Bên dưới có một người đang quỳ, thân trên gần như dán vào mặt đất, nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ đó Khương Bồng Cơ bĩu môi
“Ta không cần biết người tên là gì, chỉ cần nói ra ý đồ ngươi đến đây là được.” Khương Bồng Cơ kéo cái ghế tựa gần đó lại rồi dựa nửa người vào, dáng vẻ lười biếng nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, ngủ quá muộn sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Người đó nghẹn họng, biểu cảm có hơi vặn vẹo.
Hắn ta nói: “Tôi là tâm phúc của hữu tướng Tô Cáp Tát, hôm nay phụng mệnh của hữu tướng Tô Cáp Tát đến quy hàng ngài.”
“Quy hàng?” Khương Đồng Cơ cười lạnh nói: “Mặc dù ta3không biết Tổ Cáp Tát là ai, nhưng nếu đã dùng danh nghĩa của hữu tướng thì chắc chắn cũng là quyền quý số một số hại của Bắc Cương
Ta có một câu hỏi, hữu tướng nhà ngươi ăn bổng lộc của triều đình Bắc Cương bao nhiêu năm như vậy, bây giờ Bắc Cương gặp đại nạn, hữu tướng nói phản bội là phản bội, nói đầu hàng là đầu hàng..
Chuyện này, khó tránh khỏi nghi ngờ...”
Người đó nói: “Hữu tướng từng nói, Trung Nguyên có một câu lưu truyền rất rộng rãi là chim khôn chọn cành mà đậu, hiền thân chọn chủ mà trung..
Đại vương Bắc Cương chuyển quyền tàn bạo khiến dân chúng muôn dân lầm than, có thể thấy không phải1minh quân..
Hữu tướng không thể nào nồi giáo cho giặc...” Khương Bồng Cơ cười khen: “Hữu tướng nhà các ngươi cũng thật am hiểu văn hóa nhà Hán, nói rất hay.” Người đó lập tức vui vẻ nói: “Liễu Châu mục quá khen rồi.”
Khương Bồng Cơ đổi tư thể để mình thoải mái hơn.
“Việc quy hàng không phải không được
Nhưng ta làm sao biết hữu tướng nhà các ngươi có thật lòng thật da hay không?” Khương Bồng Cơ cười lạnh, không hề nể tình nói: “Trước đây không lâu Bắc Cương còn lệnh cho một bộ lạc giả vờ đầu hàng
Nếu không phải mưu sĩ dưới trướng của ta mưu trí nhìn thấu âm mưu của Bắc Cương thì không chừng người đại bại hôm8nay đã biến thành ta rồi
Muốn quy hàng cũng được nhưng phải thể hiện thành ý.”
Không có thành ý thì còn được tính là “quy hàng” sao?
Người đó vui mừng, vội vàng lấy một tấm da dê được gói kỹ càng từ trong áo ra.
“Đây là bản đồ địa hình của vương thành, hiện tại dâng lên cho Liễu Châu mục.” Trên mặt người đó lộ ra vẻ vui mừng, hắn ta nói: “Hữu tướng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần ngài đồng ý việc quy hàng, hữu tướng sẽ lập tức nội ứng ngoại hợp với ngài nhân thời cơ mở cửa vương thành đón đại quân.”
Khương Bồng Cơ nhếch mày nói với người đó: “Thật sao?”
“Tuyệt đối là thật.”
Cùng lúc đó, hữu tướng9đang ở nhà nóng lòng chờ đợi tin tức, giống như kiến bò trên chảo nóng
Tâm phúc đã đi được hai canh giờ sao vẫn chưa có tin tức truyền về? “Hữu tướng, ngài đang đợi ai vậy?” Ngoài trường truyền đến tiếng bước chân rầm rập, vô số bó đuốc sáng lên, giọng nói quen thuộc truyền vào tai
Trong lòng hữu tướng Tô Cáp Tát “ầm” một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn qua, người đến lại là Tam vương tử với vẻ ngoài mệt mỏi, sau lưng còn dẫn theo không ít người
Ông ta nhớ lại câu hỏi của Tam vương tử, trong lòng run sợ vội vàng nói: “Tam điện hạ, lão thần không đợi ai.”
Tam vương tử trực tiếp ngồi lên ghế7chủ vị, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn hữu tướng giống như nhìn một kẻ đã chết.
“Không đợi ai?” Tam vương tử giống như suy nghĩ điều gì đó: “Vừa rồi ta đi tuần, bắt được một người tự xưng là tâm phúc của hữu tướng, trên người người này còn cất giấu bản đồ địa hình của vương thành
Ta vô cùng kinh ngạc, hữu tướng trung thành với Bắc Cương như vậy sao có thể làm ra chuyện phản bội đầu hàng trước kẻ địch chứ? Ta quá tức giận nên cho người tra khảo người đó, người đó cũng chẳng ra sao cả, kêu gào liên tục..
Để tránh tổn hại đến danh dự của hữu tướng, ta mang người qua đây hỏi xem
Nếu như người đó hãm hại hữu tướng thì ta sẽ chứng minh cho ngài, tránh để người khác vịn vào cớ đó mà công kích hữu tướng...”
Nghe Tam vương tử nói xong, thân hình béo mập của hữu tướng hơi run rẩy, trên trán và sau lưng lấm tấm mồ hôi
Ông ta quyết đoán nói: “Thần sống là người Bắc Cương, chết cũng làm ma Bắc Cương
Lòng trung thành của thần có trời đất chứng giám
Tam điện hạ anh minh tất nhiên sẽ không bị kẻ tiểu nhân lừa gạt.”
Khóe miệng Tam vương tử hơi nhếch lên, hắn ta nói: “Hữu tướng cũng là nguyên lão hai triều, ngài là cánh tay đắc lực của phụ vương, ta tất nhiên sẽ tin tưởng ngài.”
Hữu tướng liên tục gật đầu, thể hiện xuất sắc dáng vẻ “khúm núm nịnh bợ”, Tam vương tử thấy vậy thì cười lạnh trong lòng
Lão già này..
Trong lòng Tam vương tử đã định, hắn ta lại tiếp tục nói: “Mặc dù bị người ta vụ tội nhưng hữu tướng cũng không phải hoàn toàn vô tội
Sau này ngài phải quản lý cẩn thận người của mình, đừng để người khác lợi dụng sơ hở lần nữa
Ta đã giết tên tâm phúc kia và phái người khác mang theo tấm bản đồ này đi gặp Liễu Hi rồi.”
Hữu tướng kinh ngạc mở to mắt, dường như không nghe rõ lời của Tam vương tử.
“Việc đến cuối cùng mới lộ ra chân tướng...” Tam vương tử dùng âm lượng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Thành hay bại phải xem hôm nay.” Chỉ cần Khương Bồng Cơ chết..
Không, cho dù là bị thương nặng, Bắc Cương cũng có thể nhân cơ hội đó phục hồi nguyên khí
Hữu tướng sợ hãi đổ đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Tam vương tử mang theo sự kính nể và sợ hãi
Tam vương tử rời khỏi phủ đệ của hữu tướng, nét mặt của hắn ta chưa từng thả lỏng mà ngược lại càng nghiêm trọng hơn.
Lục vương tử là đại vương nhưng chỉ là một tên phế vật, căn bản không có bản lĩnh trấn áp quần thần
Triều thần trên dưới trong lòng dao động, không ít người đã có ý định đầu hàng, một hai ngày sau sẽ hành động
Tam vương tử dứt khoát dẫn người đi ôm cây đợi thỏ, quả nhiên bắt được không ít.
“Thầy..
Vận mệnh của Bắc Cương thực sự đã tận sao?” Trong lòng Tam vương tử trào dâng sự không cam tâm: “Học trò không tin.” Bởi vì không cam tâm nên hắn ta dùng cách hoán đổi, phải tâm phúc của mình mạo danh tâm phúc của hữu tướng nhân cơ hội hành thích Liễu Hi
Nếu ám sát Liễu Hi thành công, quân địch chắc chắn sẽ lui quân, Bắc Cương vẫn còn cơ hội phản công
Nếu như không thành công..
Ha ha, Liễu Hi đi một ngày đàng học một sàng khôn, xem cô còn dám tiếp nhận đám quý tộc Bắc Cương đầu hàng nữa không? Không chừng sứ giả vừa đến nói mục đích đã bị chém đầu rồi.
Ha ha....
Đám trọng thần quý tộc này hưởng phúc lợi mà hoàng tộc mang lại, bây giờ đại nạn ập tới, bọn chúng lại muốn cao chạy xa bay sao? Mơ cũng quá đẹp rồi! Nếu vận mệnh Bắc Cương đã tận, hoàng tộc chắc chắn bị tiêu diệt thì đám người này cũng phải chết theo Ý nghĩ điên cuồng này lấp đầy não hắn ta, ngoài mặt Tam vương tử vẫn giữ được bình tĩnh nhưng trong lòng đã muốn phát điên rồi
Ngoài vương thành, trong đại doanh của Khương Bồng Cơ
“Ngươi dâng đồ lên đây, nếu là thực thì chắc chắn sẽ thưởng cho hữu tướng nhà ngươi...” Khương Bồng Cơ chỉ vào bàn trước người, tên kia khom người đi tới, hai tay dâng lên bản đồ của vương thành.
Khi người đó chỉ cách Khương Đồng Cơ chưa đến năm bước, cô đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hữu tướng nhà người học thức uyên bác, vậy ông ta có từng nghe qua một câu của nhà Hán...”
“Câu gì?” “Việc đến cuối cùng mới lộ ra chân tướng!”