Chị Không Chạy Thoát Đâu

Chương 6: Biến Thái




Ta không phản ứng gì, vẫn ngồi đối diện với Phùng Bằng Phi trên sô pha phòng khách, anh ta ngoái nhìn qua cửa sổ sát sàn, rồi quay lại hỏi ta: “Cậu ta à?”

“Ừm.”

“Hai người… ở cùng bao lâu rồi?”

Thấy ta im lặng nhíu mày, thái độ trầm ngâm suy nghĩ, anh ta cũng nhận ra mình nói có phần luống cuống, liền chữa lại: “Ý tôi là, cậu và cậu ta hợp tác được bao lâu rồi?”

“Không phải anh biết rất rõ sao?” Ta cười cười, đứng lên bước mấy bước tới cửa sổ, tà tà dựa vào khung kính nhìn ra ngoài.

Vừa lúc, nghe thấy một giọng nói khiến ta thực bất ngờ, âm sắc duyên dáng phối hợp hài hòa với dáng vẻ thanh nhã, là Lương Mẫn Nghi! “Diệu Dương, em không biết phải cảm ơn sự hào phóng của anh hôm nay sao đây.” Cô ta vừa cười vừa đường hoàng bước vào phòng khách, như một vị chủ nhân thực sự.

Một tay Trịnh Diệu Dương đang để Lương tiểu thư khoác, cậu ấy vừa ngẩng đầu thấy ta đứng đón, tự nhiên thấy có chút kỳ lạ, liền lẳng lặng gỡ tay cô ta ra: “Chiều tối qua vốn hẹn Mẫn Nghi tới Bán Đảo làm cuộc phỏng vấn, cuối cùng lại có việc không đi được.”

Cô ấy tỏ ra rất độ lượng: “Em cũng không định bắt tội đâu, em biết giờ phóng viên không được mấy ai ưa mà, có điều biết vậy em phải hẹn Trần Thạc trước a.”

A, mấy ngày không gặp, đã xưng hô thân mật vậy, ta cũng không biết cậu ấy và Lương Mẫn Nghi đã thân thiết đến mức độ ấy.

Cậu ấy nói giỡn: “Vậy được, em phỏng vấn Trần Thạc trước đi, anh ấy là đại diện toàn quyền của anh đấy, lời anh ấy còn có uy hơn anh nữa a…” lúc này, Trịnh Diệu Dương cũng đã nhận thấy những vị khách khác trong phòng.

Nhưng Lương Mẫn Nghi đã cất lời trước: “Bằng Phi! Tình cờ quá, sao anh lại ở đây?” Nhanh nhảu thật.

Phùng Bằng Phi có vẻ rất quen biết cô ta, cũng đứng lên bắt tay: “Mẫn Nghi, lại gặp ở đây.”

“Anh tới gặp ai vậy?” Cô ấy cười cười đầy hàm ý.

“Em!” Mary vừa bưng cà phê tới vừa cười, “Khách em mời tới đều là tinh hoa nha, còn kia là Chương Khải và Lộ Lộ.” Bọn họ lục tục chào hỏi nhau.

Ta ghé sang Trịnh Diệu Dương: “Cậu đang làm cái quỷ gì hả?”

“Tôi hỏi anh mới đúng chứ?” Cậu ấy lạnh nhạt liếc ta rồi lại nhìn về phía Lương Mẫn Nghi và Phùng Bằng Phi, “Đừng nói với tôi hắn ta là bạn trai của Mary?”

“Sao hả? Còn muốn can thiệp chuyện bọn họ nữa sao?” Ta lạnh lùng cười.

“Người này không an toàn.”

“Ý cậu nói mặt nào?”

“Hừ, đừng nói anh không thấy chứ.” Cậu ấy hạ giọng, ta đã muốn bỏ đi, cậu ấy lại kéo tay ta lại, “Anh ta từng… với anh.”

“Đừng nhắc lại chuyện cũ, tôi quên rồi.” Nhẹ nhàng gạt tay cậu ấy ra, “Động lực nào khiến cậu đột nhiên thích được phỏng vấn vậy chứ?”

Cậu ấy khẽ nhếch môi: “Anh… ghen sao?”

“Đi chết đi.” Ta bỏ ra phía đám người kia, nửa chừng còn quay lại chốt một câu, “Đầu óc tôi chưa hư hỏng đâu.”, sau lưng vẫn nghe thấy tiếng cười trầm trầm của cậu ấy.

Lương Mẫn Nghi bắt chuyện với ta: “Bằng Phi là bạn tốt của em, ảnh là vận động viên cừ khôi đó.”, xem ra là quan hệ riêng tư. Cô ấy nửa đùa nửa thật: “Trần Thạc, em sẽ ra câu hỏi cho Diệu Dương, có gì nghi vấn, em sẽ hỏi lại anh cho chắc nha.”

Ta cười cười, không trả lời. Trịnh Diệu Dương mở miệng cáo lỗi không ngồi với mấy vị khách được rồi đưa Lương Mẫn Nghi lên lầu vào phòng đọc sách để phỏng vấn.

Ta trở lại ngồi xuống chiếc sô pha đơn, Mary vẫn liến thoắng tán chuyện, nhưng nhìn ra được, cô ấy thực sự thích tay họ Phùng này, còn anh ta thỉnh thoảng lại hướng mắt sang ta đang ngồi trầm ngâm, cũng không tỏ thái độ gì. Tầm tối muộn, Chương Khải chủ động đứng dậy đề nghị đưa Lộ Lộ về. Phùng Bằng Phi sang hỏi số điện thoại của ta rồi thẳng thắn tạm biệt, Mary tiễn anh ta tới tận cổng.

“Ảnh vừa uống chút rượu, liệu có lái xe được không đây?” Mary đứng nhìn tới khi xe của Phùng Bằng Phi ra khỏi cổng lớn rồi mới quay vào, vừa đi vừa tự lẩm nhẩm.

“Yên tâm, anh ta chắc chắn sẽ cẩn thận thôi.” Ta chen vào một câu. Cô ấy lập tức trừng mắt quay sang, liền sau đó đã bật cười khúc khích: “Trần Thạc, em yêu ảnh mất rồi.”

“Tìm hiểu rõ một chút hẵng kết luận.”

“Mặc kệ ảnh nghĩ sao, em cũng thích ảnh rồi.”

“Cẩn thận.” Ta tính bỏ lên lầu, Mary đã gọi lại: “Nè! Có khi Diệu Dương đang tâm sự tình tứ với chị Lương tiểu thư kia ấy nhỉ?” Ta thoáng dừng bước, đứng trên cầu thang quay lại nhìn cô ấy: “Em lên mà hỏi cậu ấy.”

“Trần Thạc!”

“Muốn nói gì nữa?”

“Anh và Diệu Dương có phải là… quan hệ tình nhân không?” Mary nhìn ta chăm chú, “Tuy trước mặt mọi người hai anh luôn bình thản đúng mực, nhưng trông ánh mắt hai người không giống, em biết các anh là…”

“Thôi.” Ta ngắt lời cô ấy, “Chuyện này tốt nhất em đừng hỏi, cũng đừng quản.”

Lúc đi qua phòng đọc sách, vốn không định dừng lại, nhưng tiếng nhạc khe khẽ phát ra từ bên trong khiến hai chân ta vô thức ì lại. Rốt cuộc không buồn lên tiếng vô phép, ta đã đẩy cửa ra, chỉ thấy ánh đèn mờ tối, một đôi nam nữ đang ôm nhau khiêu vũ, trên bàn giấy trong góc phòng còn bày biện mớ giấy bút và máy ghi âm vô nghĩa.

Sự cảnh giác của Trịnh Diệu Dương luôn rất cao, chớp mắt cậu ấy đã quay lại nhìn thấy ta. Vừa lúc ấy đáng chết là di động của ta lại đổ chuông. Cô gái kia cũng giật mình ngẩng lên nhìn ta, ta giơ tay tỏ ý xin lỗi rồi bắt máy luôn, lùi bước ra hành lang.

“Alô?”

“Trần Thạc, là tôi, Phùng Bằng Phi.” Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia hoàn toàn bình tĩnh và mạnh mẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.