Chỉ Là Muốn Nói... Em Yêu Anh

Chương 9: Tôi nghĩ là tôi muốn che chở em




Nhận được thông báo, cả đám đang phân tán đều chạy tới chỗ của Hải, đến nơi, thì thời gian hạn định chỉ còn lại 10 phút.

“Hải, anh tìm được rồi?” Chạy đến trước mặt Hải, mọi người đều thở hồng hộc.

“Ừ đúng vậy, mấy đứa nhìn kìa.”

Thuận theo hướng Hải chỉ tới, bọn họ liền thấy một người đàn ông trung niên ngơ ngác đứng ở cách đó không xa, trước mặt người này là một ngôi mộ nho nhỏ.

“Vừa rồi bọn anh tìm trong này một hồi, nhưng không có manh mối, lúc sắp đi khỏi lại nhìn thấy ngôi mộ này, sau đó chỉ nghĩ cứ tới thử xem vận khí ra sao, kết quả thật sự tìm được rồi.” Hải giải thích.

NPC này hàng năm đều tới nơi đây, nói vậy nhất định phải có nguyên do, mà viếng mộ có lẽ chính là giải thích hợp lý nhất.

“Không đơn giản nha, Hải.” Vỗ vỗ bả vai Hải, Tri Hỏa tán dương.

“Đừng nói nhảm, nhanh lên đối thoại với ông ta đi, tiếp nhận nhiệm vụ.” Hàn Ly thúc giục nói.

“Ừ.” Gật gật đầu, Tri Hỏa đi tới bên cạnh NPC, nhấn nút đối thoại với ông.

“Không ngờ rằng sẽ có người nhận được nhiệm vụ này.” NPC đem lực chú ý chuyển đến trên người Tri Hỏa, khẽ mỉm cười nói.

“Nói đi, rốt cuộc là nhiệm vụ như thế nào?” Tri Hỏa cũng không nhiều lời.

“Cát trong nước, ảnh trong kính.”

“Hả?” Mọi người ngơ ngác nhìn NPC đột nhiên thốt ra những lời này, tỏ vẻ khó hiểu.

“Nơi này, yên nghỉ người ta yêu nhất.” NPC ngồi xuống vuốt ve mặt phần mộ vô danh không khắc tên, lẳng lặng nói, “Chúng ta từng vì hiểu lầm mà chia tay, rồi đến lúc chợt nhận ra mình vẫn còn yêu nàng, đi tìm lại người yêu, nhưng rồi nhìn thấy lại chính là thi thể nàng.”

“Hiện tại.” NPC nhìn mấy người nói: “Ta muốn các ngươi tìm về cho ta tín vật đính ước ngày xưa khi chia tay, trong cơn tức giận mà ném xuống, cát trong chai, coi như là gợi ý. Còn lại là như lời ta đã nói vừa rồi.”

Dứt lời, NPC lưu luyến nhìn thoáng qua phần mộ, khẽ thở dài liền quay đầu định rời đi.

“Còn có … gợi ý nào nữa không?” Bắc Hoàng Minh đưa tay cản người nọ.

“Không có.” NPC mỉm cười trả lời.

Nhìn theo NPC rời đi, mọi người đành phải quay lại bắt đầu thảo luận gợi ý nghe như đánh đố mà người kia đã đưa ra.

“Cát trong nước, ảnh trong kính? Rốt cuộc là ý tứ gì hả?” Tri Hỏa lầm bầm nói.

“Chẳng hiểu là ý gì luôn.” Mọi người nhíu chặt mày, suy tư.

“Không phải thứ chúng ta muốn tìm là hạt cát ngay tại trong nước sao?” Nguyệt Lượng thực đơn thuần nói.

“Không đơn giản như thế đâu.” Lưu Ly phản bác.

“Từ từ, rất có thể đấy, ‘cát trong nước’, có thể chúng ta đã phức tạp hóa vấn đề chăng.” Hải dáng vẻ suy nghĩ nói.

“Vậy còn ‘ảnh trong kính’?” Tri Hỏa đưa ra câu đố thứ hai, “Hai cái này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.”

“Có lẽ, tên một loại sông hồ nào đó liên quan đến những lời này?” Hàn Ly có chút không chắc chắn nói.

“Không thể nào.” Tri Hỏa không thể tin được nói.

“Ừm, cũng có thể đấy, mấy chuyện như thế này trong trò chơi chúng ta đâu phải chưa từng gặp qua.” Bắc Hoàng Minh cũng có chút lưỡng lự.

Hai mặt nhìn nhau, mọi người đồng thời thở dài tỏ vẻ đồng ý.

Trò chơi này… Có đôi khi rất thích làm điều ác nha |||

“Vậy mọi người liền phân công nhau theo hai gợi ý này mà tìm đi.”

“Ừ, cũng đã khuya rồi, trước hết out game đã.”

“Được.”



Cởi mũ giáp, Hàn Phi Tường giật giật cái cổ cứng ngắc, đứng dậy rót cho mình một ly nước.

Đứng bên cửa sổ nhìn vào màn đêm tối mịt, cậu nhớ tới cảnh tượng trong Ám Vô Dạ, không khỏi mỉm cười.

Lần này thật sự có chút thú vị a.

Gặp được những người bạn quý giá tính tình phóng khoáng, cũng có kẻ địch có bằng hữu, có nhiệm vụ khiến người ta càng chơi càng hứng thú, trò chơi này thật sự rất tuyệt vời.

Nhưng quan trọng hơn cả.. Là có thể gặp được người bạn tốt như Minh.

Nhớ tới Bắc Hoàng Minh, Hàn Phi Tường không hề phát hiện ra nụ cười của mình đã mang theo ý tứ nào đấy không giống như trước. Tại trong trò chơi này, có một thứ gì đó đang dần lặng lẽ thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.