Chỉ Là... Tôi Yêu Em!

Chương 16




Tiếu Nguyệt Như thấy hắn chỉ mấy bước đã đến được cuối hành lang thì lại càng kinh ngạc, vội vàng chạy theo. Lâm Dật Phi đập cánh cửa chống trộm.

– Chuyện gì đấy?

Một tên đầu trâu mặt ngựa mở cánh cửa gỗ bên trong, hơi nghi hoặc nhìn Lâm Dật Phi.

– Mở cửa, tao đến tìm Khỉ Ốm!

Lâm Dật Phi nhìn thoáng vào bên trong qua khe cửa được mở, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Khỉ Ốm hắn gặp đêm đó quả nhiên đang ở bên trong nhưng bị trói ở trên ghế, miệng bị nhét tất thối, lại dùng dây da siết thêm đang nhìn về hướng mình.

Sắc mặt của người bên trong hơi đổi.

– Mày tìm nhầm chỗ rồi.

Gã giơ tay định đóng cửa phòng, cửa phòng gồm hai lớp, lớp ngoài là cửa chống trộm bằng inox, tuy đã cũ nhưng còn lắp cả xích sắt. Tên kia tuy thấy lai lịch của Lâm Dật Phi kì lạ nhưng cũng không sợ gì cả.

Lâm Dật Phi luồn tay vào theo khe hở của cửa chống trộm, nắm lấy lớp cửa gỗ bên trong, lạnh lùng nói:

– Giao Khỉ Ốm ra thì chúng mày sẽ không sao.

Trong phòng còn có một người nữa, thấy tình hình không ổn liền cầm con dao bị gãy trên bàn bước tới, thấy Lâm Dật Phi nói vậy thì tức tím mặt, mở lớp cửa bên trong, không nói hai lời liền đâm luôn một dao về phía hắn.

Ánh mắt Lâm Dật Phi lạnh lùng, lật tay một cái đã kéo cái cửa sắt, “rầm”, một tiếng vang lên, cả cái cửa chống trộm đã bị hắn kéo mở ra, tuy cái xích sắt to bằng ngón tay cái vẫn chưa đứt nhưng đã bị kéo đứt mấy mắt xích. Tên kia chém vào khoảng không, nhìn thấy thế thì đứng sững ra, đột nhiên thấy một nắm đấm như cái miệng bát, mắt hoa lên, kêu thảm một tiếng rồi vừa lăn vừa bò vào trong, “bịch” một tiếng va vào bức tường, không hề động đậy.

Cái tên đầu trâu mặt ngựa kia phản ứng rất nhanh, không hề do dự chốt luôn hai khóa cửa phòng, lại nhanh chóng khóa thêm một cái nữa. Lúc này gã chỉ phản ứng theo bản năng mà không nghĩ rằng nếu như Lâm Dật Phi có thể kéo mở được cửa sắt thì cửa gỗ chẳng là gì đối với hắn cả. Gã vừa dùng lưng chặn cửa phòng lại thì cảm thấy một lực mạnh lao đến từ phía sau, “ọe” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó cả cánh cửa phòng cũng đổ xuống, đè lên người gã.

Dưới góc độ của Tiếu Nguyệt Như, Lâm Dật Phi đánh một quyền, đá một phát, đến lúc nhìn lại thì phía trước đã trống trơn, bằng phẳng, có thể nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.

Lâm Dật Phi đá bay cửa phòng một cách dễ dàng, cứ thế bước lên cánh cửa đi vào, cái tên đáng thương nằm dưới cánh cửa bỗng dưng cảm thấy phía trên như có ngàn cân đè xuống, lại phun ra một ngụm máu nữa, gã chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như gãy nát ra, trước mắt tối sầm lại, ngất luôn tại chỗ.

Đôi khi ngất đi còn hạnh phúc hơn nhiều so với tỉnh táo. Rõ ràng đây chính là tình cảnh hiện giờ của Khỉ Ốm.

Khỉ Ốm nhìn Lâm Dật Phi bước từng bước về phía mình, cảm thấy từng bước chân như đang dẫm lên tim mình, mặt hết đỏ lại tím lại xanh, kêu “ô ô” không ngừng nhưng miệng bị nhét cái tất, lại bị dây da ghì chặt nên không phát ra được âm thanh nào.

Lâm Dật Phi xé một cái, vứt chiếc tất thối ở miệng gã xuống đất, lạnh giọng hỏi:

– Tiếu Nguyệt Dung đâu?

– Tiếu Nguyệt Dung gì?

Khỉ Ốm vừa nói được đã lấy lại sự bình tĩnh, thấy Lâm Dật Phi tuy sát khí đầy mặt nhưng chắc chắn là rất quan tâm đến y tá kia.

Đã có quân bài chưa lật trên tay thì ít nhất là gã cũng không lo cho cái mạng của mình, gã không khỏi buồn cười, hiện giờ người nên sốt ruột là Lâm Dật Phi chứ không phải là Hầu Diệu Quý gã.

Lâm Dật Phi đặt chiếc ghế xuống, ngồi đối diện gã, thản nhiên nói:

– Mày nhận ra tao à?

– Nhận ra chứ.

Khỉ Ốm không phủ nhận điều này, liên tục gật đầu:

– Cậu không phải là cái anh hùng tối đó bảo bọn tôi phải thay tính đổi nết sao? Quả thật là từ buổi tối hôm đó trở đi, bọn tôi không còn…

Lâm Dật Phi khoát khoát tay, Khỉ Ốm biết điều ngậm miệng lại.

– Tao từng giết rất nhiều người.

Khỉ Ốm nghe thấy những lời này thì trống ngực đánh thình thịch, cười lớn nói:

– Nhưng cậu sẽ không giết người lung tung, điều này thì tôi có thể nhìn ra được. Cậu là một hiệp khách đúng không?

Lâm Dật Phi cười cười:

– Mày sai rồi, tao không phải là hiệp khách, tao là người tiên phong, người tiên phong giết người trên chiến trường đôi khi hoàn toàn không phân biệt phải trái, cũng không quan tâm xem có giết thêm một người hay không.

Mặt Khỉ Ốm xanh mét nhưng liên tục gật đầu. Gã không hề nghi ngờ những lời này, hai người thổ huyết trong phòng và một người đang nằm ngoài hành lang cách đó không xa hoàn toàn có thể chứng minh điều đó. Trung Nghĩa Đường có nằm mơ cũng không ngờ rằng bọn chúng bắt được Khỉ Ốm nhưng lại xui xẻo dẫn hắn đến đây.

– Mày phải hiểu rõ một điều là Tiếu Nguyệt Dung tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.

Lâm Dật Phi dằn từng chữ một:

– Cô ấy là bạn của tao, nếu cô ấy rụng một sợi tóc thì Vạn Hưng Đường chúng mày phải đền một mạng. Tao hi vọng là đến lúc nhìn thấy cô ấy, Vạn Hưng Đường của chúng mày vẫn còn người.

Tiếu Nguyệt Như vốn suýt nữa thì bật cười nhưng nhìn thấy máu tươi khắp phòng thì đột nhiên ngẩn người ra. Cô lờ mờ nhận ra cái tên Lâm Dật Phi này chắc chắn không phải nói đùa.

Lúc này vẻ mặt của Khỉ Ốm giống như tắc kè hoa vậy, vài giây lại đổi một lần, hiện giờ đã từ xanh mét chuyển sang tái nhợt.

– Bây giờ thì đã hiểu được ý của tao chưa?

Lâm Dật Phi đưa tay giật đứt sợi dây đang trói Khỉ Ốm, dễ dàng như xé như một tờ giấy vụn vậy.

Khỉ Ốm day day cánh tay rồi cử động tay chân một chút.

– Đương nhiên là tôi hiểu rồi, Lâm đại hiệp cứ yên tâm, Tiếu Nguyệt Dung chắc chắn sẽ không sao, nếu như cô ấy có chuyện…

Gã kéo dài câu nói, đột nhiên chạy lên một bước, một phát bắt được cánh tay của Tiếu Nguyệt Như, trượt về sau một cái, muốn mượn người cô để chặn thế tới của Lâm Dật Phi, lại chạy thêm hai bước nữa rồi đột ngột dừng lại.

Tiếu Nguyệt Như “bịch” một tiếng ngã ngồi xuống mặt đất, đau đến mức chảy nước mắt, vốn tưởng Lâm Dật Phi sẽ ở đằng sau mình, không ngờ ngẩng đầu lên lại thấy hắn đứng ở cửa.

Khỉ Ốm không thể không dừng lại nhưng cũng không dám lùi về đằng sau. Lâm Dật Phi chỉ nhìn hắn, trong vòng nửa phút mà Khỉ Ốm cảm thấy lâu như một thế kỷ vậy.

– Nếu như mày còn chạy nữa…

Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng mở miệng, nói như chém đinh chặt sắt:

– Tao sẽ đánh gãy chân mày.

Lâm Dật Phi nói rất chậm, từng chữ từng chữ như cái chùy sắt nện xuống, hai chân Khỉ Ốm mềm nhũn, “bịch” một tiếng ngồi xuống:

– Tiếu Nguyệt Dung cô ấy…

Chợt nhìn thấy ánh mắt Lâm Dật Phi lóe lên tia lạnh lẽo, Khỉ Ốm vội vàng sửa lời:

– Cô ấy ổn lắm, thật sự là rất ổn, cô ấy…

– Cô ấy ở đâu?

Lâm Dật Phi thản nhiên hỏi, nhìn thì có vẻ bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại hơi căng thẳng.

– Hiện giờ cô ấy đang ở cũng lão đại của chúng tôi.

Khỉ Ốm thấy sắc mặt Lâm Dật Phi không tốt thì vội vàng nói:

– Lâm đại hiệp yên tâm đi, Tiếu Nguyệt Dung tuyệt đối sẽ không rụng một sợi tóc, đây tất cả là chủ ý của đồng bọn tôi. Vì lão đại bọn tôi muốn gặp cậu nên mới mời cô ấy qua.

– Lão đại của mày muốn gặp tao, chẳng lẽ lại không biết đến tìm tao. Việc này thì có liên quan gì đến Tiếu Nguyệt Dung?

Lâm Dật Phi lạnh lùng hỏi.

– Chúng tôi sợ không mời được cậu.

Khỉ Ốm cười khổ nói:

– Thật đấy, Lâm đại hiệp, lão đại bọn tôi tìm cậu có việc gấp, bọn tôi nghe nói cậu rất có bản lĩnh nên mới muốn mời cậu nhưng lại sợ cậu không chịu đến nên bất đắc dĩ mới đưa ra cái chủ ý này.

– Dẫn tao đi gặp lão đại của mày.

Lâm Dật Phi nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.