Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 48




Quản thị nói bởi vì thời gian hơi gấp, đi đường thẳng chắc chắn không kịp về đón năm mới, vì vậy chỉ có thể đi đường tắt. Nhưng lại năm lần bảy lượt nói phải đánh xe chầm chậm mới không có bất kì nguy hiểm gì.

Trên đường, ba chiếc xe ngựa chậm rãi chạy, bởi vì tuyết rơi, đường trơn, xe cũng không dám đi quá nhanh, xung quanh nơi này có không ít vách đá dựng đứng, rơi xuống dưới chính là thịt nát xương tan.

Hoa tuyết tung bay theo gió lạnh phương Bắc, tựa như có âm thanh than khóc quỷ mịtừng đợt truyền đến, vang vọng ở bên tai, chân tay người đi đường đều muốn đông cứng, lại nghe thấy âm thanh này, tâm tình khó tránh phiền muộn không thôi.

Một tiếng "Hí. . . . . . " vang lên, bỗng nhiên ngựa hí dữ dội, xe ngựa phía trước đột nhiên chạy nhanh như chớp vọt về phía trước, con ngựa đó giống như phát điên, tuyết đọng trên đỉnh núi rung động.

"Có chuyện gì vậy, mau, mau làm cho xe ngựa đó dừng lại, tam tiểu thư đang ngồi trong xe ngựa phía trước."Trên xe ngựa phía sau, âm thanh của quản thị bỗng nhiên truyền ra, thế nhưng tốc độ của chiếc xe ngựa này lại rõ ràng đang chậm lại.

Những người ở phía sau không biết là do khiếp sợ hay là có chuyện gì đều đứng yên bất động, mắt trợn trừng nhìn chiếc xe ngựa phía trướclao vụt đi, một tiếng "ầm" vang lên, cả ngựa và xe cùng rơi xuống vách núi, trên đường chỉ còn lưu lại vài vết hằn của bánh xe.

Phía sau, quản thị được người dìu đến, nhìn xuống vách núi vắng vẻ phía dưới, trên mặt hiện lên một tia lãnh khốc, đừng trách bà tàn nhẫn, là do tiểu tiện nhân kia hạ nhục thể diện của bà, hai mươi gậy kia gần như lấy mạng bà. Nhưng quan trọng nàng chính là cái gai trong mắt phu nhân, nhổ sớm một chút, phu nhân bên đó mới có thể như thực sự bình yên thư thái.

"Tam tiểu thư bởi vì từ nhỏ đã bị Hầu gia đày đến vùng quê này, lòng sinh oán hận, không muốn về kinh, thừa dịp ta không chú ý liền chạy trốn, thật là uổng công Hầu gia luôn yêu thương nàng ta. Đi thôi, chúng ta nên về kinh báo lại việc này cho phu nhân."Quản thị lớn tiếng nói, nhìn thoáng qua những người xung quanh, những người này đều là tâm phúc của phu nhân, tự nhiên sẽ biết nên nói những gì, không nên nói những gì.

"Vâng!"

Chiếc xe ngựatrên đường vẫn tiếp tục đi về phía trước, bánh xe nặng nề hằn trên mặt đường, không bao lâu liền không thấy bóng dáng của họ.

"Tiểu thư, người quả thực đoán không sai, mấy người đó lại dám mưu hại người, theo nô tỳ, chúng ta nên dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân."Thanh nhi thầm giọng nói, đáy mắt hiện lên một đạo sát ý, nếu không phải họ đề phòng từ sớm, có lẽ thật sự cũng giống chiếc xe ngựa kia rơi xuống vách núi, thịt nát xương tan rồi.

*(dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân:cách bạn đối phó với tôi, tôi sẽ sử dụng cùng một phương pháp để đối phó với bạn)

Trên đỉnh núi, nữ tử gầy yếu bọc trong lớp áo choàng lông chồn, ánh mắt sắc bén đảo qua nơi chiếc xe ngựa vừa rơi xuống, nàng thoáng cười, "Muốn bọn họ chết rất đơn giản, nhưng bây giờ chưa phải là lúc giết bọn họ."Trong đôi mắt phượng xẹt qua một tiaxảo quyệt, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn những dãy núi dài liên miên phủ trắng tuyết , trong đầu chợt lóe lên một thứ gì đó.

"Vậy chúng ta không về kinh thanh nữa sao?" Thanh nhi nghi hoặc nói.

Hiện giờ nàng còn sống, không phải là vì một ngày kia có thể trở về để đòi lại nợ máu?!

"Sao có thể không về! nhưng trước mắt ta cần phải đến một nơi." Nỗi buồn trên mặt Diệp Lăng Tịch vụt tắt, trong trí nhớ có một dòng máu nóng hổi nhuộm đỏ tuyết trắng, tiếng ngựa hí dữ dội, tiếng kêu thảm thiết giống như vạn tiễn xuyên tâm vang vọng bên tai.

Gió lạnh phả lên mặt, nàng cụp mắt, "Cũng đã nhiều năm chưa trở về, cũng nên trở về xem một chút, không biết bọn họ bây giờ ra sao rồi."Nàng nắm chặt vạt áo, hôm nay, thật lạnh,.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.