Chỉ Là Muốn Nói... Em Yêu Anh

Chương 4: Đã gặp lại thì chắc là nhân duyên




“Cậu có biết mình đang nói gì không? Nhíu mày, Bắc Hoàng Minh bắt đầu thấy nhức óc.

“Đương nhiên rồi, tôi cũng không còn là trẻ con.” Tức giận phản bác, Tri Hỏa không hề phát hiện ra, lúc này trông mình hoàn toàn giống bộ dáng đứa nhỏ đang giận dỗi.

“Cậu không phải đã nói không lập bang hội sao.” Hàn Ly cũng bắt đầu xoa xoa cái ấn đường.

“Bởi vì lúc trước cảm thấy đó là gánh nặng, nhưng hiện giờ xem ra, thành lập bang hội cũng không phải là chuyện không tốt. Chỉ có thể càng mạnh mẽ mới giúp đỡ được người khác, tôi cũng không hy vọng sau này lại có chuyện như vậy phát sinh. Nếu như nói khoái hoạt là cái giá để đổi lại, tôi đây nguyện ý gánh vác tất thảy.” Ngẩng đầu mỉm cười, Tri Hỏa không chút nào sợ hãi.

Nhìn Tri Hỏa như vậy, mọi người lần đầu tiên phát hiện tên nhóc này có một loại mị lực thu phục lòng người vô điều kiện, giống như vầng mặt trời luôn là trung tâm chú mục của người khác.

“Ai, cậu quả nhiên là đồ phiền toái.” Vò vò mái tóc, Hàn Ly vô lực nói.

“Vậy cứ theo lời em mà làm.” Hải cũng tỏ vẻ ủng hộ.

“Phải cam đoan rằng, chúng ta sẽ lập nên bang hội vĩ đại nhất Ám Vô Dạ, bằng không tôi sẽ không tham gia.” Nháy mắt, Lưu Ly cười nói.

“Nguyệt Lượng nghe theo mọi người.”

Gật đầu, Tri Hỏa thật cao hứng có những người bạn như thế này, luôn vô điều kiện mà ủng hộ mình. Ánh mắt dừng lại trên người Bắc Hoàng Minh, cậu chờ cậu trả lời của hắn.

Đôi đồng tử bạc xinh đẹp in sâu hình bóng người kia, Bắc Hoàng Minh khẽ nhếch khóe môi, “Yêu cầu của cậu, tôi đã bao giờ không đồng ý?”

“Biết ngay Minh cậu đúng là anh em tốt!” Nhẹ nhàng thụi một cái lên ngục Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa cười nói.

Không biết tại sao, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến Bắc Hoàng Minh luôn vô điều kiện đứng đằng sau mà ủng hộ mình, Tri Hỏa liền cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng, không hề e ngại bất cứ chuyện gì nữa.

Lại là anh em tốt.

Âm thầm cười khổ, Bắc Hoàng Minh trong ánh mắt để lộ ra vài phần bất đắc dĩ, đầu óc tên nhóc này sẽ chẳng bao giờ thông suốt được ư?

“Này này, ông anh đoán nhóc con Tri Hỏa kia là ngốc thật hay giả ngu.” Huých vai Hàn Ly, Lưu Ly bí hiểm nhẹ giọng hỏi.

“Mặc kệ là ngốc thật hay giả ngu, tóm lại bạn nhỏ Bắc Hoàng Minh xác định số khổ rồi.”

“Nói không sai.”

Không hề hay biết Hàn Ly với Lưu Ly ở phía sau mình lộ ra tươi cười gian trá, Tri Hỏa chỉ cảm thấy cả người như bị gió thổi rét lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.

Kỳ quái, hôm nay hình như không có gió mùa về nha.



Nói làm liền làm, sáu người sau khi được Vô Ngữ đứng ra bảo đảm làm sáng tỏ sự tình, không thèm trốn tránh chi nữa, quanh minh chính đại tiêu sái vào thành phố trung ương.

Đi vào tòa nhà công hội, bọn họ liền thấy một đám người đông đúc vây quanh một bảng thông báo phía trước, thảo luận đến nhiệt tình, trái lại bảng nhiệm vụ bên kia lại rất thưa thớt.

Tò mò thúc giục, sáu người cũng chen vào nhìn.

“Bang Sphinx đã gom được 50 huy chương rồi, thật sự quá lợi hại, hoàn thành đến phân nửa nhiệm vụ rồi còn gì. Nói không chừng bọn họ sẽ thành bang đầu tiên trên đại lục lập được thành thị cho người chơi đấy.”

“Không chắc đâu, bang Nguyệt Thần có được 51 cái rồi kìa.”

“Nhìn xem kìa, bang Hải Âu cũng gom được 50 huy chương.”

“Lợi hại nhất vẫn là Mộ Khô Lâu, góp nhặt đến 55 cái.”

“Bốn bang của ngũ đại bang hội đã gom được nhiều như thế, vậy Phiếu Miểu Cung còn lại đâu?”

“49 cái.”

“Thật không hổ là ngũ đại công hội đi, chênh lệch lực lượng cũng không quá lớn.”

“Đúng vậy đúng vậy đó, không đoán được rốt cuộc là bang hội nào hoàn thành nhiệm vụ trước tiên, lập nên thành thị.”

“Thật sự làm người ta chờ mong.”

Hóa ra bảng thông báo kia chính là bảng xếp hạng số lượng huy chương của các bang hội, thuộc nhiệm vụ thiết lập thành thị với yêu cầu phải thu thập đủ 100 cái huy chương.

“Bang của Hỏa Luyện, Thiếu Ảnh cùng Vô Ngữ đều có trên bảng xếp hạng này.” Tri Hỏa hưng phấn kêu lên.

“Ừ đúng rồi đúng rồi, vậy kính mong ông trẻ hiện tại liền ý thức được, chúng ta đang là đối thủ cạnh tranh của bọn họ nha.” Hàn Ly giờ đây vô cùng thấu hiểu dạng thư ký như y có bao nhiêu vất vả.

“Á, haha, không sao mà, mọi người đều bình đẳng cạnh tranh.” Cười khan một tiếng, Tri Hỏa lựa chọn trốn tránh loại chuyện phiền phức này.

“Cậu trốn không thoát đâu.” Bắc Hoàng Minh đột nhiên mở miệng dập tan ảo tưởng của Tri Hỏa.

“Tại sao?”

“Bởi vì bọn họ đã coi em là đối thủ cạnh tranh rồi. Em hẳn phải toàn lực ứng chiến mới có thể không làm… bọn họ thất vọng đi.” Hải ôn hòa mỉm cười, nối tiếp lời Bắc Hoàng Minh.

“Vì sao mà biết cơ?” Lưu Ly cũng mơ hồ.

“Nhìn tới bên kia coi.” Đưa tay chỉ về một phía, Hải cười thần bí.

Những người khác ánh mắt theo đó nhìn lại, liền trợn trừng.

“Chào, các anh cuối cùng cũng tới.” Hỏa Luyện cười đến đáng yêu, phất tay nói.

Xa xa vài bước là Thiếu Ảnh cùng Dật Sử mỉm cười nhìn bọn họ.

Phía góc bên kia, Vô Ngữ mân mê sợi dây trang sức trong tay, tựa vào bên tường.

“Em có thể rút lại quyết định lập bang không?” Tri Hỏa có chút yếu ớt hỏi.

“Anh nghĩ chậm rồi.” Thương hại nhìn Tri Hỏa, Hải đưa ra phán quyết đối với cậu.

“Không muốn a a a.”

Một lát sau, trong tòa nhà công hội liền truyền ra tiếng kêu gào kinh thiên động địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.