Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ

Chương 22: Psycho Pass - Take 07





"Phu quân, đừng dễ dàng mắc mưu a." Mân nhi nhắc nhở ta nói :" Bảo tàng của bọn hắn không có khả năng có thể so được với của thượng cổ đại thần, cho nên trên tay bọn hắn có thể có bao nhiêu thứ ra hồn chứ, nhất định là muốn đem chúng ta lừa tới nơi ở của bọn hắn, sau đó lợi dùng địa hình chạy trốn hoặc là tiến hành những âm mưu khác."

"Hắc hắc!" Bần đạo cười gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, rồi sau đó nói với hấp linh nhị quái :"Nếu các vị khách khí như vậy, ta đây cũng không thể từ chối."

Hấp linh nhị quái thấy ta đáp ứng thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có để ý đến giọng điệu của ta, mà tận lực áp chế cơn tức, ôn hòa nói :" Như vậy đa tạ các hạ, xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng."

"Vậy là tốt rồi!" Bần đạo gật gật đầu, rồi sau đó quan tâm nói :"Các vị thương thế không nhẹ, không bằng vào trong thành nghỉ ngơi một chút, nếu không, e là các ngươi chưa về đến nhà thì bản thân mình đã gục xuống trước rồi."

Hắc hắc, chở những gia hỏa này vào thành, ta tự nhiên phải chiêu đãi chu đáo.

"A!" Hấp linh nhị quái tức thì sửng sốt, từ sau khi lão đại của hắn bị ta ám toán, hắn làm sao còn dám tin ta a? Cho nên vội vàng từ chối nói :" Không, không cần, chúng ta ở bên ngoài là được rồi."

"Không nể mặt ta sao?" Bần đạo giả vờ tức giận, lạnh lùng nói :"Có phải thế không hử?"

"Đương nhiên không phải, là..." Hấp linh nhị quái bị ta làm cho nói không ra lời, mà thương thế của bọn hắn đích xác cũng phải được trị liệu, cho nên dứt khoát nói với ta :"Vậy được rồi, chúng ta sẽ vào thành quấy rầy đại nhân." Trên thực tế, chuyện này hắn cũng không có biện pháp, không vào thành ta như cũ có thể diệt bọn hắn, cho nên đối với đám gia hỏa đã như thịt trên thớt này, có vào hay không cũng không có gì khác nhau.

Nhưng mà, với dao thớt là bần đạo đây mà nói, khác nhau là rất lớn. Giết ở ngoài thành ta phải tự mình động thủ, tốn sức không nói, làm không tốt còn có thể bọ bọn hắn chó cùng rứt giậu, bị cắn ngược lại, dù sao những gia hỏa cấp bậc như bọn hắn, nếu như không cần mạng nữa, chỉ riêng tự bạo cũng đủ cho ta ăn khổ. Nhưng mà sau khi vào thành, ta có thể mượn dùng lực lượng của Tru Tiên kiếm trận, khi đó, ha ha. Bọn hắn chính là không còn có lực hoàn thủ.

Mấy gia hỏa đáng thương này căn bản cũng không biết về Tru Tiên kiếm trận, càng không rõ ràng là ta đang đánh cái chủ ý quỷ quái gì, cho nên u mê bước vào quỷ môn quan. Hấp linh nhị quái coi như có chút đầu óc, chỉ đem hai hấp linh quái khác dẫn vào, còn hơn chục tiểu đệ thì lưu ở bên ngoài.. Sau đó bóng gió nhắc nhở ta :"Nơi cất giấu bảo tàng của chúng ta cực kỳ bí mật, không có chúng ta chỉ đường, ai cũng tìm không thấy, cho dù là tìm được cũng chỉ là xui xẻo, dù sao chúng ta sống trên trăm vạn năm, am hiểu nhất chính là bố trí cạm bẫy, tất cả đều là tiêu chuẩn nhất lưu. Hơn nữa, số lượng cạm bẫy của chúng ta cực kỳ nhiều, coi như là người đồng cấp với chúng ta cũng đừng mong dễ dàng phá giải. Không có mấy trăm năm, căn bản vào không được." Ý tứ của hắn là cường điệu tầm quan trọng của bọn hắn, bảo ta không nên có ý niệm giết người trong đầu.

"Đúng vậy!" Một hấp linh quái khác cũng nhanh chóng nói :"Chúng ta tích góp trên trăm vạn năm, không những bảo bối nhiều, mà bằng hữu cũng không thiếu, nếu như chúng ta gặp phải bất trắc gì, các thần mình hơn ngàn vị diện lớn nhỏ nhất định sẽ đòi công đạo lại cho chúng ta."

"Đúng a!" Tên hấp linh quái cuối cùng cũng phụ họa nói :"Kỳ thật, chúng ta không cần bảo bối, tặng cho ngươi cũng không sao cả, nhưng mà cũng đừng ép chúng ta, không nói cái khác, riêng uy lực tự bạo của chúng ta thôi cũng đủ đem tòa thành này hoàn toàn phá hủy."

Ba gia hỏa này ngươi một lời, ta một câu, vừa cứng rắn vừa mềm dẻo, đơn giản là muốn ta bỏ đi sát tâm. Bần đạo ở mặt ngoài không ngớt lời đồng ý, nhưng mà ở trong lòng lại âm thầm cười lạnh. Lấy đức hạn của bọn hắn mà còn nói có bằng hữu khắp thiên hạ? Quả thực là bịa chuyện. Ta dám chắc, nếu đem tin tức bọn hắn bị trọng thương truyền đi, người đến lấy mạng bọn hắn khẳng định nhiều gấp vô số lần người đến cứu bọn hắn, ta thậm chí cũng hoài nghi là sẽ có người chịu cứu bọn hắn hay không đây! Chút thông minh ấy còn muốn gạt ta? Thật sự là quá ngây thơ rồi!

Bất quá bần đạo cũng thực sợ bọn hắn đột nhiên tự bạo, cho nên tạm thời lá mặt lá trái, không ngừng dùng ngôn ngữ yếu thế đánh tan tâm nghị kỵ của bọn hắn. Thời gian không dài, bần đạo đã dẫn bọn hắn đi tới sân rộng của một hành cung.

"Chư vị, hình thể các ngươi quá lớn, căn bản không vào được trong phòng ở, vậy tạm thời trước ủy khuất nghỉ ngơi ở đây." Bần đạo mỉm cười nói :" Ta cũng không biết trị liệu thương thế của các ngươi như thế nào, bất quá, chắc hẳn ăn nhiều linh hồn một chút sẽ có trợ giúp đúng không?" Nói xong, ta lại từ trong không gian giới chỉ lấy ra một gốc linh hồn thần thụ, bỏ trên sân rộng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"A, ngươi lại còn một gốc?" Hấp linh nhị quái giật mình nói :"Thật là thần kỳ, chẳng lẽ ngài nguyện ý đem linh hồn của gốc cây này cho chúng ta ăn sao?"

"Đương nhiên, tất cả mọi người là bằng hữu, chỉ cần có thể trị liệu thương thế cho các ngươi, một chút linh hồn tính là gì chứ?" Bần đạo cười nói.

"Đa tạ!" Các hấp linh quái tuy rằng nói như vậy, tuy nhiên cơ hồ không hẹn mà cùng chậm rãi thối lui về phía sau, mặc dù bọn hắn đối với linh hồn chi hỏa bay múa xung quanh cây kia nhưng cũng không dám tiến lên ăn. Hiển nhiên, bọn hắn vẫn còn ám ảnh chuyện bị một trăm lẻ tám quả thái dương thần lôi nổ cho thương tích đầy người."

"Ha ha!" Bần đạo vội vàng giải thích nói: "Chư vị yên tâm, nó chắc chắn sẽ không nổ, nơi này dù sao cũng là nhà của ta, nếu nổ, xui xẻo đầu tiên nhất định là ta."

"A!" Hấp linh nhị quái lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng ngượng ngùng nói :" Hắc hắc, thế thì chúng ta không khách khí nữa." Nói xong ba gia hỏa kia lập tức lao tới, triển khai bắt giết linh hồn chi hỏa đang lay động.

Bần đạo thấy bọn hắn khi ăn, còn tâm phân nhị dụng, chặt chẽ nhìn chăm chú vào động tĩnh của ta, không khỏi thầm mắng một tiếng cáo già. Vốn định dùng linh hồn thần thụ hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn, hiện tại thì hay rồi, hiệu quả không tốt, buồn bực a!

Bất đắc dĩ, bần đạo đành phải hướng bọn hắn cười nói :"Ta còn có chuyện phải xử lý, xin các vị cứ ăn từ từ." Nói xong, ta liền bước đi.

Hấp linh nhị quái đột nhiên gọi ta :"Chúng ta khi nào mới tới chỗ ở của chúng ta a?"

"Ngày mai!" Bần đạo cười nói :"Dù sao các vị cần nghỉ ngơi, hơn nữa, ta cũng mới từ linh hồn thần giới đi ra, mỏi mệt không chịu nổi, tối nay phải tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai khởi hành, chư vị nghĩ thế nào?"

"Được được, chúng ta hết thảy nghe theo sự an bài của ngài." Hấp linh nhị quái vội vàng nói.

Như thế cáo từ!" Bần đạo nói xong, lập tức rời đi.

Các hấp linh quái nhìn thấy ta đi thật, hơn nữa xung quanh cũng không có bất kỳ cái gì bất ổn thì lập tức thả lỏng cảnh giác, đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào săn bắt linh hồn cho hỏa. Dù sao thứ này cũng có thể trợ giúp bọn hắn nhanh chóng khôi phục thực lực, mà khôi phục thực lực mới là mấu chốt bảo mệnh bọn hắn.

Nhưng mà, bọn hắn không biết là, bần đạo vẫn luôn thông qua trận pháp tiến hành giám thị bọn chúng, thấy bọn hắn chỉ lo ăn như hổ đó, không đem tinh lực tập trung phòng bị thì lập tức cười lạnh một tiếng, bắt đầu lặng lẽ phát động Tru Tiên kiếm trận, bởi vì toàn bộ Tru Tiên kiếm đều là chôn ở dưới đất, cho nên khi khi chúng nó dưới sự khống chế tận lực của ta, ngầm tập kết dưới sân rộng, các hấp linh quái căn bản không phát hiện mảy may.

Hệ thống giác quan trọn yếu nhất của bọn hắn chính là xúc tu và mắt, đáng tiếc xúc tu đại đa số bị đứt, số còn lại thì bận rồi vồ thức ăn, mà con mắt thì toàn bộ bị chấn nổ, điều này khiến cho bọn hắn hiện tại cơ hồ giống như người mù kẻ điếc, tự nhiên không phát hiện ra hành động mờ ám của ta.

Đợi sau khi kiếm trận đến đúng vị trí, bần đạo không chút do dự lập tức phát động tập kích. chỉ thấy vô số đạo kiếm khí màu đỏ bỗng đột nhiên từ phía dưới các hấp linh quái bắn ra, mang theo tiếng rít lạnh lẽo, hung hắn chui vào trong thân thể hấp linh quái. Trên bụng mỗi con hấp linh quái đều bị đâm hơn vạn kiếm, cho dù là thân thể hấp linh quái to đến mấy trăm thước, căn bản cũng không chưa được nhiều đạo kiếm khí sắc bén như vậy a?

Chỉ trong nháy mắt, thân thể của ba con hấp linh quái hoàn toàn bị mấy vạn đạo kiếm khí chém thành thịt băm. Chất dịch màu xanh biết chảy đầy đất, tức thì từng đợt khí tanh hôi theo gió bay đi, bần đạo ở cự ly gần làm sao nghĩ đến sẽ có công kích như vậy a? Cho nên không kịp phòng bị trúng chiêu. Mùi vị ghê tởm đó tiến vào cái mũi của ta, bần đạo đáng thương ói ngay tại chỗ, quả thực quá biến thái rồi.

"Nha..." Bần đạo vừa ói, vừa nói với Mân nhi :"Mau phát động phong trận, đem mùi hôi thổi tan, rồi cho thần phù cự nhiên đem những chất lỏng kia dùng yên diệt đạn tiêu hủy."

"A!" Mân nhi sau khi chỉ huy hoàn tất, quan tâm nói :"Phu quân, chàng không sao chứ? Có trúng độc hay không?"

"Đích xác là có chút độc tính, bất quá đã bị ta dùng huyễn tật thiên hỏa luyện hóa, chẳng qua là mùi hôi này quá tởm đi." Bần đạo dở khóc dở cười nói :"Đã chết còn muốn tân công ta bằng vũ khí sinh học, thật sự so với ta còn âm hiểm hơn."

"Ha ha." Tiếng cười của chúng nữ không ngừng truyền tới.

"Được rồi, đừng cười nữa." Bần đạo buồn bực nói :"Mân nhi, khi quét tước chiến trường cẩn thận một chút, ta vừa rồi có lưu thủ, da, xúc tu, cùng với ma hạch của ba gia hỏa kia hẳn là không có thương tổn đến, nàng nhất phải cẩn thận tìm kiếm, đây chính là tài liệu luyện khí thượng đẳng a!"

"Nhưng mà, thúi như vậy, chàng cho dù luyện ra, chúng ta sẽ không dùng đâu." Mân nhi bất mãn nói.

"Ha ha!" Bần đạo cười nói :"Nàng quá đề cao ta rồi, tài liệu cao cấp như vậy, ta cũng không có bổn sự luyện chế. Ít nhất cũng phải là người có cấp bậc như Lão Quân sư huynh mới có tư cách động đến. Hắc hắc, đừng thấy nó bẩn mà các nàng ngại, chỉ cần thuộc tính tốt, tuyệt đối sẽ có người cần. Chỉ cần chúng ta đưa cho sư huynh, hắn khẳng định sẽ cao hứng, đến lúc đó sẽ không ích chỗ tốt cho các nàng."

"Nếu đã như vậy, để ta cho thần phù cự nhân rửa kỹ, coi như là cho sư huynh, cũng không thể để hôi như vậy a!" Mân nhi đáp một tiếng rồi bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh cho thần phù cự nhân.

"Nói rất đúng, nên rửa sạch, việc này giao cho nàng." Bần đạo cười a a nói.

"Phu quân!" Lệ Nhược Nhã vào lúc này lại tò mò nói :"Chàng đem hấp linh quái giết hết, vậy tìm bảo bối của bọn hắn như thế nào đây? Kỳ quái nha, lấy tính tình của chàng, không có khả năng bỏ qua những thứ kia a?"

"Ha ha!" Bần đạo cười nói :"Ta ra nói chuyện với mấy chục gia hỏa bên ngoài kia, làm thuộc hạ của hấp linh quái, chắc hẳn bọn hắn nhất định biết quê nhà của hấp linh quái ở nơi này, chỉ cần tìm được hang ổ của hấp linh quái, hắc hắc, còn sợ không lấy được đồ sao?"

"Nhưng mà bảo bối khẳng định đều bị giấu đi, hơn nữa, nhất định sẽ có không ít cơ quan cạm bẫy, phu quân xác định là có thể tìm ra và lấy được sao?" Lệ Nhược Nhã tò mò hỏi.

"Ha ha!" Bần đạo tự tin cười to nói :"Nàng hình như còn chưa biết rõ về danh hiệu của ta và Vong Ưu khi ở thần giới!"

"Chàng nói là tam hại?" Lệ Nhược Nhã kỳ quái nói.

"Đúng vậy!" Bần đạo hơi đắc ý nói :"Lúc ấy, ta, Vong Ưu, còn có Hầu Tử, ba người là bạn tốt. Chúng ta thích nhất là tầm bảo. Bất kể là di bảo vô chủ hay là bảo khố có chủ, chỉ cần bị chúng ta nhắm trúng, vậy nhất định phải lấy bằng được. Phải biết rằng, Hầu Tử chính là tặc tổ tông, hắn đối với chuyện tìm nơi giấu bảo tàng, cũng với phá giải cạm bẫy là sở trường, ta và Vong Ưu từ hắn học được không ít, cực kỳ hữu dụng. Chỉ cần bảo khố bị trúng ta nhắm trúng, bảy tám phần mười đều có thể phá mở."

"Thế phá không được thì sao?" Lệ Nhược Nhã cười nói.

"Không phải là không được, là đánh không lại chủ nhân của bảo tàng đó, không có biện pháp mà thôi, nếu không có người trông coi bảo khố, chúng ta tuyệt đối là phá được tất, chưa từng thất thủ." Bần đạo tự tin nói.

"Vậy nói không chừng trong hang ổ người ta còn có đại quái trấn thủ." Mân nhi đột nhiên nhắc nhở nói.

"Không thể nào chứ?" Bần đạo cười nói :"Cao thủ cấp bậc như hấp linh quái tìm một người cũng rất khó khăn, một hơi xuất hiện đến bốn, đó là rất khó tin rồi. Kỳ thật, bốn hấp linh quái chúng ta tuy rằng đánh không lại, nhưng nếu như là ba, ít nhất có thể bình thủ, dưới hai, căn bản không phải là đối thủ của Thiên Không Chi Thành. Ta cũng không tin, chẳng lẽ trong hang ổ bọn hắn còn có thể có bốn hấp linh quái khác sao? Vậy đó là xuất hiện kỳ tích rồi."

"Nhưng mà nếu có người so với hấp linh quái mạnh hơn thì sao?" Mân nhi nói.

"Không thể nào!" Bần đạo sắc mặt trầm xuống, nói :"Đó là thượng cổ đại thần, ta trêu chọc không nổi. Không được, ta phải nắm chắc thời gian hỏi một chút, nếu như là thật, chúng ta phải nhanh chóng chạy đi."

Nói xong, bần đạo rất nhanh lắc mình đi ra ngoài thành, phát hiện đám tiểu đệ của hấp linh quái bộ dạng uể oải nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, thấy ta xuất hiện, mặc dù không động, nhưng cũng lộ ra thần sắc đề phòng.

Bần đạo vừa tiến lại gần bọn hắn, vừa cẩn thận quan sát, phát hiện kém cỏi nhất trong bọn chúng cũng là nhất cấp chủ thần, lợi hại nhất chính là ba chủ thần đỉnh cấp. Chắc hẳn bọn hắn đều là cách vụ nổ khá xa, hơn nữa dựa vào ba hấp linh quái che chở mới có thể lưu lại một tánh mạng. Bất quá, mặc dù như thế, thương thế của bọn hắn vẫn rất nghiêm trọng, thực lực trung bình có ba phần của thời kỳ toàn thịnh mà thôi.

Bần đạo đi đến cách bọn hắn mấy trăm thước, rất trực tiếp nói với bọn hắn :" Các ngươi muốn chết hay muốn sống?"

Bọn hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó thất kinh hỏi :"Ngươi có ý gì? Chủ nhân của chúng ta đâu rồi?"

"Ba tên hấp linh quái kia bị thương nặng không trị được đã bỏ mình." Bần đạo cười híp mắt nói :"Các ngươi có muốn giống như bọn họ không?"

"Cái gì bị thương nặng không trị được? Thương thế của bọn hắn căn bản không nặng như vậy, rõ ràng là bị ngươi giết chết." Một gia hỏa mặt heo phẫn nộ nói :" Nguyên lai ngươi đem bọn họ lừa đi vào chính là muốn giết bọn họ a? Ngươi quá đê tiện!"

Ngoại trừ tên ngu ngốc này ra, những người khác đều không nói gì, chỉ là sắc mặt hoặc là hoảng sợ, hoặc là lo lắng hoặc là vui sướng. Nhưng mà, bọn hắn lại rất sáng suốt lựa chọn trầm mặc, không ai dám vào lúc này động chạm ta.

"Như thế nào, ngươi có ý kiến?" Bần đạo cười lạnh nói. Đồ không biết sống chết này, không chỉ mặt heo mà còn đầu heo óc heo, chỉ số thông minh thật sự quá thấp, đây không phải bức ta động thủ sao?

Ta vốn cho là hắn sẽ trước áp lực của ta lùi bước, nhưng không ngờ hắn vẫn rất kiên cường, không ngờ nổ giận gầm lên một tiếng, trực tiếng chém về phía ta một đấu khí trảm sắc bén. Từ độ mạnh yếu của đấu khí trảm mà nhìn, thực lực chủ thần đỉnh cấp của hắn tựa hồ còn dư lại không ít.

Đã thế, ta giết gà dọa khỉ, nếu không dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn chấn trụ bọn hắn, e là bọn hắn sẽ không chịu nói cho ta biết những điều cần biết. Nghĩ thế, bần đạo vận dụng huyền thiên đặng long bộ nhẹ nhàng bước qua một bên, làm cho đạo đấu khí kia chỉ có thể chém vào không khí bên cạnh ta. Rồi sau đó, ta duỗi tay chỉ về phía tên mặt heo kia :"Chết cho ta."

Theo một tiếng gào to của bần đạo, trên bầu trời đột nhiên giáng xuống cự hình thiểm điện to đến mười thước nện vào thân người tên mặt heo, vẻn vẹn một kích liền đem hành oanh thành tro tàn, tại chỗ chỉ lưu lại một cái hố to tối đen.

Kỳ thật, đây đương nhiên là công lao của Tiểu Lục, ta cũng không có bổn sự miễu sát chủ thần đỉnh cấp, cho dù hắn hiện tại bị thương cũng không được. Nhưng mà người khác không biết a? Bọn hắn tận mắt nhìn thất một tên đồng bạn cường hạn bị ta nhấc tay liền miễu sát, trong lòng rụng động tột đỉnh. Cơ hồ không hẹn mà cũng rút ra một kết luận, đó là thực lực của ta khẳng định mạnh mẽ đến biến thái, bộ dáng hiện tại tám phần là giả tạo, bằng không sao có thể miễu sát chủ thần đỉnh cấp chứ? Sau khi có bài học này, bọn hắn không dám lộn xộn, chỉ là sợ hãi nhìn ta.

Bần đạo mỉm cười nói với bọn hắn :" Không phải sợ, ta không thích giết người, mục đích của ta chỉ là muốn từ các ngươi hiểu biết một số tình huống mà thôi, nếu như các ngươi phối hợp, ta không những không giết các ngươi, còn có thể trợ giúp các ngươi trị liệu thương thế, thế nào?"

Bọn hắn nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.

"Tốt lắm! Nhưng mà không nên gạt ta, các ngươi chắc hẳn cũng rõ ràng, trước mặt thần linh cường đại hơn mình nói dối dễ dàng bị phát hiện cỡ nào đúng không?" Bần đạo cười hỏi.

"Biết!" Mọi người sôi nổi gật đầu.

"Biết là tốt rồi, ai gạt ta, người đó chết, ta nói được là làm được." Bần đạo cười hì hì nói, tiếp theo ta liền trực tiếp đi vào chính đề, hỏi bọn hắn :"Hang ổ của hấp linh quái các ngươi biết ở đâu không?"

"Biết!" Mọi người vội vàng gật đầu nói.

"Như vậy, trong nơi ở của mấy người bọn hắn, còn có quái vật nào đồng cấp với bọn hắn không?" Bần đạo khẩn trương hỏi.

"Không có!" Mọi người đồng loạt lắc đầu nói.

"Vậy có quái vật nào so với bọn hắn cường đại hơn không?" Bần đạo lại hỏi.

"Không có!" Chúng quái lập tức trả lời.

"Nga, không gạt ta chứ?" Bần đạo cười lạnh nói.

"Không dám a, thật sự là không có!" Mọi người sợ tới mức cùng kêu lên.

Lúc này, Tiểu Lục truyền âm nói với ta :"Bọn hắn đều nói là thật, ta có thể cảm giác ra."

Ha ha, bần đạo tức thì mừng rõ, xem ra lại phát tài rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.