susan có thể tới nơi nào?

Chu Hân Minh hỏi,

- Dựa theo người chứng kiến ở hiện trường, Susan bị thương cũng rất nặng.

- Susan là một cảnh sát quốc tế, cô ấy đã từng được huấn luyện về phương diện này. Như vậy Houedry là đột nhiên bị người ta đâm vào chỗ yếu hại, không có bất cứ phòng bị gì, mà Susan cũng không bị đâm vào chỗ yếu hại, cô ấy mới có cơ hội bỏ chạy ra ngoài. Nhưng cho dù như vậy, trên người Susan cũng bị thương rất nặng. Dựa theo người bình thường suy nghĩ, Susan nhất định sẽ tới bệnh viện gần nhất. Nhưng Susan cũng sẽ không nghĩ như vậy, người đã được huấn luyện đều biết lúc này đến bệnh viện là nguy hiểm nhất. Anh cho rằng Susan đã trốn ở gần đây, nhưng Susan bị thương, như vậy sẽ không trốn được thời gian quá dài, anh tin tưởng nếu như Susan không chết, nhất định sẽ đến bệnh viện, chỉ là không biết sẽ tới bệnh viện nào.

Diệp Lăng Phi nói,

- Hơn nữa đám người kia đã tìm Susan, chỉ cần Susan bị phát hiện, lập tức sẽ bị người khác chém chết.

- Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?

Chu Hân Minh hỏi,

- Chẳng lẽ chúng ta phái người ở toàn bộ các bệnh viện chờ đợi sao?

Diệp Lăng Phi rút điếu thuốc, chậm rãi nói:

- Hân Minh, nếu như đổi lại là em, hiện tại em sẽ làm thế nào.

- Đổi thành em? Em nhất định sẽ tới bệnh viện, chỉ là có thể tối nay mới tới.

- Sai rồi!

Diệp Lăng Phi đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng chân đạp tắt nói:

- Susan căn bản là không quen thuộc thành phố Vọng Hải, sau khi cô ấy bị người ta chém bị thương, nhất định sẽ không tin tưởng người ở đây, hiện tại nhất định là cô ấy tìm một chỗ không người trốn đi. Nếu như cô ấy không chết, Susan nhất định sẽ đi bộ đến đây, bởi vì cô ấy chỉ biết bệnh viện này cách khách sạn quốc tế Vọng Hải không xa!

- Chúng ta ở đây chờ, dù là chờ cả đêm!

Chu Hân Minh nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, nàng rất kiên quyết nói.

Diệp Lăng Phi ngồi trên bậc thang ở cửa bệnh viện, một bên hút thuốc, một bên cầm điện thoại gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình.

- Bà xã, bây giờ anh còn không thể về, em chưa ngủ chứ!

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.

- Đâu có, em đang xem TV.

Bạch Tình Đình ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách biệt thự, trong lòng ôm một cái gối ôm, cầm điện thoại nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, chừng nào thì anh về.

- Có thể phải một lúc nữa, chuyện của bạn anh rất phiền toái.

Diệp Lăng Phi nói,

- Em đi ngủ sớm một chút đi, không nên xem TV quá muộn, như vậy không tốt với da, cẩn thận biến thành bà già nha!

- Thôi đi, đừng nói lung tung!

Bạch Tình Đình hì hì cười nói,

- Ông xã. Em mới vừa xem TV, nhìn thấy Diệp Phong muốn đầu tư ở thành phố Vọng Hải, nghe nói hắn muốn đầu tư một triệu USD lập trung tâm gia công thực phẩm, nhưng em rất kì quái, tại sao Diệp Phong có thể có tiền như vậy, thật kỳ quái. A, ông xã, anh không nên hiểu lầm, em chỉ là tùy tiện nói một chút, em.... trong lòng em chỉ có anh!

Diệp Lăng Phi ha ha cười nói:

- Bà xã. Em cho rằng anh sẽ nghĩ lung tung sao, anh tin tưởng trong lòng em chỉ có một mình anh. Tốt lắm, vợ yêu đi ngủ sớm một chút đi. Anh có thể sẽ về hơi muộn, em yên tâm đi. Anh và Hân Minh đang ở cục cảnh sát.

- Ừm, em biết rồi, ông xã em yêu anh!

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi không cần quay đầu lại, đã biết là Chu Hân Minh đi tới.

- Gọi điện thoại cho Tình Đình?

Chu Hân Minh ngồi vào trên bậc thang bên cạnh Diệp Lăng Phi, trong tay cầm hai chai nước suối. Đưa cho Diệp Lăng Phi một chai. Nàng mở ra một chai khác, uống một ngụm lớn, lau miệng, nhìn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Ừ, ở trong lòng anh, em và Tình Đình đều là người quan trọng nhất.

Diệp Lăng Phi xoay mở nắp chai nước suối, một hơi uống xong hết phân nửa, hắn quay đầu, thì nhìn thấy Chu Hân Minh đang nhìn chính mình, Diệp Lăng Phi đưa tay véo mũi Chu Hân Minh một cái, cười nói:

- Vừa rồi, có phải em lo lắng chuyện này là anh làm hay không?

Chu Hân Minh "ừm" một tiếng, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nếu như thật sự có người chen vào cuộc sống của anh, anh sẽ không chút do dự đi làm, biết không. Hân Minh, trong trái tim của anh, em và Tình Đình đáng cho anh dùng tính mạng để bảo vệ. Nếu có người uy hiếp các em, anh sẽ làm cho bọn hắn phải trả giá đắt.

Ánh mắt Chu Hân Minh trở nên mê ly, không tự chủ được tựa vào người Diệp Lăng Phi, trong miệng thấp giọng nói:

- Anh cũng là người quan trọng nhất của em, em vĩnh viễn vĩnh viễn đều không muốn xa anh.

Hai người dựa vào nhau ngồi ở trên bậc thang bệnh viện chừng hơn nửa canh giờ, Diệp Lăng Phi liền nhìn thấy trên đường cái ở cửa bệnh viện có một thân ảnh, đang từ từ đi về phía bệnh viện, người nọ đi rất chậm. Diệp Lăng Phi vỗ vai Chu Hân Minh, Chu Hân Minh tựa vào vai Diệp Lăng Phi đã ngủ thiếp đi, sau bị Diệp Lăng Phi vỗ tỉnh, xoa xoa con mắ, rất cảnh giác hỏi thăm:

- Làm sao vậy?

- Hình như Susan tới, Hân Minh, em qua nhìn một cái, nhớ kĩ không nên nói tên của anh, anh không muốn để cho cô ta biết anh ở chỗ này.

Diệp Lăng Phi dặn dò Chu Hân Minh. Chu Hân Minh gật đầu một cái, đứng lên, đi thẳng đến bóng người kia.

Không lâu sau, Chu Hân Minh dìu Susan vào bệnh viện, Susan đã biến thành huyết nhân, ghé vào trên vai Chu Hân Minh ngất đi. Nhìn thấy Susan không có việc gì, Diệp Lăng Phi rốt cuộc thở phào một tiếng, thầm nghĩ:

- Houedry, thủ hạ của ngươi không chết. Chỉ cần Susan còn sống, ít nhất ta có thể giúp ngươi báo thù.

Susan trên người chịu ít nhất mười bốn mười lăm đao, cũng may không có vết thương trí mạng. Susan lập tức được đưa vào bệnh viện tiến hành cấp cứu, Chu Hân Minh lưu lại ba cảnh sát ở bệnh viện bảo vệ, phòng ngừa có người lại xuống tay với Susan, mà nàng cùng Diệp Lăng Phi thì lái xe quay về biệt thự.

Chu Hân Minh không lái xe cảnh sát, nàng ngồi ở trong xe Diệp Lăng Phi, cau mày, đau khổ tự hỏi.

- Anh nói đến cùng là ai làm, tại sao muốn giết cảnh sát quốc tế.

Chu Hân Minh khó hiểu nhắc tới,

- Người này lá gan rất lớn, nhưng là hai cảnh sát quốc tế này đến thành phố Vọng Hải ra muốn làm gì, tại sao bên Bắc Kinh không có thông báo, bên chúng ta căn bản là không biết có cảnh sát quốc tế tới đây.

Diệp Lăng Phi lái xe, liếc mắt nhìn Chu Hân Minh một cái, chậm rãi nói:

- Houedry đề cập qua với anh về một người, hắn và Susan đến thành phố Vọng Hải cũng là vì người này, vốn anh chuẩn bị tìm được tấm ảnh rồi lại nói, hiện tại xem ra là khó có khả năng.

- Là ai?

Chu Hân Minh cả kinh, vội vàng hỏi.

- Diệp Phong!

Đen khi Diệp Lăng Phi nói ra cái tên này, Chu Hân Minh lặng đi vài giây đồng hồ. Diệp Lăng Phi không nói gì, mà chuyên tâm lái xe tiếp. Chu Hân Minh đột nhiên nói:

- Anh nói Houedry và Susan đến thành phố Vọng Hải chính là vì theo dõi Diệp Phong, vậy tại sao bọn họ muốn theo dõi Diệp Phong?

- Houedry hoài nghi Diệp Phong là thành viên trọng yếu của băng đảng Sha Kim ở Tam Giác Vàng, đương nhiên, cảnh sát quốc tế không có chứng cớ chứng minh chuyện này. Houedry và Susan theo dõi Diệp Phong đến thành phố Vọna Hải, bọn họ muốn điều tra xem đến cùng là Diệp Phona tiếp xúc với ai, nếu như Diệp Phong thật sự là trùm buôn thuốc phiện, nghe nói là lần này về bán nhà. Nhưng Houedry lại hoài nghi Diệp Phong đến thành phố Vọng Hải không chỉ là liên lạc bán nhà, còn có chuyện càng thêm trọng yếu, vốn, anh còn không nghĩ ra, nhưng sau khi anh và Tình Đình nói chuyện điện thoại, anh mới nghĩ tới mục đích của Diệp Phong...

Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này, cố ý dừng lại, hắn nhìn phản ứng của Chu Hân Minh.

Chu Hân Minh vẫn tập trung tinh thần nghe Diệp Lăng Phi nói, khi Diệp Lăng Phi dừng lại, Chu Hân Minh vội hỏi:

- Nói mau đi, đến cùng là cái gì?

- Em thật sự tin lời anh nói sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Ừm!

Chu Hân Minh gật đầu nói,

- Bởi vì anh là người em tín nhiệm nhất.

Chu Hân Minh vốn định nói một câu

- Anh là nam nhân của em.

Nhưng nàng chưa nói ra, Diệp Lăng Phi cũng hiểu được tâm ý Chu Hân Minh. Lúc này Diệp Lăng Phi mới nói:

- Đây cũng là anh phỏng đoán, không có bất cứ chứng cớ gì, Diệp Phong rất có khả năng đem thành phố Vọng Hải trở thành trạm trung chuyển thuốc phiện, hoặc chính là trụ sở gia công thuốc phiện.

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh vừa mới từ Tình Đình biết được, Diệp Phong muốn đầu tư ở thành phố Vọng Hải, đây mới là mục đích thực sự của Diệp Phong.

- Vậy chính là Diệp Phong đã biết hắn bị cảnh sát quốc tế theo dõi, tìm cơ hội giết chết hai cảnh sát quốc tế này, nhưnh Diệp Phong lại không muốn tạo ra sự chú ý quá lớn của cảnh sát quốc tế đối với hắn, mới nghĩ ra chuyện vừa nhìn giống như là côn đồ chém người lung tung.

Chu Hân Minh dù sao cùng là cảnh sát, được Diệp Lăng Phi nhắc nhở, phân tích:

- Vậy nói cách khác, Diệp Phong rất có khả năng là tiếp xúc với hắc bang ở thành phố Vọng Hải.

- Có khả năng này, căn cứ hiểu biết của anh, bên trong Phủ Đầu bang (bang Búa Rìu) có mâu thuẫn, nói không chừng chính là bởi vì Diệp Phong. Nhưng bang chủ Phủ Đầu bang Tiêu Triều Dương vẫn còn muốn chuyển sang chính đạo, thủ hạ của hắn cho dù muốn buôn bán thuốc phiện, cũng cần phải tìm được chỗ dựa mạnh mẽ, mới dám mạo hiểm bị bang hội đuổi giết để làm thuốc phiện. Không thể nghi ngờ, 3K bang hội là một chỗ dựa thích hợp nhất, cho nên anh cho rằna 3K mới là bang hội trọng yếu mà Diệp Phong liên lạc lần này, mà một số người bên trong Phũ Đầu bang cũng có 3K làm chỗ dựa, mới có can đảm mật mưu tiến hành buôn bán thuốc phiện. Hân Minh, anh cho rằng chuyện này là một cơ hội tốt, hung hăng đả kích 3K và Phủ Đầu bang, về phần sử dụng cơ hội này như thế nào, đó chính là chuyện của cảnh sát bọn em.

- Diệp Phong kia thì sao, em không thể cứ bỏ qua Diệp Phong như vậy, nếu hắn thật sự buôn lậu thuốc phiện, em muốn tự tay bắt được hắn.

Chu Hân Minh nói.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Diệp Phong kia không có chứng cớ chứng minh hắn là trùm buôn thuốc phiện, anh đề nghị em tốt nhất không nên đả thảo kinh xà. Em hẳn là theo dõi Diệp Phong nhiều hơn, thăm dò rõ ràng Diệp Phong tiếp xúc với ai, như vậy, một khi Diệp Phong thật sự buôn lậu thuốc phiện, vậy em cũng có chứng cớ bắt hắn.

Chu Hân Minh gật đầu, nàng cũng cho rằng Diệp Lăng Phi nói rất đúng, ở trong lòng Chu Hân Minh, nàng cũng không hy vọng Diệp Phong thật sự là trùm buôn thuốc phiện, nói thế nào Diệp Phong đều là bạn học của nàng. Nhưng nếu có chứng cớ chứng minh Diệp Phong là trùm buôn thuốc phiện, Chu Hân Minh sẽ không chút do dự bắt Diệp Phong.

- Tình Đình biết chuyện này không?

Chu Hân Minh hỏi.

- Anh không có nói với cô ấy, anh cho rằng cô ấy không biết việc này là tốt nhất!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh càng hy vọng Tình Đình sinh hoạt trong một hoàn cành sạch sẽ, để cho nàng tin rằng thế giới này hết thảy đều là điều tốt đẹp, không để cho nàng tiếp xúc với sự hắc ám...

Chu Hân Minh ừ một tiếng, lập tức còn nói thêm:

- Nhưng em sợ Tình Đình....!

Diệp Lăng Phi ngắt lời Chu Hân Minh, Diệp Lăng Phi rất tự tin nói:

- Tình Đình là người của anh, anh tuyệt đối sẽ không cho Diệp Phong bất cứ cơ hội nào.

Chu Hân Minh thở dài một hơi, nói:

- Diệp Lăng Phi, đôi khi anh làm ngay cả em cũng sợ hãi, em rất khó tưởng tượng chuyện trong quá khứ anh đã trải qua. Khụ, em cũng không muốn biết, em chỉ biết rằng hiện tại anh là người em yêu nhất.

Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Minh nở nụ cười, hắn vươn tay phải, yêu thương vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Chu Hân Minh, miệng nói:

- Hân Minh, em không cần sợ hãi, anh ở trước mặt em vĩnh viễn là nam nhân cả ngày đều lộ vẻ tươi cười tự nhiên kia, anh háo sắc, anh thích đùa giỡn vô lại, đó là anh.

- Em biết!

- À, vừa rồi anh quên nói, lúc không có ai, không cho em gọi tên anh.

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Như vậy anh nghe rất không thoải mái!

- Vậy gọi anh là gì?

Chu Hân Minh sửng sốt, hôi.

- Ông xã!

Diệp Lăng Phi nói xong, liền nở nụ cười, Chu Hân Minh sờ má đỏ lên, bảo trì trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.