Chỉ Là Tôi Nhớ Em

Chương 33: Cô thử đi xem




Ban đêm thực tối, nông gia nhạc nhỏ nhỏ cũng rất an tĩnh, Bạch Cảnh trong lúc rãnh rỗi liền đem tinh thần xâm nhập vào không gian, chỉ chừa lại một tia ở bên ngoài, nếu có gió thổi cỏ lay cũng có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Lúc nửa đêm, Bạch Cảnh đang bề bộn cày một mẫu đất đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến trận trận thanh âm chó sủa, còn chưa kịp phản ứng, vừa mới thu hồi tinh thần lực, trong phòng đã có người vọt ra, mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện khiến cho bọn họ không có lúc nào là không đề cao cảnh giác, chẳng sợ ngay cả khi ngủ lúc nào cũng mơ màng nghe thấy bên ngoài có tiếng vang không tự giác đã tỉnh ngủ.

“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Táp chạy ra đầu tiên, trên người chỉ mặc một cái áo đơn, Bạch Cảnh nhìn thấy liền nhíu mày, không vui nói: “Ngươi như thế nào lại đi ra? Nhanh mặc thêm quần áo vào, bên ngoài có chúng ta không có vấn đề gì.”

Mọi người không còn gì để nói, bọn họ mặc cũng rất mỏng sao không thấy Cảnh thiếu quan tâm nhiều hơn một câu, cái may mắn duy nhất là hiện trong phòng có điều hòa sưởi ấm cũng không có lạnh như vậy.

Tào Lỗi nhướng mày, thái độ thực rõ ràng, bọn họ không phải là Tiêu Táp, muốn được thiếu gia quan tâm, kiếp sau đi! Người cùng người có thể so sánh sao? Trong lòng hắn cũng thực ghen tỵ.

Trong lòng Tiêu Táp ấm áp, cũng không phản bác, dưới ánh mắt kiên trì của Bạch Cảnh, xoay người trở về phòng mặc thêm quần áo, những người khác cũng thực hâm mộ.

Ngay sau đó lại có người từ trong phòng đi ra, Dư Nhạc mặc thật sạch sẽ, mọi nơi đều nhìn lướt qua, ánh mắt cố định trên người Bạch Cảnh: “Bên ngoài có người đến đây, hai chó biến dị kéo xe trượt tuyết, trong đó có năm nam nhân một nữ nhân, còn có một đứa bé, khoảng cách 100 dặm.”

Mọi người trầm mặc, không nghĩ tới trừ bỏ Bạch Cảnh còn có người có xe trượt tuyết, chính là chó biến dị kia…

Giống như biết nghi hoặc của mọi người, Dư Nhạc nói tiếp: “Bọn họ có tinh thần lực giả, chó biến dị là phải nuôi nhà, thoạt nhìn thực nghe lời so với chó phổ thông thông minh hơn, chỉ chỗ nào đến chỗ đó.”

Bạch Cảnh gật đầu, cái này hắn biết, nếu không phải nuôi chó yêu cầu thời gian bồi dưỡng tình cảm, kỳ thật hắn cũng nghĩ nuôi mấy động vật, sau khi biến dị chính là trợ lực tốt.

Dư Nhạc vừa nói xong liền nghe thấy thanh âm loảng xoảng vang đến, sau đó là tiếng đập cửa, người sân cách vách cũng bừng tỉnh, vội vàng đề cao cảnh giác, đứng ở cửa phòng cũng không có động tác gì, nhìn bộ dáng kia như là chờ động tĩnh bên này của bọn họ, trong mắt ẩn ẩn lộ ra ghen tỵ.

Mặt khác cũng có vài người vô thanh vô tức đứng ở cửa sổ quan sát xung quanh, Bạch Cảnh mở cửa phòng ra, sau khi dị năng thăng cấp, thị lực cũng tăng mạnh thu hết thần sắc của mọi người vào đáy mắt, mọi người đằng sau thấy Bạch Cảnh đi ra ngoài đều vội vàng trở về mặc thêm quần áo, là tình huống nào còn phải đợi lát nữa mới nói.

“Liên tỷ, tuyết rơi xuống lớn như vậy, ngươi nói bọn họ có mở cửa hay không?” Một nam nhân hỏi, thần sắc có chút lo lắng.

Nữ nhân kêu Liên tỷ tỷ lắc đầu, dùng quần áo gắt gao ôm đứa nhỏ ở trong ngực: “Sẽ không, hiện tại thế đạo loạn, vô luận người tốt hay xấu, người thông minh đều sẽ đối mặt trực tiếp, cũng không đảm đương nổi làm rùa đen rút đầu cả đời.”

“Chính là….” Hắn còn chưa nói xong, đã có người nóng nảy: “Tại sao lâu như thế, ta đi mở cửa.”

Sắc mặt Liên tỷ lạnh lùng, nghiêm khắc nói: “Im miệng, người ta đã dám ở nơi này, cảnh tối lửa tắt đèn còn mở điện khẳng định có vài phần bản lĩnh, các ngươi đừng lỗ mãng.”

Người nọ thở dài, dậm chậm lui về sau, không cam lòng nói: “Ta chỉ lo lắng cho tiểu thiếu gia.”

Liên tỷ nhìn đứa nhỏ trong ngực một cái, thần sắc ưu sầu, cố nén suy nghĩ bi thương lại: “Ta cũng lo lắng…”

Nghe đến đó, Bạch Cảnh thuấn di đến cửa, ở giữa mạt thế sợ nhất là người đến không rõ, nghe ngữ khí nói chuyện của nữ nhân kia chắc là một người thông minh, không nghĩ tới đám người kia thoạt nhìn cũng lợi hại, đúng là nữ nhân đương gia.

“Ngươi là ai?” Nhìn thiếu niên trống rỗng xuất hiện, mấy người đề phòng, động tác nhanh chóng, thần thái nghiêm cẩn, không cần ai nói cho Bạch Cảnh, hắn cũng biết đây là vài người đã luyện qua công phu.

Bạch Cảnh tà tà liếc một cái, nhẹ nhàng nhướn mày: “Lời này dường như phải là do ta hỏi.”

Liên tỷ vung tay lên, ngăn cản thuộc hạ đang muốn nói chuyện, tận lực hạ thấp tư thái nhưng không lộ vẻ hèn mọn, nhìn ra được, nàng cũng là người khó lường: “Thực xin lỗi, thủ hạ lỗ mãng, con ta hiện đang bị bệnh, thấy nơi này có đèn, cho nên mới lại đây hỏi một chút, có thể hay không cho chúng ta ở nhờ vài ngày?’

“Ngô…Không có gì không tiện, nơi này là nông gia nhạc, phòng ở rất nhiều, cách vách còn có hai đội người ở, các người cũng có thể đến hỏi, không có việc gì ta đi.” Bạch Cảnh thản nhiên nói, cũng không tính toán để ý tới, tuy rằng nữ nhân kia thuận mắt, nhưng hiện tại thế đạo này ai mà không thay đổi, người không hiểu rõ, cái gì cũng khiến hắn lo lắng.

“Từ từ!” Mắt thấy một người ngăn cản bên hông, nữ nhân đảo qua một ánh mắt lạnh, sau đó thái độ biến đổi, đối với Bạch Cảnh thực ôn hòa, thản nhiên khẩn cầu: “Chỗ này của ta có một chút rượu, thuốc lá và thực vật, ta biết các ngươi có máy phát điện, nếu các ngươi lo lắng, ta có thể mang đứa nhỏ và bác sĩ đi vào, những người khác sẽ ở nơi khác.”

“Úc, các người có bác sĩ?” Bạch Cảnh hứng thú, nếu bọn họ có bác sĩ, đứa nhỏ sao lại bệnh thành như vậy, Bạch Cảnh nhìn ra được, đứa bé kia không phải là bị nhiễm, tuy rằng chỉ lộ lỗ tai ra bên ngoài, nhưng người bị nhiễm làn da sẽ đen như than chì.

Nghe hắn nói như vậy, một nam tử trẻ tuổi đi ra ở bên tay phải nữ nhân: “Xin chào, ta là Lương Nghị, bác sĩ chuyên thuộc của Liên tỷ.”

Bạch Cảnh bĩu môi, rất là khinh thường, người này tự cho là mình tốt đẹp, đặc biệt cường điệu vài chữ bác sĩ chuyên thuộc, khiến cho người nghe khó chịu, tuy rằng mạt thế đích xác cần bác sĩ, nhưng nếu không có thuốc men vậy cũng không được gì.

Thản nhiên liếc bọn họ một cái, ném một câu: “Không có hứng thú!” Bạch Cảnh lắc mình thuấn di mất, hắn mới mặc kệ sắc mặt người khác như thế nào.

Trở lại trong phòng, mọi người xông tới, Lưu Uy còn buồn ngủ, oán giận ngáp một cái nói: “Là ai a? Hơn nửa đêm rồi.”

Lưu Hoa lườm hắn một cái: “Qủy biết là ai, dù sao cũng là đi ngang qua, thấy có đèn thì tới thôi.”

Mọi người vừa nghe liền phản ứng lại, ánh mắt xoát tề tề nhìn chằm chằm Bạch Cảnh, nếu không phải hắn khẳng định không có điện, không có điện liền không có phiền toái, lúc chạng vạng, bên sân cách vách thỉnh cầu kết nhóm đều bị Chu Tập đuổi đi, lúc này có người thấy đèn đến cũng không kỳ quái.

Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Bạch Cảnh không vui: “Các ngươi không cần điều đều tắt, điện cũng tắt, siêu điện và thảm điện cũng tắt, chính mình nếu lạnh thì nướng ở bếp lò đi, sợ hãi thì ở trong phòng đừng ra ngoài, không thích dùng điện, đợi ta ngừng, nguồn điện chỉ thông đến phòng ta là được.”

Ai nói a, như vậy sao được, có người vừa nghe liền phản bác: “Ai sợ, chúng ta chính là ngại phiền toái, điều hòa vẫn muốn mở, thảm điện cũng muốn.” Nếu không, trời lạnh như thế, hắn tình nguyện đến một chút phiền toái nhỏ đánh một hồi cũng không muốn tiếp tục oa bên bếp lò đến mốc meo, hương vị kia ngửi lâu choáng váng trướng đầu não.

Bạch Cảnh kéo kéo khóe môi cười lạnh, Tiêu Táp ngầm chấp nhận, có thể có hoàn cảnh thoải mái cũng có năng lực tự bảo vệ mình, hắn cảm thấy không cần phải ủy khuất chính mình, bọn họ không muốn chọc phải phiền toái nhưng cũng không e ngại phiền toái đến.

Dư Nhạc nhắm mắt lại, hiện tại hắn đã học được việc dùng tinh thần lực điều tra tình huống xung quanh: “Bọn họ đi cách vách, có một nam nhân là lôi hệ dị năng, nữ chính là tinh thần hệ.”

Tiêu Táp gật đầu một cái: “Ân ta biết, các ngươi nên làm gì thì làm đi,ngày mai còn phải dậy sớm.”

Mọi người nghe xong lập tức giải tán, vừa rồi sợ bóng sợ gió một hồi, Chu Tập nhíu mày suy nghĩ sâu xa, tại cửa khẩu nhìn xung quanh trong chốc lát, sau một lúc lâu mới về phòng.

Xa xa Bạch Cảnh còn có thể nghe thấy Hàn Diễn chất vấn: “Ngươi đang làm cái gì?”

“Không có!”

“Không có ngươi làm cứ bộ dạng do do dự dự….”

“….” Chu Tập trực tiếp kéo Hàn Diễn vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

“Có cái gì không đúng sao?” Bạch Cảnh thấy Tiêu Táp cũng trầm tư, trong lòng không cao hứng.

“Không có….”

Mặt Bạch Cảnh tối sầm, hắn nhớ rõ vừa rồi Chu Tập cũng trả lời như vậy.

Tiêu Táp thực sắc bén, cảm giác người yêu không vui trong lòng bật cười, thanh âm tốt đẹp nói: “Chính là nghe thanh âm vừa rồi có chút quen tai, nhất thời không nghĩ ra.”

Bạch Cảnh chần chờ: “Vậy sao ngươi không nhanh chân ra xem, nàng còn dẫn theo đứa nhỏ, chính là không hiểu rõ, bọn họ luyện công phu, trên tay còn có súng, ta lo lắng mới không cho bọn họ vào, đúng rồi, nữ nhân kia dường như kêu Liên tỷ, có có một bác sĩ kêu Lương Nghị.”

Tiêu Táp trầm ngâm một khắc, cau mày lại: “Nguyên lai là nàng…”

“Nàng là ai?” Bạch Cảnh tò mò, cũng không phải hoài nghi Tiêu Táp và Liên tỷ có quan hệ, hắn biết Tiêu Táp là gay, nếu là nam nhân hắn mới có thể lo lắng, chính là cảm thấy, nếu con Liên tỷ chết chỉ sợ sẽ phải trải qua một hồi lột xác, trong lòng có chút tiếc hận, nhìn bọn hắn nhân tài đông đúc, nếu có thể lung lạc cấp cho Tiêu Táp, đó là chuyện tốt.

Tiêu Táp lạnh nhạt mỉm cười, làm sao không đoán ra tâm tư Bạch Cảnh: “Chồng của nàng ta nhận thức, chính là không quen, gặp qua mấy lần mà thôi, chúng ta cách khá xa, nước sông không phạm nước giếng, không cần để ý tới.” Trong lòng Tiêu Táp thực hiểu được, người giống như bọn họ, trừ phi vạn bất đắc dĩ, ai lại cam tâm hạ người, tâm tư thu nạp nháy mắt xóa bỏ, chờ bọn hắn cùng đường, có lẽ có thể suy xét, bất quá người ta so với hắn cũng không thiếu súng đạn, nói không chừng còn đánh chủ ý giống hắn.

Đôi mắt Tiêu Táp tối sầm lại: “Ngày mai cần phải học được cách dùng xe trượt tuyết, đẩy nhanh tiến trình đi huyện Bình Nguyên, nắm bắt tốc độ, Chu Tập cũng mau chóng chỉnh lý tin tức, ngày mai ta muốn biết tình huống xung quanh các thành trấn cùng với các căn cứ người sống sót.”

“Làm sao vậy?” Thấy Tiêu Táp nghiêm túc hẳn lên, Bạch Cảnh cũng không dám thả lỏng, trước vừa mới ăn quả đắng vì một nữ nhân, lúc này hắn cũng không dám coi thường, bằng không, hiện tại hắn liền đi xử lý người, tai nạn chung quy phải bóp chết ngay lúc mới manh nha(nảy mầm) mới tốt!

Bạch Cảnh đằng đằng sát khí, Tiêu Táp lại cười rộ lên: “Không có việc gì, đừng xằng bậy, ta chỉ lo lắng chồng nàng cùng suy tính như chúng ta, muốn đi chiếm lĩnh ngục giam tội phạm trọng hình.” Bọn họ hỗn hắc đạo, đối phương một phe kín cổng cao tường vô cùng kiêng kỵ, mà còn toàn diện rõ ràng, bốn phương tám hướng có nước bao vây, so với các thành phố lớn khác chỉ có tốt hơn.

“Không muốn sống nữa!” Dám cùng hắn đoạt chỗ, trong lòng Bạch Cảnh rất rõ ràng, về sau các căn cứ đều phải lập tường vây, chính là thời điểm kia, xi măng cốt thép đều thiếu, nào có tốt như ngục giam có sẵn như vậy, đây chính là cái lá chắn tuyệt hảo, kiên quyết không thể cho đi.

Tiêu Táp bất đắc dĩ, ánh mắt hàm chứa dung túng: “Ta chỉ là nói nói mà thôi, hiện nay còn không xác định, chồng nàng là người hiểu cách làm người, sẽ không cùng ta xé rách mặt, trên tay bọn họ có không ít súng ống đạn dược, chúng ta chỉ cần đi trước, nắm quyền quản lý ngục giam, còn lại, bọn họ nếu có thể lưu lại, chúng ta tự nhiên hoan nghênh.” Chỉ có càng nhiều cường giả, thành trì mới có thể càng thêm vững chắc.

Bạch Cảnh giật mình, cảm thấy vẫn là Tiêu Táp giảo hoạt, cứ như vậy, cơ hồ thực khẳng định, chẳng sợ người ta lập dong binh đoàn, chỉ cần không có quyền quản lý ngục giam, thật giống như người trong quốc gia nhỏ, bên trong có các loại thương nhân, vô luận bọn họ kiếm nhiều kiếm ít, đều phải vì quốc gia làm cống hiến, hồi tưởng lại nữ nhân kia nói làm giao dịch lại phát hiện không có hành lý, Bạch Cảnh thực khẳng định nói: “Bọn họ có không gian dị năng giả.”

Dư Nhạc nghe xong đúng lúc xen vào: “Không sai, vừa rồi có tinh thần lực tra xét bị ta ngăn trở, một đội ngũ cách vách dường như cũng không đơn giản.”

“Ngươi như thế nào còn chưa đi?” Bạch Cảnh nhíu mày, lúc này mới phát hiện, trong phòng còn nhiều thêm một người.

“Hiện tại đi, con trai nữ nhân kia không được rồi.” Dư Nhạc không còn gì để nói, bọn họ có hay không đừng coi người khác là không khí như thế chứ, hắn chỉ là muốn báo cáo tình huống xảy ra, nếu không đã sớm đi rồi sao giờ còn ở đây được.

Bạch Cảnh có chút hiểu rõ, đoạt địa bàn ở mạt thế không hiếm thấy, đặc biệt đã từng hỗn hắc đạo, khó trách nữ nhân kia kiên trì không làm cứng, cho dù sau khi bị cự tuyệt vẫn hòa nhã như cũ, nguyên lai là ăn qua một lần mệt…

“Ta đi đưa chút thuốc.” Trong lòng Bạch Cảnh vừa động, nếu dựa theo thuyết pháp của Tiêu Táp, bọn họ bán một cái nhân tình tương đối tốt, tuy nói đứa bé kia chết không liên quan đến bọn họ, nhưng ai biết nữ nhân kia có giận chó đánh mèo hay không, so với nhiều hơn một kẻ địch còn không bằng nhiều thêm một người bạn, chỉ cần Tiêu Táp vẫn luôn đủ mạnh, vật tư của bọn họ đầy đủ, hiện thế giới ấn theo nắm tay mà nói chuyện, vì lợi ích, Bạch Cảnh tin tưởng, thật đến lúc, nữ nhân kia cùng với nhóm người chồng nàng cũng chỉ có thể chịu nô dịch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.