Chỉ Là Muốn Nói... Em Yêu Anh

Chương 7: Ấn tượng vương vấn?




“Tiểu thư, mong cô hãy theo chúng tôi trở về!” Một chàng trai tuấn tú hướng về phía cô gái đáng yêu mà lên tiếng.

“Không thích! Hồn, sao lắm lời thế nhỉ, mãi mới có hứng thú chơi trò chơi, anh không thể chiều lòng tôi một chút hả.” Túy Hồn chu miệng, tỏ vẻ làm nũng nói.

“Tiểu thư, chúng tôi còn chiều lòng cô chưa đủ ư? Đến mức cùng nhau chạy vào đây chơi cùng cô luôn rồi.” Phách, anh em song sinh với Hồn bất đắc dĩ cười khổ.

“Hừ, muốn chiều lòng tôi, trước hết giúp tôi tìm ra tên khốn kia đã.” Nghĩ tới kẻ đã làm mình nhục nhã lúc trước, Túy Hồn liền nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

“Tiểu thư à, cô mới nói cách đây vài giờ chứ đâu, làm sao trong cả trăm vạn người chơi tìm ra hắn nhanh thế được?” Hồn thực bất đắc dĩ.

“Tôi mặc kệ, dù sao các anh nhất định phải giúp tôi truy ra!” Túy Hồn bốc đồng yêu cầu.

“Đã rõ.” Thở dài, hai anh em đành phải nhận mệnh.

“Đúng rồi, cái đội Liệt Dương gì gì đó đối đầu với anh Bất Nhược ấy, các anh tìm được chưa?” Nhớ tới bộ dạng chật vật khó gặp của ông anh Bất Nhược, Túy Hồn kỳ thật nổi lên hứng thú vô cùng mãnh liệt đối với tiểu đội kia.

“Có tìm được. . .” Nhưng cùng với đó cũng tìm được một người trông rất giống cái tên đã đắc tội với cô. Hồn còn nói chưa dứt lời, đã bị Phách chặn ngang.

“Có người.”

Từ xa tựa hồ có tiếng vó ngựa hướng nơi này chạy tới, không phải chờ lâu, bọn họ liền nhìn thấy mấy người cưỡi ngựa đá chạy qua.

“Là đội Liệt Dương.”

“Tên khốn kia!” Thanh âm Túy Hồn cùng Phách đồng thời vang lên.

Đến lúc qua sát bên người, bọn họ liền nhìn thấy bộ dáng mấy người ngồi trên lưng ngựa.

“Cái gì, anh nói tiểu đội vừa rồi chính là đội Liệt Dương?” Thúy Hồn kích động nắm túm lấy Phách kêu lên.

“Vâng, đúng vậy.”

“Tốt lắm, thù của bà đây cộng với thù của anh Bất Nhược, lần này thanh toán luôn một lần với các người! Đi, chúng ta theo sau xem bọn hắn định làm gì.”



Nhảy xuống khỏi ngựa, mọi người cuối cùng cũng kịp tới sườn Trăng Bạc trước lúc nguyệt thực.

“Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta phân công nhau bắt đầu tìm đi, nhưng để cho an toàn, cứ như lúc trước chia hai người một tổ.”

“Vậy theo cách cũ, tôi với Minh một tổ, Nguyệt Lượng cùng Hàn Ly, Lưu Ly cùng Hải.” Tri Hỏa nói.

“OK, nếu có tìm được thì dùng kênh đội ngũ thông báo nhé.”

Không nói nhiều lời nữa, bây giờ đều là giành giật từng giây từng phút quý giá, mọi người lập tức tản ra, tìm kiếm NPC được nhắc tới trong truyền thuyết kia.



“Chết tiệt, sườn Trăng Bạc rộng như thế này, làm sao mà tìm được chỗ người nọ đứng, là chỗ nào chứ!” Hung tợn chém chết một con quái đột nhiên xuất hiện, Tri Hỏa càng tìm càng muốn phát điên.

“Kiên nhẫn chút đi, rồi sẽ tìm ra.” Bắc Hoàng Minh tuy rằng cảm thấy vô cùng lo âu, nhưng dù vậy trong hai người hiện giờ nhất định phải có một người duy trì được bình tĩnh.

“Tôi sẽ cố gắng.” Vò rối mái tóc, Tri Hỏa tiếp tục tìm kiếm.

“Hừ, cuối cùng các người cũng bị ta tóm được rồi!” Túy Hồn đột nhiên từ trong đám cây ven đường nhảy ra, chỉ thẳng hai người, cười to nói.

“Cô là ai?” Tri Hỏa thực không hiểu cô nhóc nhìn thế này mà lại phát ra tiếng cười thật ghê rợn, lên tiếng hỏi.

“Hả? Mi nói sao? Dám nhận không biết ta!” Túy Hồn tức giận đến phát điên.

“Minh, cậu biết nhỏ này hả?” Nghi hoặc quay đầu hỏi Bắc Hoàng Minh.

“Không biết.”

“A a a, ta sẽ giết các người!” Túy Hồn lần này thật sự nổi điên rồi.

“Dạ Du Thần (1), đập chết bọn này cho ta.” Trên môi Túy Hồn lộ ra ý cười ngoan độc, cùng với mệnh lệnh của nàng, một con cửu vĩ hồ rất lớn hiện lên trước mặt mọi người.

“Phải cẩn thận.” Trực giác cho biết con sủng vật này không phải đơn giản, Bắc Hoàng Minh nhẹ giọng nói với Tri Hỏa.

“Yên tâm đi, yên tâm đi.” Tự tin cười, Tri Hỏa triệu tập ‘Hồng’.

“Hừ, còn lại mi, là để bọn ta giải quyết.” Chắn ngang Bắc Hoàng Minh đang định lao đến hỗ trợ Tri Hỏa, Túy Hồn quyết tâm lần lượt hạ gục cả hai người bọn họ.

“Vậy ta liền vui đùa cùng các người một chút vậy.” Cười ngạo nghễ, Bắc Hoàng Minh một chút cũng không tỏ vẻ chùn bước trước cả ba kẻ định đối phó mình, dù chức nghiệp của hắn chính là pháp sư – tuyệt đối không thích hợp cận cộng.

Mà sự thật chứng minh, Bắc Hoàng Minh hoàn toàn có năng lực để coi thường tất cả như vậy.

“Chết tiệt, thằng nhóc này thật là pháp sư sao? Ngay cả niệm ma pháp cũng không dùng ngâm xướng!” Hồn bị sét đánh trúng, cảm giác cả người như bị tê liệt.

“Ai biết, hắn tuyệt đối là quái vật!” Tình trạng của Phách cũng không khá hơn chút nào.

Đến nỗi Túy Hồn, nguyên lai đều là ma pháp sư căn bản cũng không phải đối thủ của Bắc Hoàng Minh.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết cắt ngang sự chú ý của Bắc Hoàng Minh, nhìn sang thì thấy Tri Hỏa bị quật mạnh ngã trên mặt đất, máu từ trong miệng phun ra.

“Đau chết mất, đồ súc sinh này.” Lông mày nhăn tít lại với nhau, Tri Hỏa vừa định đứng dậy, lại bị cửu vĩ hồ đạp ngã dúi dụi, máu mất đi một nửa, cơ hồ sắp thấy đáy.

Thừa dịp Bắc Hoàng Minh thất thần trong nháy mắt, Hồn liền đánh lén hắn.

“Các người làm ta tức giận rồi đấy.” Nâng lên cánh tay bị Hồn rạch qua, Bắc Hoàng Minh khẽ liếm miệng viết thương, ánh mắt nguy hiểm tràn ngập sát ý.

Tay áo bị chém rách, mọi người mới lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng trang sức vũ khí của Bắc Hoàng Minh, đó là hai dải vàng và bạc uốn lượn đan xen tạo thành một chiếc găng bao lấy cổ tay, giữa mặt găng là một viên kim cương màu tím xinh đẹp.

“Phi.” (2)

Ngay khi Bắc Hoàng Minh cất tiếng triệu tập, chiếc găng liền dần biến hóa, thành hai chiếc vòng trong suốt vây lấy cổ tay hắn, cùng với lúc Bắc Hoàng Minh tập trung linh lực, chúng liền theo đó mà bắt đầu xoay tròn vô cùng nhanh.

“Lôi điện thuật!”

Đó là pháp thuật có sức mạnh lớn hơn rất nhiều so với khi không sử dụng vũ khí, sấm sét trực tiếp giáng xuống thân mình cửu vĩ hồ, trong nháy mắt liền giết chết nó.

Khiếp sợ nhìn một màn này, tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Quái BOSS cấp sáu mươi chứ như vậy bị giết chỉ trong một chiêu? Đây cũng quá khoa trương đi?

Túy Hồn nhớ tới lúc trước chính mình vì muốn thu nó làm sủng vật, liền huy động cả đám hơn chục nhân tài trên bốn mươi cấp đánh mãi mới được, mà hiện giờ, thú cưng làm cô nàng vô cùng kiêu ngạo hãnh diện liền không chịu nổi một kích như này sao?

“Tiểu thư chạy mau.” Phát giác mục tiêu kế tiếp của Bắc Hoàng Minh chính là bọn họ, Hồn cùng Phách vội vàng kéo Túy Hồn đang thất thần nhanh đào tẩu.

Bắc Hoàng Minh cũng không có ngăn cản bọn họ chạy thoát, liền đi tới trước mặt Tri Hỏa.

Nhìn Tri Hỏa thần tình tái nhợt, Bắc Hoàng Minh cảm giác tim nhói đau, là hắn quá sơ suất, nên mới để cậu bị thương nặng như này.

“Minh, đừng tự trách mà, đây hoàn toàn là do thực lực của tôi không đủ mạnh thôi.” Uống vào một chút thuốc, Tri Hỏa khôi phục phần nào huyết sắc trên mặt.

“Lần sau cẩn thận một chút cho tôi.” Lạnh lùng nói, Bắc Hoàng Minh khom người ngồi xuống, xoay lưng về phía Tri Hỏa.

Ngơ ngác nhìn hắn, Tri Hỏa có phần không hiểu.

“Lên đây, cậu hiện tại thể lực kém như thế, cũng không đi được, tôi cõng cậu.”

“Được.” Áp người lên lưng Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa nở nụ cười.

Quả nhiên, có Minh ở đây, chuyện gì cũng không phải lo sợ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.