Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 1: Lần đầu gặp mặt




Tình yêu của Thượng Phẩm là định mệnh. Ngày Tiểu Hồ Đồ ra đời, lần đầu tiên thấy cô cười với anh, tất cả như đã được sắp đặt trước.

Thương cô, chiều cô, làm bạn với cô như một thói quen cũng như một lẽ thường. Thượng Phẩm cũng từng thử suy nghĩ xem, đổi người khác, mình có vậy không. Nhưng anh phát hiện, khi anh ôm Tiểu Hồ Đồ thì chưa từng nghĩ đến người khác, trong mắt, trong lòng anh đều là cô. Chỉ mình cô.

Hôn lễ của họ diễn ra trong lời chúc phúc của mọi người. Tiểu Hồ Đồ cố tình ném hoa cô dâu cho Thần Tri Mặc. Thượng Phẩm cũng cười, thật lòng mong cô luật sư tài giỏi sẽ sớm tìm được nửa kia.

Cuộc sống sau khi cưới cũng như trước khi cưới, chỉ thỉnh thoảng thêm vài điều mới lạ như mang thai hoặc mang thai sinh ba.

Khi phát hiện cái thai là khi cô đang thăm Trần Nhiễm nằm viện. Cô ngồi trong phòng bệnh người thân ăn trái cây, đột nhiên vừa ăn vào đã nôn ra, kiểm tra mới biết mình mang thai.

Không ngờ mang thai, Tiểu Hồ Đồ vừa mừng vừa lạ. Tuy sắp thành mẹ nhưng tính cô vẫn còn trẻ con. Vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, cô ngạc nhiên khi nghĩ bên trong nó đang có một sinh mệnh.

“Anh, anh thích con trai hay con gái?”

“Đều thích.” Thượng Phẩm sướng rơn cả người, ôm chặt cô lẩm bẩm, luôn mỉm cười.

“Nếu là con gái, hai năm sau chúng ta sinh thêm một cậu con trai; nếu là con trai, hai năm sau chúng ta sinh thêm một cô con gái, nhé? Nếu chỉ có một đứa thì rất cô đơn. Như chị em ấy, nếu lúc còn bé bố em nhận nuôi thêm một đứa làm bạn với chị thì giờ chị sẽ không trầm tính như thế.” Tiểu Hồ Đồ mang thai nhưng vẫn là cô nhóc mồm miệng thao thao bất tuyệt, nằm trong ngực Thượng Phẩm nói liền tù tì đến lúc ngủ.

Thượng Phẩm đợi cô say giấc rồi mới nhẹ chân vào phòng làm việc, nhìn đồng hồ, nghĩ giờ này người nhà họ Hồ đã lên máy bay rồi, người nhà họ Nghiêm chắc cũng sắp sang. Công chúa hai nhà mang thai, cả họ lo lắng. Anh bật cười, chẳng rõ nên cảm thấy mừng vì bảo bối của mình được nhiều người yêu thương hay nên cảm thấy bực khi vợ mình mang thai mà họ kích động còn hơn sản phụ.

Ngày thứ hai, nhóm đầu tiên gõ cửa dĩ nhiên là Hồ Định Duệ và Đồ Nghiêm. Đồ Nghiêm chạy vào phòng ngủ, ôm con gái dặn to dặn nhỏ phải chú ý cái gì, cẩn thận cái gì. Hồ Định Duệ ngồi trong phòng khách, nhìn con rể xuống lầu, mặt lạnh hạ lệnh: “Tối nay con và Tiểu Hồ Đồ bắt đầu chia phòng ngủ.”

“Bố, lúc mẹ mang thai hai người cũng chia phòng ngủ ư?”

Thượng Phẩm ngắm vẻ mặt cứng đờ của bố vợ, nụ cười tươi rói giữ nguyên. May lúc này Đồ Nghiêm và Tiểu Hồ Đồ xuống lầu khiến không khí hoà hoãn chút ít. Tiểu Hồ Đồ nhào vào lòng bố, doạ Đồ Nghiêm với Thượng Phẩm hết hồn.

Hồ Định Duệ đỡ con gái, trách cô không cẩn thận tí nào.

Tiểu Hồ Đồ lè lưỡi, vui quá nên cô không nhớ trong bụng có em bé mà.

“Bố mẹ lần này về nước bao lâu?”

“Đợi con sinh xong bố mẹ mới đi.”

“Công việc bên Newyork thì thế nào ạ?” Thượng Phẩm cau mày. Anh vừa dứt lời bỗng phát hiện bố vợ, mẹ vợ nhìn mình cười híp mắt.

Tiểu Hồ Đồ nổi khùng. “Bố! Mẹ! Con mang thai, sao lại bảo chồng con đi công tác?!”

“Con gái mang thai, chẳng lẽ con bảo bố mẹ đi ư?” Đồ Nghiêm mặc kệ.

Hai bên giằng co. Hồ Định Duệ khôn hơn, tỉ tê rằng mình và vợ lớn tuổi, phải nhân dịp cháu ngoại ra đời mà bên cháu, với cả già rồi nên muốn giao sự nghiệp lại cho lớp trẻ.

Thượng Phẩm khổ không thể tả. Tiểu Hồ Đồ nhìn chồng sắp khuất bóng, lập tức ôm bụng. “Ôi ôi ôi, bụng của con… đau!”

Mọi người tức thì quẳng công ty ra sau đầu, hoả tốc đưa cô vào xe ô tô, kêu tài xế phóng tới bệnh viện.

Tới bệnh viện, Tiểu Hồ Đồ không đóng kịch nữa, hết đóng nổi rồi. Hồ Định Duệ hừ con gái, Đồ Nghiêm nói thầm con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, Thượng Phẩm nắm tay cô khuyên nhỏ: “Nếu đến rồi thì đi siêu âm kiểm tra luôn đi, nhỡ có chuyện gì.”

“Em nghe anh.”

Kết quả, lần đầu tiên Tiểu Hồ Đồ siêu âm là sau khi mang thai ba tháng. Không kiểm tra không biết, kiểm tra xong liền giật mình.

Bác sĩ bảo cô thai sinh ba. Tất cả mọi người kinh ngạc.

Lúc về, Thượng Phẩm cứ luôn miệng dặn tài xế: “Chạy chậm lại… Chậm lại…”

Tài xế cho xe chạy với tốc độ 30km/h. Thế là trên đường có một chiếc Bentley đi với tốc độ rùa bò.

Tiểu Hồ Đồ hơi lúng túng. Ba đứa?! Trong bụng cô có tới ba đứa nhóc?! Cô không phải heo, sao mắn đẻ thế?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.