Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 910: Thập Kỷ Chín Mươi (20)




Năm giờ rưỡi chiều là thời gian cao điểm của tàu điện ngầm, Hải Nhã đứng ở bên trong toa tàu chật chội, bị chen lấn xô đẩy khiến trong lòng cô không ngừng kêu khổ, sớm biết thế này thì cô đã nghe lời mà lên xe của Dương Tiểu Oánh, ở thành phố cô đang học đại học, cảnh mọi người chen chúc nhau ở các trạm tàu điện ngầm, cô đã từng nghe thấy, nhưng lần này cô lại gặp phải lúc giờ cao điểm, chen chúc kiểu này thì khi đến trạm có xuống được hay không cũng là một vấn đề….

Nhưng cũng may, trạm tiếp theo là trạm trung chuyển, cửa xe vừa mở ra, đoàn người đã hò hét đem cô đẩy ra ngoài, sau đó đi thẳng một đường lên cầu thang tự động, đợi đến khi hai chân của cô có cảm giác chạm xuống đất, thì đã đến khu phố buôn bán ở trong lòng đất gần ga tàu điện ngầm rồi.

Mùa đông ở con đường này, dòng người qua lại tấp nập, hơi ấm dồi dào, thức ăn ngon và các loại hàng hóa rực rỡ muôn màu. Hải Nhã mới vừa mua mấy viên thuốc, lúc chuẩn bị cho vào miệng thì lại thấy Đàm Thư Lâm dắt một cô gái xinh đẹp đi đến từ phía đối diện cô.

Đề phòng việc mình nhìn lầm, cô còn đặc biệt nhìn kỹ mấy lần, nhưng mà nói thật, muốn nhận nhầm một người như Đàm Thư Lâm là một việc tương đối khó khăn, thân hình của anh cao ráo,đôi chân thon dài,vẻ ngoài đẹp trai, đi đến đâu thì nơi đó giống như là đang có một vầng sáng.

Thật không nghĩ rằng mọi người lại cùng nhau học đại học trong một thành phố, đã gần nửa năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô tình cờ gặp anh, Đàm Thư Lâm không hề thay đổi, bên cạnh anh luôn có một cô gái, tuy là thường xuyên thay đổi, nhưng tất cả đều là những cô gái thanh thuần đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn, từ trước đến nay anh vẫn luôn thích mẫu người con gái như vậy.

Hải Nhã muốn giả vờ không nhìn thấy, nhưng hình như đã quá muộn, Đàm Thư Lâm đã nhìn thấy cô, khóe môi của anh hơi nhếch lên, bắt đầu lộ ra nụ cười mà cô đã quá quen thuộc.

"Đến đây một mình à? Sao lại uống thuốc vậy?"

Giọng nói của anh rất êm tai, nhưng giọng điệu lại không hề dễ nghe chút nào, anh cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Một mình’, như thể đang so sánh cô với cô gái mà anh đang ôm trong ngực, còn cô chỉ có một thân một mình, trông rất đáng thương.

Hải Nhã đành phải gật đầu: "Xin chào xin chào, đã lâu không gặp."

Đàm Thư Lâm quan sát cô từ trên xuống dưới, dáng vẻ còn mang theo sự khinh thường, xen lẫn cùng với một chút cảm thông, anh nói: "Hai ngày nữa đã là lễ Giáng Sinh rồi, cậu vẫn còn một mình à?"

Hải Nhã thất sự không muốn nhiều lời với anh, cô thuận miệng đáp lại: "Đúng vậy, vẫn một mình thôi."

"Tìm bạn trai đi, nếu không để tôi giới thiệu cho cậu một người nhé?" anh trêu đùa nói.

Hải Nhã cười gượng: "Cảm ơn, không cần cậu phải phí công sức."

Đàm Thư Lâm ôm lấy cô gái xinh đẹp đó bước đi, vừa mới đi được vài bước bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, mẹ cậu nói, bởi vì kỳ nghỉ đông này cậu không trở về nên bác ấy có gửi một ít đồ tết ở bên phòng tôi, khi nào cậu rảnh thì đến lấy, số di động của tôi vẫn không thay đổi."

Hải Nhã gật đầu, láng máng nghe thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh anhhỏi với giọng điệu không vui: “Cô ta là ai vậy?”

"À…, là một cô gái đáng ghét được một gia đình luôn thích nịnh bợ gia đình anh nhận nuôi."

Viên thuốc vừa cho vào trong miệng ngay lập tức đã có vị đắng, Hải Nhã không thể nào nuốt nổi nữa, trực tiếp vứt đi.

Bản thân cô cũng không nghĩ rằng, sau khi xa cách gần nửa năm thì vẫn còn gặp lại Đàm Thư Lâm. Lần cuối bọn họ gặp nhau thì đã cãi nhau một trận rất lớn, so với những lần trước đây thì bế tắc hơn rất nhiều, nguyên nhân chính là cô lại có thể học đại học cùng một thành phố với anh, mặc dù không cùng trường. Nhưng lần đó Đàm Thư Lâm thật sự đã bị cô chọc giận, hậu quả là anh đã nổi giận ngay trước mặt tất cả mọi người, còn chỉ tay vào mặt cô gào thét: "Con mẹ nó, cô có biết cô rất phiền hay không hả? ! Cô cứ ỷ lại vào tôi như thế cho đến lúc nào? !"

Sau này lúc đi báo danh, anh cố ý lấy lòng dì Trầm để trả lại vé máy bay đã mua từ trước, sau đó tự mình mua một tấm vé xe lửa để đi lên thành phố, anh đã dùng hành động này để bày tỏ sự bất mãn và khinh thường đối với cô. Có điều, suy đi nghĩ lại cũng đúng, ba năm trung học anh đã bị làm phiền không ít, vốn tưởng rằng khi lên đại học có thể tự do thanh tịnh một chút, không ngờ cô vẫn như kẹo cao su dính lấy anh không tha, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ cảm thấy buồn bực như vậy thôi.

Lúc Hải Nhã trở về căn phòng của cô, thì Dương Tiểu Oánh đang nấu cơm, thuận tay chỉ vào một bức thư trên bàn trà: "Hải Nhã, hình như là thư của nhà cậu gửi đến."

Trên bức thư, địa chỉ gửi đi chính là địa chỉ nhà của cô, người ký tên là mẹ, mẹ biết rõ địa chỉ của cô ở thành phố, nhưng vẫn cố ý đem đồ tết gửi đến chỗ ở của Đàm Thư Lâm. Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách này cũng là bọn họ mua cho cô, bà nội không muốn cô cùng ở chung ký túc xá với người khác, sợ cô bị “những người lộn xộn” trong đó dạy hư, cho nên đã mua cho cô một căn hộ ở gần trường, còn thuê cả người giúp việc nữa. Nếu để cho bọn họ biết bản thân cô tìm Dương Tiểu Oánh đến ở chung, chỉ sợ vừa nghe đã nổi trận lôi đình rồi.

Hải Nhã xé thư ra, không ngoài dự đoán của cô, toàn bộ bức thư toàn là ba chữ “Đàm Thư Lâm”, chủ yếu là trách cô nửa năm qua không liên lạc với Đàm Thư Lâm, lại mơ hồ đề cập đến vấn đề dạo gần đây Đàm Thư Lâm luôn thay đổi bạn gái, hi vọng cô có thể cảm giác được nguy cơ, sau đó dịu dàng nhắc nhở cô không nên tùy hứng, bớt tự cao và hãy đi tìm Đàm Thư Lâm, chủ động một chút, cuối cùng là trách móc cô tại sao kỳ nghỉ đông này không trở về nhà mừng năm mới.

Cô chỉ biết cười khổ mà thôi.

Dương tiểu Oánh làm cơm xong thì đi ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt, liền quan tâm hỏi: "Sao vậy? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hải nhã lắc đầu, trong đầu giật giật giống như là bị kim đâm đau, cơm cũng không muốn ăn, trở về phòng là nằm ngay lên giường, rất nhanh đã mê man ngủ thiếp đi.

Bởi vì chuyện học đại học, Đàm Thư Lâm đã thực sự trở mặt với cô, không cho cô một chút thể diện nào cả. Cô còn nhớ rõ khi đó gia đình cô vẫn đang làm khách ở nhà họ Đàm, vẫn đang tính toán vì hai đứa bé thi đậu vào trường đại học ở cùng một thành phố mà ăn mừng, kết quả là Đàm Thư Lâm nổi giận, lúc đó không khí khó chịu đến cực điểm, khoảnh khắc đó cô thật sự là vô cùng xấu hổ, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn cha mẹ, bọn họ cũng dùng ánh mắt cầu xin nhìn lại cô, khiến cho lòng của cô từng chút từng chút một, dần dần lạnh xuống.

Buổi tối hôm đó, mẹ đến phòng của tìm cô để tâm sự, dáng vẻ thở dài giống như là sắp khóc đến nơi, lẩm bẩm nói: "Nhã Nhã, từ nhỏ con đã là đứa bé một xinh đẹp, năm đó ở Cô Nhi Viện có mấy trăm đứa trẻ, mẹ chỉ thấy con làđứa bé xinh đẹp nhất, da dẻ trắng noãn, chúng ta vừa nhìn thấy thì đã thích con. Một cô gái xinh đẹp như con, làm sao Đàm Thư Lâm lại có thể không thích được cơ chứ?"

Thật ra thì, chắc chắn là mẹ hiểu rõ mọi việc hơn cô, cái loại xinh đẹp này, đối với người không thích mình mà nói, là không thể dùng được.

Đàm Thư Lâm không thích cô, chưa từng thích cô.

"Nhã Nhã, đúng là có hơi ủy khuất cho con. . . . . . Nhưng mà, nhưng mà con vẫn nên chủ động một chút, con cũng biết cuộc sống của ba người chúng ta cần phải dựa vào nhà họ Đàm. Tiền chúng ta cũng không thể nào trả nổi nữa cho nên con. . . . . . Ai, con. . . . . ."

Hải Nhã thẫn thờ gật đầu: "Con biết, mẹ, con hiểu biết rõ mà."

Thật ra ngẫm lại, Đàm Thư Lâm nói không sai, nhà của bọn họ từ trước đến nay luôn sống chết mà nịnh bợ nhà họ Đàm, điều này đã sớm bị mọi người nhìn ra hết, vì thế cho đến bây giờ mọi người trong nhà họ Đàm, ngoại trừ mẹ của Đàm Thư Lâm là dì Trầm đối xử với gia đình cô vẫn niềm nở như cũ, còn những người khác đã bắt đầu xa lánh.

Bản thân cô cũng không hiểu tại sao dì Trầm lại thích cô như thế, cũng chính vì thái độ của dì Trầm như vậy, nên từ đầu đến cuối,trong lòng cha mẹ cô vẫn ôm hi vọng, dù thế nào cũng không buông tha.

Vẫn có một vấn đề mà cô luôn muốn hỏi, bọn họ đặc biệt chọn một cô bé xinh xắn từ cô nhi viện về, có phải đã biết sẽ có chuyện này xảy ra? Nhưng cô lại không dám hỏi, vì có thể đáp ánchính là điều mà cô đã biết rồi.

Mỗi người bọn họ, đều muốn ép cô đến bước đường cùng.

Qua lễ Giáng Sinh, Hải Nhã cố ý chọn một ngày cuối tuần để gọi điện thoại cho Đàm Thư Lâm, nhưng gọi liên tục nửa giờ mà đường dây vẫn bận, khó khăn lắm mới có người bắt máy, lại nghe được âm thanh không kiên nhẫn của anh đập vào tại: "Có chuyện gì vậy? Tôi đang bận rất nhiều việc!"

Hải Nhã càu mày: "Tôi muốn đến lấy đồ tết, lúc nào thì cậu rảnh? Địa chỉ ở đâu?"

Ở đầu dây bên kia, qua một lúc lâu, Đàm Thư Lâm mới trả lời: “Hôm nay đi, bốn giờ chiều, ở chỗ đường cái cách trạm tàu điện ngầm hai đường, cậu đứng đó đợi tôi…tôi sẽ đem đồ ra cho cậu.”

Nói xong, không đợi cô trả lời, anh đã bấm tắt điện thoại.

Dương Tiểu Oánh đứng bên cạnh nhíu mày cười: "Người này thật là hung dữ, có ai lại nói chuyện với một cô gái như vậy bao giờ!"

Hải Nhã than thở: "Buổi chiều tớ phải đi ra ngoài một chuyến."

"Có muốn tớ đi cùng cậu không?" Dương Tiểu Oánh hơi lo lắng nói.

Hải Nhã lắc đầu, những chuyện làm người khác tuyệt vọng và khó chịu như vậy, cô không muốn để cho người khác biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.