Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 20




Tầm mắt chuyển qua Tư Đồ Thánh Phi ngụ ý hỏi, “Ngươi nói sao đây?”

Nguyên bản cái người có dáng vẻ bất cần đời khi nãy lúc này đột nhiên lại nghiêm túc hẳn, “Chuyện này, ta cũng thấy kỳ quái. Đúng ra lúc tách khỏi chủ hồn, ta vốn cứ nghĩ sẽ có thể tự do phóng khoáng một đoạn thời gian ai ngờ được khi đó ta lại dần dần tan biến. Đến lúc tỉnh lại thì phát hiện đã nhập vào thân xác này, càng khó tưởng tượng hơn chính là linh hồn cùng với cơ thể này lại vô cùng hòa hợp. Lúc đó ta đi tìm gương nhìn một cái, rồi mới nhận ra nó là bản thể của ngươi ở Trái Đất này.” Chủ hồn và phó hồn tuy hai mà là một, khoảng thời gian trước khi phân tách, Thiên Nguyệt Triệt có kí ức gì y cũng có nguyên vẹn ký ức đó.

Bất kể là quá khứ trưởng thành nơi địa cầu hay tiền duyên tiền sự kiếp trước làm Quang Minh thần tử đều sẽ nắm rõ. Bình thường ra thì phó hồn chính là một bản sao ký ức của hồn chủ. Nói theo cách của nhân loại thì cũng tương đồng với dạng bệnh chướng tâm lý của những người có nhân cách phân liệt mà thôi. Thời điểm phó hồn chiếm ưu thế hơn thì sẽ xuất hiện nhân cách thứ hai vậy.

“Rồi sao?” Thiên Nguyệt Triệt gấp gáp hỏi, xem ra là hắn có chút hiểu lầm phó hồn này.

“Ta tỉnh lại trong bệnh viện, sau khi phát giác nhập vào bản thể của ngươi ta mới biết Tư Đồ Thánh Phi ở nơi này cũng không có chết, chỉ là rơi vào trạng thái hôn mê, cái gì mà y học gọi là người thực vật ấy. Kế đó, vì thân thể nằm đã lâu, ta cần phục sức vài ngày trong viện, chính là bỗng một hôm ta cảm nhận được một thứ linh lực hắc ám nào đó cũng tới theo, cái loại đáng sợ như của phụ……” Thiếu chút nữa là quen miệng gọi một tiếng phụ hoàng rồi, “Ám lực này giống như trên người Thiên Nguyệt Thần vậy. Cho nên ta đã trộm đi theo hơi thở kia tới đây, rồi phát hiện……….”

Tư Đồ Thánh Phi ngừng lại không nói tiếp.

“Nơi địa cầu này cũng xuất hiện tộc dân Ám Dạ ư?” Thiên Nguyệt Triệt mặc dù đã có dự liệu trước nhưng vẫn không khỏi hoảng sợ.

Hóa ra thế giới hòa bình này cũng đã bắt đầu rối loạn

Tư Đồ Thánh Phi gật gật đầu, “Đúng vậy, ta không thể tin, tộc dân Ám Dạ vậy mà cũng xuất hiện ở nơi này.”

“Thế Thánh Anh đâu?” Vị công chúa mà hắn từng có khế ước, “Nếu ta đoàn không nhầm thì nàng hẳn là đã từng ở nơi đây.”

“Phải.” Tư Đồ Thánh Phi chi tiết nói, “Thân thể thì đã bị Tinh Linh hoàng hủy diệt cho nên linh hồn nàng sau đó ta đoán là sẽ trở về rừng anh đào này – dẫu sao nơi đây cũng tồn tại linh khí của nàng bảo lưu khi trước. Ta nghĩ nhất định sẽ tụ về một mối.”

“Còn một tên Ninja Nhật Bản nữa?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi, “Tại tinh cầu kia có một vùng đất thuộc về Thánh Linh quốc, tổ tiên bọn họ cũng đến từ Nhật Bản, tộc Ninja. Này cũng chưa hẳn là lạ, kỳ quái ở chỗ hắn biết rõ ta là Quang Minh thần tử, không phải ngươi nên giải thích cho ta một tiếng chứ?”

Trực giác của Thiên Nguyệt Triệt cho hắn biết việc này cùng với y không tránh khỏi có liên quan.

“Lúc bị đẩy sang thế giới này, ta từng sử dụng thần thức để cùng ngươi nối lại liên lạc, nhưng do linh lực của ngươi bấy giờ không đủ thuần khiết cho nên thực vô phương, ngày đó trong quá trình bám theo tên tộc nhân Ám Dạ thì ta đụng phải đối phương. Có lẽ Ninja nọ là vô tình bị vướng vào, cứ mỗi lần ngươi tụ hợp ngũ linh châu là cánh cửa thời không lại hé mở, thời gian có thể không dài nhưng vài phút ngắn ngủi đấy rất nhiều chuyện đều có thể phát sinh. Ninja kia cũng phát giác ra sự tồn tại của tên Ám Dạ cho nên ta với hắn tuy lần đầu gặp mà như thấy lại người quen xưa cũ, không đành lòng, ta mới đem chuyện nói ra, hy vọng hắn đừng can thiệp vào những chuyện nguy hiểm. Ta nào có ngờ tới hắn lại xuyên qua cánh cửa thời không đi về tới tận trăm năm trước ngụ ở Thánh Linh quốc gì đó, khi ấy ngươi còn chưa có đầu thai, niên đại xa như vậy mà hắn còn đem chuyện này lưu truyền cho thế hệ tiếp nối, thành ra mới……….”

Hết thảy là do duyên phận, đúng là khéo tới không nói nổi thành lời.

Thiên Nguyệt Triệt nghe Tư Đồ Thánh Phi nói xong thì trầm mặc. Năm đó linh hồn của Quang Minh thần tử luân hồi, đâu biết trước sẽ tái sinh tại nơi này trước.

Quả thì ắt có nhân, muốn có nhân thì trước đó phải có quả. Đây vốn là một quy luật tạo hóa tuần hoàn.

“Ông……sao rồi?” Thế giới này cũng không có người nào khiến cho Thiên Nguyệt Triệt phải nhớ, chỉ có một người y vẫn lưu tâm – người ở vào thời điểm mình khó khăn nhất xuất hiện, đó là ông nội.

“Sau khi người cháu này tỉnh lại thì ông cụ lại đi vòng quanh thế giới ngao du tiếp rồi, có điều………” Tư Đồ Thánh Phi hướng mắt về nơi xa, “Ông đã già hơn.” Quả thực đã già hơn rồi.

“Ông có biết chuyện của chúng ta không?” Năm đó ở Mạn La đế quốc, ca ca từng nói, khi trước y cũng không tin là hắn đã chết cho nên quyết tâm đi bói một quẻ, kết quả, có lẽ là duyên kiếp đi, pháp sư kia nói rằng có một bản thể nữa của Tư Đồ Thánh Phi ở thời không khác đang sống rất tốt, vì thế nên ca ca mới thỉnh cầu pháp sư đưa y qua.

Rốt cuộc, ca ca đem linh hồn xuyên không được thật, Thiên Nguyệt Triệt không rõ pháp sư kia phép thuật cao tới thế nào nhưng ca ca xuất hiện trước mặt hắn cũng không phải giả dối.

Nếu ca ca có thể tìm được pháp sư vậy ông nội có lẽ cũng………

“Này thì ta cũng không rõ lắm, nhưng ông nhất mực tin tưởng Tư Đồ Thánh Phi không chết, ta nghĩ, hẳn là ông có biết chuyện của Dụ Phi.”

Thiên Nguyệt Triệt chớp mi, hốc mắt có chút đỏ, mặc dù ở thế giới này hắn không quá hạnh phúc khoái hoạt nhưng thật tình, nội đối với hắn vẫn thực tốt lắm.

“Đa cảm như vậy làm gì?” Tư Đồ gia chẳng qua là muốn tìm một người thừa kế nên năm đó mới tìm tụi mình.” Phó hồn so với chủ hồn tức Thiên Nguyệt Triệt còn trưởng thành, ổn trọng hơn, rõ ràng là cùng một linh hồn có lúc lại như là hai người hoàn toàn khác biệt. Thiên Nguyệt Triệt có chút mất tự nhiên, nhìn hắn, “Ta phải về nhà, chờ sau khi Thánh Anh quay lại, có tin tức gì thì liên lạc với ta ngay lập tức.”

“Được.”

“Đúng rồi ………” Đi được vài bước Thiên Nguyệt Triệt lại dừng lại, “Chuyện của tền Ám Dạ kia ngươi phải cẩn thận, năng lực của ta và ngươi đều bị phân đôi, có chuyện lập tức báo, hắn có thể …… là kẻ từng bị phụ hoàng ta lưu đày, một Ám Dạ thân phận quý tộc, tên Mông Sa. Hắn cũng rất có khả năng là cha của Đàn Thành, thân thế của Đàn Thành có thể người sẽ không ngờ, Đàn Thành là con cháu của Ninja kia, trên người cậu ta đồng thời chảy cả dòng máu của Ám Dạ tộc, vì một vài nguyên nhân ta muốn tìm bằng được cha của Đàn Thành, không có hắn, Đàn Thành vĩnh viễn không thể tỉnh lại.”

Thiên Nguyệt Triệt trở lại đối mặt với Tư Đồ Thánh Phi, “Quên đi, ta đem toàn bộ sự việc truyền qua cho ngươi.”

Nhắm mắt lại, Thiên Nguyệt Triệt khoát tay lên trán mình, một tia linh lực màu vàng mảnh dẻ như bị rút ra, phảng phất ảo ảnh những chuyện trong quá khứ, kế đó lập tức điểm nhập vào trán đối phương, tương tự Tư Đồ Thánh Phi cũng đem một sợi kí ức khác trong đoạn thời gian chủ hồn của y vắng mặt trao đổi lại với Thiên Nguyệt Triệt.



Trở lại nơi ở sa hoa hiện tại của ho trên địa cầu, tại tầng áp mái, cao cao tại thượng mà nhìn ngắm cảnh đẹp chung quanh, đây là một cảm giác không tệ.

Thiên Nguyệt Triệt cất xe xong, lên lầu, thời điểm mở cửa phòng tiến vào, Nặc Kiệt đang ở trong nhà bếp xào nấu, “Tiểu điện hạ.” Thấy Thiên Nguyệt Triệt trở về, Nặc Kiệt vội vàng đem thành phẩm hoàn hảo nhất của mình sau hai tuần khổ công học luyện tốn không ít nguyên liệu lẫn giấy bút – món sườn xào chua ngọt, “ Tiểu điện hạ, mau tới nếm thử một chút.”

Thiên Nguyệt Triệt nhìn đĩa sườn xào một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, vì dạ dày của chính mình mà cân nhắc.

Nếu không phải chẳng có cách nào thì Thiên Nguyệt Triệt rất muốn đem Liệt La Đặc kéo tới,Đáng tiếc……….Thiên Nguyệt Triệt thở dài, “Phụ hoàng đâu?”

Nhìn trái nhìn phải đều không thấy người, Thiên Nguyệt Triệt không khỏi thắc mắc.

Nặc Kiệt vừa nghe đến tên Thiên Nguyệt Thần là muốn bốc khói, khuôn mặt phình lên xẹp xuống giống hệt như một quả bóng cao su, “Bệ hạ từ sau khi tiểu điện hả ra ngoài căn bản chưa hề bước chân ra khỏi cửa phòng lấy một bước.”

“Hả? Thế y ăn cái gì?” Chẳng lẽ phụ hoàng đã đạt tới cảnh giới vô thực vô cầu? Nghĩ nghĩ, Thiên Nguyệt Triệt vội vàng chạy lên lầu trên.

Đặt chân được đến tầng hai, Thiên Nguyệt Triệt vội lách xuống một bước,Nguy hiểm thật, Thiên Nguyệt Triệt vỗ vỗ ngực, nếu không phải hắn phanh lại đúng lúc, chỉ sợ đã dính vào kết giới mà phụ hoàng chăng ra.

Ở trong nhà mình mà phụ hoàng còn phải tạo vòng bảo vệ nghiêm trọng như thế?Điều này khiến Thiên Nguyệt Triệt khó chịu, chẳng lẽ phụ hoàng gạt hắn làm điều gì? Đây không phải là do Thiên Nguyệt Triệt không tin tưởng Thiên Nguyệt Thần mà là cảm thấy bên trong nhất định có “chuyện vui” cậu không được biết. Dùng băng linh ngưng đọng thành hai lưỡi dao sắc bén, Thiên Nguyệt Triệt mở lối đi vào. Người tiến nhập xong kết giới lại lần nữa khôi phục nguyên dạng.

Lén lút mở cửa phòng, cẩn thận ngó đầu vào thám thính, kết quả……….

Trong phòng truyền đến âm thanh hò hét ầm ĩ, cảnh tượng trước mắt Thiên Nguyệt Triệt chính là Thiên Nguyệt Thần cùng Tiểu Bạch đang ngồi cạnh máy chơi game, đại chiến.

“Thiên Nguyệt Thần.”Thiên Nguyệt Triệt hô to,Cái thế giới này rốt cuộc bị làm sao rồi vậy, phụ hoàng mà cũng cùng Tiểu Bạch chơi loại trò chơi này ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.