Chỉ Là Muốn Nói... Em Yêu Anh

Chương 10: Sự rung động trở về




Để mặc đống văn kiện chất chồng như núi bên cạnh không buồn liếc tới, Hàn Ly, ở hiện thực là tổng giám đốc tập đoàn Hàn Dật – Âu Dương Dật vô cùng chăm chú ngồi trước máy tính, điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó.

“Tổng giám đốc, anh làm ơn trước tiên hoàn thành công việc rồi mới lại chơi game có được không?” Thư ký của Âu Dương Dật, Hiên Viên Dạ Hỏa cầm tập tài liệu đập nhẹ lên mặt bàn nói.

Khuôn mặt tinh quái làm người ta liên tưởng đến một kẻ nào đó rất tương tự, đúng vậy, hắn chính là Hỏa Luyện trong trò chơi.

“Không có thời gian.” Âu Dương Dật không để ý tới lời Dạ Hỏa, tiếp tục nhìn máy tính.

“Nhiệm vụ bọn anh lần này rốt cuộc là sao? “

Dạ Hỏa cũng rất ngạc nhiên, dù sao Âu Dương Dật luôn luôn có thể phân biệt rõ ràng công và tư, nhưng hôm nay đi làm lại không xử lý công việc, mà lập tức online tra tìm tư liệu, chuyện như vậy cho tới giờ còn chưa bao giờ xảy ra.

Cho nên, chỉ có thể đoán rằng, nhiệm vụ lần này của đám đó rất nhức óc.

“Cát trong nước, ảnh trong kính, Tiểu Dạ, cậu có biết những lời này có ý nghĩa gì không?” Âu Dương Dật đột nhiên nhớ tới nhóc con bên cạnh đây coi như cũng là tiền bối trong game, liền khiêm tốn hỏi.

“Cái gì với cái gì cơ?” Thế nhưng Dạ Hỏa nghe được, biểu tình cũng thành ra vô cùng ngơ ngác.

“Nhiệm vụ của bọn anh lần này là câu đố đấy, giải được mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Thở dài, Âu Dương Dật thật sự rất đau đầu.

“Các anh vận khí cũng quá kém đi.” Dạ Hỏa tỏ vẻ thông cảm.

“Không phải lắm lời, là anh em tốt thì giúp anh giải quyết công việc hôm nay đi.” Dứt lời, Âu Dương Dật quay lại liền dính chặt mắt vào máy tính.

“Ai, lần sau đừng có viện cớ này nọ nữa đấy.” Cũng là do bản thân mình thực chờ mong đội Liệt Dương trở nên dần lớn mạnh, cho nên Dạ Hỏa chỉ có thể đồng ý giúp đỡ.

Nhất định không thành vấn đề, dù sao tiểu đội này có nhiều người tài ba như thế.

Trước khi đóng cửa, nhìn vẻ mặt chăm chú của Âu Dương Dật, Dạ Hỏa nở nụ cười.



Giật giật bả vai đau nhức, Thanh Âm Hải Dương, cũng chính là Quan Mân Y đứng lên tự pha cho mình một tách cà phê.

Cát trong nước, ảnh trong kính.

Thật sự là hai câu đố khó hiểu. Cười khổ lắc đầu, Quan Mân Y đặt cà phê lên bàn máy tính, tiếp tục tập trung.

Vì Ám Vô Dạ mới mở chưa được bao lâu, rất nhiều địa danh căn bản đều chưa được công khai trên mạng, cho nên trừ phi tự mình đã đi qua nơi đó, bằng không thật đúng là rất khó tìm ra.

Rốt cuộc đã có người đi qua địa phương đó hay chưa?

Mở ra bài đăng của mình, Quan Mân Y lướt qua từng trang thảo luận để xem xét, đột nhiên, bài trả lời của một người thu hút sự chú ý của anh.

“Tôi từng đi qua một nơi tên là hồ Kính Ảnh đấy, không biết có phải địa danh cậu muốn tìm không.”

Hồ Kính Ảnh? Ảnh trong kính?

Quan mân y giống như tìm được tia sáng cuối đường hầm, sau một hồi suy nghĩ, liền dùng chút kỹ xảo tin học. Tuy rằng công việc của anh là lập trình phần mềm ngăn chặn hacker, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ không đi hack máy người khác.

Rất nhanh, Quan Mân Y liền tìm được cách liên lạc với người vừa trả lời bài viết nọ, chủ động nhập vào MSN của người đó.

“Chào cậu, tôi muốn hỏi một chút, hồ Kính Ảnh ở đâu cậu có biết không”

Người kia thấy tin nhắn của Quan Mân Y, hiển nhiên có chút sửng sốt, qua hơn nửa ngày mới thấy nhắn lại.

“Làm sao cậu biết MSN của tôi?”

“Thật có lỗi, đây là bí mật.”

Tuy rằng Quan Mân Y không trả lời, nhưng cùng là người trên mạng với nhau, đối phương hiển nhiên cũng đoán được vài phần, nên không tiếp tục hỏi đến nữa.

“Đúng đấy, tôi từng đi qua hồ Kính Ảnh, là một địa phương tương đối nhỏ ở phía nam.”

“Có thể giải thích cụ thể hơn một chút được không?”

“Ừ, OK thôi.”

Nhìn dòng chữ đối phương gửi tới, Quan Mân Y khẽ cười.

Thế này chắc sẽ không thành vấn đề nữa rồi.



Mọi người buổi tối log in đầy đủ, liền được Hải thông báo tin tức quan trọng mà anh vừa kiếm được.

“Hải, anh thật lợi hại, hôm nay tôi ở trên mạng lục tung cả ngày mà không tìm được.” Hàn Ly vỗ vỗ vai Hải nói.

Hải chỉ mỉm cười.

“Quá tuyệt vời, chúng ta mau nhanh đến chỗ đó đi!” Tri Hỏa tuyệt đối là người theo chủ nghĩa hành động.

“Ừ, chúng ta đi thôi.” Gật đầu, sáu người liền cùng hướng phía nam mà khởi hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.