Chị Không Chạy Thoát Đâu

Chương 22




Mary chạy nhào tới trước mặt ta, chắp tay kì kèo: “Năn nỉ anh mà, tiết lộ cho người ta một ít bí quyết đi, làm sao thuần phục được một người đàn ông a, khiến ảnh tình nguyện vào bếp vì mình a~”

“Anh cũng năn nỉ cô, tránh tránh ra đi, lên phòng ngủ tiếp giùm.” Ta bật cười, cũng chắp chắp tay.

“Nè nè, Trần Thạc, xấu bụng quá a!” miệng nói liến thoắng, lại bắt đầu đổi mục tiêu, “A trời ơi, Diệu Dương a, món này của anh quả nhiên là giấu nghề nha! Nào nào, cho em nếm thử một miếng đi~”

“Mary, nửa đêm bé bé mồm giùm, đừng hại quản gia giật mình tưởng có băng trộm nào siêu nhân lọt được qua hệ thống an ninh.” Trịnh Diệu Dương vừa vén tay áo vừa đi vào.

“Em nhận em là kẻ trộm, mà đồ em định trộm là hai miếng bít tết của anh kia kìa~”

“Muốn ăn thì tự vô mà làm.”

“Trần Thạc Trần Thạc!” Mary cao giọng ấm ức, “Anh coi Diệu Dương làm biếng!”

Trịnh Diệu Dương làm lơ bước tới bên cạnh ta: “Mai cuối tuần, đến trường thăm Trần Dương nhé.”

“Ừ, được.” Ta đứng dậy, tính vào bếp dọn dẹp.

Mary cười cười níu ta lại: “Thua mấy anh luôn, đang chơi gia đình a? Chăm chăm chút chút, có hai papa bảnh trai vậy, tiểu Trần Dương thiệt tốt phước, còn em thì đi làm bít tết ăn a~” Nói xong đã rảo chân đi vào bếp.

Trịnh Diệu Dương vòng tay ôm ngang lưng ta, hỏi một câu làm ta kinh ngạc: “Trần Thạc, anh có định đưa Trần Dương đi Mỹ không?”

Ta im lặng mấy giây, nghiêm túc nhìn cậu ấy: “Cậu cho rằng giờ là lúc thích hợp sao? Nhà Festo không tán thành tôi cũng không ngạc nhiên đâu.”

“Anh muốn con bé có mẹ mà.” Cậu ấy thẳng thắn nói.

Ta thở dài: “Lydia cũng từng đề cập vài lần, nhưng không gượng ép gì cả, dù sao nhà Festo cũng không phải một gia tộc rộng lượng.”

“Mấy anh đang nói chuyện Trần Dương hả?” Mary thò đầu ra, vẻ mặt hốt hoảng: “Các anh tính đưa con bé sang với mẹ nó sao?”

“Mary, em có quyền cho ý kiến.” Trịnh Diệu Dương rất bình tĩnh hỏi cô ấy.

Mary bối rối đáp: “Em không biết… có lẽ là hợp lý, con bé cần có mẹ, nhưng nó còn nhỏ vậy… thay đổi môi trường hoài em lo…” Cô ấy chặc lưỡi, khoát tay, “Tuy em vẫn bế bồng nó, nhưng con bé là con gái hai người, việc này nên quyết định thận trọng.”

Trịnh Diệu Dương chốt lại: “Trần Thạc, nếu anh quyết tâm rồi, học kỳ này xin nghỉ cho con bé luôn đi, đưa Trần Dương sang Mỹ gặp mẹ nó.”

Ta thực có chút lo lắng vò vò tóc: “Vốn không muốn để cậu phải quyết việc này thay tôi.”

Cậu ấy nhẹ nhàng quàng vai ta, ghé tai ta thì thầm: “Anh cũng có lúc do dự nhỉ~”

“Chọc tôi hả?”

Lại hôn hôn vành tai ta: “Sao? Không phục a? Muốn lên lầu tái chiến phân thắng bại không?”

“Cậu khùng rồi.” Ta trợn mắt nhìn cậu ấy, tính ngửa đầu né đi, nhưng cậu ấy đã xáp tới, níu cổ ta lại hôn.

“Á!!”

Tiếng hét inh ỏi lọt vào tai, ta và Trịnh Diệu Dương cùng lúc quay phắt ra cửa phòng, đồng thanh cảnh cáo: “Mary!”

“Ok, Ok, em cái gì cũng không biết~” vừa nói vừa quay đầu đi ra, hai giây sau đã nghe tiếng hú hét vọng vào, “Người ta thấy rồi, người ta thấy rồi!! Cuối cùng cũng thấy rồi! Trời ơi trời, thiệt hết nói mà, Trần Thạc với Trịnh Diệu Dương, trời ơi trời!!”

Cậu ấy bật cười: “Con nhỏ này đúng là điên thiệt.”

“Cậu khách quan giùm, cô ấy bình thường chứ.”

Cậu ấy vỗ vỗ trước ngực ta rồi vừa cười vừa ngồi xuống sô pha, vô cùng thản nhiên.

Ba ngày sau, Trịnh Diệu Dương triệu tập hội đồng quản trị, họp xong lập tức cùng hai vệ sĩ bay sang Mỹ, toàn bộ hành trình đều giữ bí mật, mà Thành Nghiệp đã biết được tin, cho người ra đón.

Ta ở lại tham gia lễ khởi công tòa nhà thương mại, dự án này rất quan trọng với Trụ Phong, mục tiêu chính là để thể hiện thiện ý trong vai trò một doanh nghiệp phát triển trong ngành bất động sản. Chúng ta cố ý mời các quan chức cấp cao của cảng, những nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân và cả nhiều đại biểu của ngành công nghiệp. Tiệc cock-tail đêm hôm đó, ta hầu như bị ánh đèn flash và ống kính máy ảnh vây kín, nhất thời, tin tức Trần Thạc là “người phát ngôn tối cao” của Trụ Phong kiêm “cặp kè thân thiết” của chủ tịch ào ào tuôn ra, muốn hãm bớt cũng hết cách. Trong những người này, có kẻ kinh ngạc, có kẻ dò xét, có kẻ thầm đánh giá, cũng có kẻ ôm suy tính riêng, nói chung ai nấy đều chăm chăm dựa vào cá nhân người lãnh đạo để phán xét thực lực Trụ Phong, việc tư bỏ qua không nói, tạm thời bọn họ không thể soi mói gì hơn ở chúng ta.

Tiếp chuyện xong đám phóng viên và quan chức, vừa quay lại, một dáng dấp thanh lịch lọt vào mắt ta, Lương Mẫn Nghi tay cầm ly rượu vang thong thả tiến về phía ta, ta cũng không chủ động bước lên chào, chỉ đứng lại chờ cô ta đến.

Cô ấy bình thản nói: “Dân cảng rất nể Trụ Phong, dự án này tương lai lợi nhuận thật đáng ngưỡng mộ.”

“Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của cô.” Ta gật đầu, chạm cốc với cô ấy.

Cô ấy do dự một chút rồi chuyển chủ đề: “Anh ấy… rời Hồng Kông rồi phải không?”

“Mới đi thôi.”

“Hai người…” đột nhiên ngập ngừng, có lẽ không biết phải nói sao, “Em muốn nói… có nhiều chuyện khiến em thật ngạc nhiên, đặc biệt là xảy ra với hai người.”

“Có một số việc, chỉ cần thay đổi cách nhìn một chút, cũng sẽ cảm thấy không quá khó chấp nhận.” Ta cười cười, thẳng thắn bày tỏ thái độ.

“Lần trước em… thật luống cuống trước mặt hai người, để các anh chê cười rồi.” Đại khái ý nói việc cô ấy “lên án” truyền thông đưa tin.

“Cô vẫn rất sang trọng tao nhã.” Ta nắm tay cô ấy, kéo vào sàn nhảy, “Là tôi nên tới xin lỗi cô.”

“Không không, em biết vì sao ảnh lựa chọn anh.” Cô ấy mỉm cười nhẹ nhõm, “Không ai có thể giống như anh, thu hút ánh mắt tất cả mọi người, em phải thừa nhận anh là một người đàn ông khó ai sánh được, ưu tú tỏa sáng, lại biết tiến thoái trước sau, quả thực không ai chống lại được anh.”

“Lời khen của cô mới khiến tôi kinh ngạc đấy.”

Bước nhảy của cô ấy rất uyển chuyển: “Không thể phủ nhận, trước kia em hơi sợ anh, anh khiến cho người khác có cảm giác thất bại.”

“Tôi không biết mình khó ưa vậy đâu.”

“A~” Cô ấy mỉm cười, tự nhiên ngả đầu tựa lên vai ta, thân mật giống như cách cô ấy khiêu vũ với Trịnh Diệu Dương lần trước, chỉ là hiện giờ, ánh mắt “khán giả” đổ dồn về phía chúng ta cực kỳ kinh ngạc, với một người thân được ưu ái vô cùng bên cạnh Hà phu nhân như Lương Mẫn Nghi, sự chú ý của công chúng không hề kém cạnh chúng ta, mà bọn họ ngạc nhiên cũng phải thôi~ Ngược lại, ta và cô ấy hoàn toàn không để tâm, những chuyện đáng hiểu lầm trên thế giới này đâu có thiếu.

Hết một bản nhạc, cô ấy tạm biệt ta: “Tuy em không rõ mọi chuyện, nhưng em hy vọng anh và anh ấy có thể đạt được điều các anh thực sự mong muốn.”

“Cảm ơn cô, Mẫn Nghi.” Đây là lần đầu tiên ta xưng hô như vậy, cô ấy như có chút bối rối, mỉm cười quay đi. Với xuất thân của Lương Mẫn Nghi, tự nhiên cô ấy phải có được khí chất và sự quyết đoán, nhưng những ưu điểm ấy đồng thời cũng trói buộc bản năng của chính cô ấy, Lương Mẫn Nghi xét cho cùng sẽ không tranh giành tình cảm hay hy sinh cuộc sống của mình vì bất cứ ai. Riêng ta không ghét loại người như vậy, một phụ nữ hiểu rõ chừng mực luôn mạnh mẽ hơn rất nhiều gã đàn ông.

Tiệc gần tàn, trợ lý thân tín của ta đột nhiên xuất hiện, đưa di động cho ta, ghé tai nói: “Tổng giám đốc Trần, điện thoại khẩn từ Mỹ.”

“Alô, A Đỉnh?”

“Anh Trần… anh Trịnh mất tích rồi.”

“Cái gì?!” Lòng ta chấn động mãnh liệt, “Nói rõ cho tôi!”

Giọng cậu ta cực kỳ khẩn trương: “Sáng nay anh Trịnh và vệ sĩ ra ngoài, đến trưa có tin về, giữa đường xe vệ sĩ bị rớt lại, do bọn bắn tỉa chuyên nghiệp làm. Từ lúc đó không biết tin gì của anh Trịnh, chúng tôi hết sức tìm kiếm mấy tiếng rồi, đối phương chắc chắn có chuẩn bị…”

Cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng cảm giác hoảng sợ vẫn không sao chế ngự được, ta thậm chí đoán được mặt mũi mình hiện tại kinh hoàng đến mức nào, ta sẵng giọng ngắt lời cậu ta: “Tôi chỉ cần biết hiện giờ cậu ấy ở đâu! Còn sống không, có an toàn không?! Còn nữa, mẹ nó đối phương là bọn khốn nạn nào!”

“Anh Trịnh ở đâu không ai biết, đối phương cũng không có động tĩnh gì, chúng tôi…”

“Không chần chừ nữa! Đi tìm Trương Thủ Huy, nhanh lên!” Ta vừa giật nơ cổ vừa lao khỏi hội trường, một loạt nhân viên bảo vệ trợn mắt nhìn theo.

“Chúng tôi đã báo Ông rồi, Ông cũng đang phái người tìm kiếm.”

“Tìm bằng được Trịnh Diệu Dương, bất cứ giá nào cũng phải tìm được! Tôi cần cậu ấy an toàn, kệ mẹ đối phương là bọn nào!” Hai mắt ta đã đỏ ngầu sôi sục…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.