Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 5




"Sao vậy, hiếm khi bổn điện không ở đây, còn xảy ra chuyện đặc biệt khác?" Đôi mắt sáng nâng lên, lộ toan tính.

Tất cả mọi người trừ Liệt La Đặc, không một ai có sắc mặt tốt, cuối cùng vẫn là Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai đem tiền căn hậu quả nói một lần.

Quả nhiên, Thiên Nguyệt Triệt cũng như mọi người, bộ mặt co quắp, có chút khó khăn nói: "Liệt La Đặc, không có bổn điện phân phó, ngươi cách bổn điện tối thiểu năm mươi mét."

Liệt La Đặc cũng phối hợp: "Vâng, chủ tử." Sau đó mang ghế tới cửa, đưa lưng về phía mấy người, ngồi xuống.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi lần nữa.

"Chủ tử, ta sợ đối mặt với chủ tử, chủ tử sẽ buồn nôn."

Vốn không có gì, bị Liệt La Đặc nói như vậy, Thiên Nguyệt Triệt còn thật sự cảm thấy miệng chua lét, nghĩ tới Liệt La Đặc vừa nôn vừa làm cơm, quả thật buồn nôn.

"Nói thế là, Thư phi chạy? Mấy người các ngươi hợp lại cũng không phải đối thủ của nàng?" Thiên Nguyệt Thần cười lạnh, sự việc quá kỳ lạ, mấy người này là cao thủ đứng đầu hiện nay, cư nhiên không đối phó được một nữ nhân.

"Không, không phải bọn ta không phải là đối thủ của Thư phi, là do nàng có thần công hiếm thấy, ẩn nhẫn." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai không giải thích cho bản thân, mà đang luận sự.

"Ẩn nhẫn?"

"Ẩn nhẫn?"

Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt trăm miệng một lời, đối với hai người đầy hiếu kỳ này mà nói, đột nhiên xuất hiện một chuyện mình không biết, hơn nữa có vẻ phi thường thú vị, đương nhiên sẽ kinh ngạc.

"Ta tìm hiểu các sách viết về ẩn nhẫn, cổ xưa ghi lại rất ít, nghe nói đây là một chủng tộc thần bí, trên đại lục này, trừ nhân tộc, Ải Nhân tộc, lang nhân tộc, đại khái là ngoài các chủng tộc đã bị phát hiện, còn có một chủng tộc, tựa hồ so với nhân tộc chúng ta còn xuất hiện sớm hơn." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai nghiêm túc nói.

"Nga?"

"Nga?"

Phụ tử hai người lại biểu hiện giống nhau, giống như rất hứng thú với chủng tộc thần bí ẩn nhẫn này.

"Ta dựa vào danh nghĩa của bệ hạ, gửi thư cho quốc vương của liên bang, yêu cầu hắn giải thích chuyện Thư phi, thư đã gửi từ ba ngày trước, theo khoảng cách từ liên bang tới đây, đại khái cần một tháng." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai nói.

"Không sao." Mặc dù giả mạo hoàng đế là tội mất đầu, nhưng chuyện như vậy, Thiên Nguyệt Thần cũng không để ý trong lòng.

Chuyện ẩn nhẫn đành phải tạm dừng, việc cần đối mặt lúc này chính là chuyện trong lòng mỗi người, Thiên Nguyệt Triệt sẽ khôi phục sức mạnh và trí nhớ của Quang Minh thần tử.

Trong ngự thư phòng vô cùng yên tĩnh, thậm chí tiếng hít thở cũng tận lực đè nén, lo lắng không chỉ là Thiên Nguyệt Triệt, làm ngũ thần tướng, Kim và Thổ vốn mang theo trí nhớ của thần tướng, cho nên bọn họ không quan tâm, nhưng ba người khác thì bất đồng.

"Có một câu, ta không biết có nên nói hay không." Đây là lần đầu tiên Thiên Nguyệt Triệt lộ thần sắc nghi hoặc trước mặt mọi người, nó không phải là biểu hiện của kẻ luôn luôn kiêu ngạo như hắn, nhưng hắn vẫn nói ra.

"Thỉnh giảng." Lên tiếng là Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, bởi vì bọn họ đều biết, những lời này của Thiên Nguyệt Triệt là nói với những ngũ thần tướng không có trí nhớ, mà trong ba thần tướng không có trí nhớ, mệnh của Liệt La Đặc là do Thiên Nguyệt Triệt cứu, hắn vì Thiên Nguyệt Triệt hy sinh hết thảy là cam tâm tình nguyện. Dụ Phi và Thiên Nguyệt Triệt lại càng không cần phải nói, bởi vậy, ở trong bọn họ, chỉ có y giống như ngoại nhân.

"Không có ai nắm chắc, sau khôi phục trí nhớ chúng ta sẽ như thế nào." Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt nói một câu, nhưng cũng thực tế nhất, "Có lẽ sau khi khôi phục trí nhớ, chúng ta sẽ mất ký ức hiện tại, có lẽ thời điểm khôi phục trí nhớ, chúng ta thất bại, bị linh lực cắn trả, rất nhiều chuyện đều không nắm chắc, cho nên các ngươi cần phải rõ ràng, chuyện này không chỉ liên quan đến chính mình, mà nó còn liên quan đến người bên cạnh các ngươi.

Kiếp trước chuyện về Quang Minh thần tử ta không rõ ràng lắm, cũng không cần gánh vác trách nhiệm, kiếp trước ngũ thần tướng trung thành, nhưng không có lý do gì cũng muốn kiếp này của các ngươi như vậy.

Nếu không phải vì chuyện của ta, các ngươi có thể không cần dính phiền phức như thế."

Thiên Nguyệt Triệt nói xong, mọi người đều im lặng, mọi việc có nhân có quả, kiếp này Thiên Nguyệt Triệt chưa khôi phục lực lượng, là do ngũ thần tướng kiếp trước tạo ra.

Đây là chuyện không cách nào trốn tránh, cho dù kiếp trước bọn họ là vì bảo vệ Quang Minh thần tử.

"Tốt lắm mọi người tỉnh táo ngẫm lại đi." Thiên Nguyệt Thần nói một câu, xóa tan không khí căng thẳng hiện tại.

"Không cần nghĩ, đệ, ngươi muốn như thế nào, ca liền cùng ngươi, chúng ta là huynh đệ, đời trước là, đời này cũng là, đời này ca vốn tới tìm ngươi, nếu như thất bại, đời sau, chúng ta tiếp tục làm huynh đệ." Dụ Phi luôn luôn thương yêu Thiên Nguyệt Triệt .

"Chủ tử, thuộc hạ đi theo ngươi, tựa như Dụ Phi thiếu gia nói, đời này nếu không được, đời sau thuộc hạ vẫn đi theo chủ tử, tám năm trước chủ tử đã nói với thuộc hạ, ngài nói, ở trước mặt ta, Liệt La Đặc ngươi có thể làm chính mình, chuyện thiên hạ bổn điện thay ngươi làm chủ, chủ tử, chính là câu này, khiến thuộc hạ thần phục."

Một năm kia, trên một cái thuyền, đối mặt với sóng biển, một hài tử năm tuổi đã nói như vậy với mình.

Liệt La Đặc biết, cả đời, hắn không thể quên được những lời này.

"Không." Thiên Nguyệt Triệt than thở, "Người a, có đôi khi không vì mình mà sống, ta ích kỷ, nhưng ta không hy vọng các ngươi hối hận, nhìn người đứng bên cạnh các ngươi, nếu như thất bại, có lẽ các ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi bọn họ."

Thiên Nguyệt Triệt nói xong, liền ra khỏi Ngự thư phòng, phía ngoài là ban ngày, nhưng không khí bên trong lại khiến người ta không thở nổi.

Đi ra Ngự thư phòng, dọc theo đường đi thái giám, cung nữ, toàn bộ hành lễ, Thiên Nguyệt Triệt cũng không dư sức để ý tới, đi một lúc lại đến tẩm cung của Cẩm phi, phụ nhân kia vẫn vui sướng phơi nắng trong hoa viên.

Tư tâm, Thiên Nguyệt Triệt muốn khôi phục hết thảy của Quang Minh thần tử, hắn muốn biết, mẫu thân của hắn – thánh nữ của Thần tộc làm giao dịch thế nào với Quang Minh thần tử, vì sao nàng nguyện ý buông tha cho mọi thứ, đi xuống địa cầu sinh sống.

Nữ nhân kiên cường đó, cho dù đến địa cầu, cũng chẳng bao giờ dùng linh lực thương tổn người vô tội.

Không, cho dù không phải là người vô tội, nàng cũng sẽ không thương tổn, nếu như nàng nguyện ý, sao những người đó có thể cưỡng bức nàng.

Mụ mụ... Ngươi lại cho ta một vấn đề khó khăn như thế, Thiên Nguyệt Triệt thở dài, đột nhiên, một bàn tay ôn hòa đặt lên trán của hắn, Thiên Nguyệt Triệt cúi đầu, nhìn vào đôi mắt thuần tịnh kia.

"Triệt nhi... Đừng cau mày... Xấu quá."

Bắt lấy tay Cẩm phi, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, nàng đang vui sướng, hắn biết.

"Xấu quá... Xấu quá... ." Người điên không có khái niệm với xấu đẹp, nàng cảm thấy không thích thì là xấu, nàng nhìn quen thì là đẹp, nhìn một cái, vui sướng tự tại, không phải ư?

Rời đi tẩm cung Cẩm phi trở lại Mạn La các của mình, hoa anh đào hồng phấn, nở đến rực rỡ, từng cánh hoa phiêu phiêu, giống như làn váy, thướt tha lay động, đẹp chói mắt người.

Có một cánh hoa bay tới trước mặt, Thiên Nguyệt Triệt đưa tay, chuẩn bị cầm nó, nhưng có người nhanh hơn hắn một bước, ngẩng đầu là một khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt dung nhập vào cốt tủy.

"Lại buồn bã, mấy ngày qua càng đến gần đế quốc, nếp nhăn trên trán ngươi càng nhiều hơn một cái." Thiên Nguyệt Thần đưa tay ôm hắn vào lòng, làm thế nào mới lấy lại tâm tình như trước của hắn, hắn mỉm cười, hắn rực rỡ, hắn tùy hứng.

"Phụ hoàng cũng vậy mà." Thiên Nguyệt Triệt cười yếu ớt, đầu tựa vào lồng ngực của nam nhân, ngửi hơi thở thuộc về y, đó là hơi thở độc nhất chỉ thuộc về y.

Thiên Nguyệt Thần không nói, chẳng qua là đưa tay ôm chặt hơn, hận không được tan ra tiến thân trong cơ thể.

Ban đêm, bên trong Kim Long điện là một mảnh xuân sắc kiều diễm.

Dòng nước xanh lam cao tới thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, hai chân vòng quanh hông nam nhân, đáy nước phản chiếu bóng hình của hai người.

Ôn nhu tiến vào, ôn nhu thối lui.

Tiếng rên rỉ, tiếng gầm hòa lẫn, đúng là dễ nghe như vậy.

Ban đêm Ngự hoa viên cũng đặc biệt mỹ lệ, phong cảnh mê người chìm dưới ánh trăng, chẳng qua thực đáng tiếc, nam nhân ngồi trong lương đình lại vô tâm thưởng thức, từng ngụm từng ngụm rượu trút vào miệng.

Cũng không biết trong lòng phiền não cái gì, chỉ là không thoải mái.

"Rượu ngon đừng uống một mình." Thanh âm quen thuộc thuộc về Địch Trạch, Liệt La Đặc cũng không quay đầu lại, tên du côn này xuất hiện không phải lúc, hắn không có tâm tình nháo với y.

Chai rượu trong tay bị Địch Trạch cướp đi, ngay sau đó nghe được tiếng "Ào... Ào", rồi là tiếng “Ọc”...

Rượu đều bị nhả ra: "Này không phải rượu, rõ ràng là nước." Địch Trạch oán giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.