Chị Không Chạy Thoát Đâu

Chương 2: Hỗn Loạn




Hà phu nhân Hà Lệ là một đóa hoa kỳ diệu trong giới thượng lưu, mỗi năm mỗi thêm thành thục, uy thế, khả năng lãnh đạo và lung lạc người khác của bà ấy càng lúc càng cao, trong giới làm ăn, đám trẻ tuổi không ai vượt mặt được bà ấy, hôm nay bà ấy hoàn toàn có thể tùy ý sai khiến các vị tai to mặt lớn nườm nượp mang quà tặng đến tiệc sinh nhật mình.

Ta và Trịnh Diệu Dương bước tới trước mặt vị nữ chủ nhân lịch lãm, nhiệt tình, hiếm thấy cả hai đều tỏ ra rất quy củ, khẽ liếc nhìn nhau thật nhanh, đều chung ý nghĩ không nên khiến Hà phu nhân “chú ý” thêm nữa.

“Hai chàng thanh niên phong độ, tài hoa hôm nay cùng đến đây, thật là vinh hạnh a.” Hà Lệ kinh ngạc quay về phía chúng ta, “Hai người cũng thật khó mời, trước giờ tôi gửi tới ba lần thiệp mời, hai lần các cậu ở châu Âu, một lần lại nghe nói đang đi Singapore, lần này biết chắc các cậu đang ở Hồng Kông tôi mới gửi thiệp đó.” Bà ấy nói có chút khoa trương.

“Hà phu nhân ưu ái quá, bà đã mời, chúng tôi nhất định phải tới chứ.” Trịnh Diệu Dương khẽ cúi người, hôn bàn tay Hà phu nhân, diễn chuẩn vai quý ông.

“Tiệc rượu của tôi mà thiếu hai chàng độc thân hoàng kim của cảng, thật mất vui không ít.” Hà phu nhân tươi cười quan sát chúng ta, “Nào, để tôi giới thiệu hai cậu với một người, cháu gái tôi – Lương Mẫn Nghi.”

Nghe Hà phu nhân gọi, một cô gái quay lưng lại, thanh thoát lịch lãm, cũng không phải xinh đẹp xuất sắc nhưng rất khiến người khác nảy sinh thiện cảm. Ánh mắt cô ấy rất chăm chú, có chút ý tứ nghiền ngẫm, cô ấy đụng ánh mắt ta đầu tiên, khẽ gật gật đầu rồi lễ độ quay sang Trịnh Diệu Dương.

“Mẫn Nghi, đây là Trịnh Diệu Dương và Trần Thạc của Trụ Phong, chắc cháu nghe đến rồi chứ.” Hà phu nhân lên tiếng giới thiệu rất đúng lúc.

“Trịnh tiên sinh, Trần tiên sinh, vẫn thường nghe giới doanh nhân nhắc tới hai anh.” Nụ cười của cô ấy cũng rất tao nhã, “Không phải mỗi dì tôi yêu mến các anh đâu, tôi cũng rất ngưỡng mộ a, thật không ngờ chúng ta có duyên gặp gỡ sớm như vậy.” Mấy lời khách sáo đãi bôi này, từ miệng cô gái này nói ra coi bộ cũng khá thân tình.

Ta lơ đãng cười cười, chắc cô ta cũng nhận ra, liền đưa mắt nhìn ta.

“Có thể mời cô nhảy một điệu chứ?” Trịnh Diệu Dương có lẽ tính giải vây cho ta.

“Rất vinh hạnh.” Lương Mẫn Nghi chìa tay, cùng cậu ấy đi vào sàn nhảy.

Thấy hai người bọn họ thong thả khiêu vũ trong đám đông, quả nhiên là một cặp cực kỳ chói mắt, Trịnh Diệu Dương một thân phong độ muốn giấu cũng giấu không được, còn Lương tiểu thư kia yểu điệu như hoa, còn có chút thanh thoát nhẹ nhàng, trong một thoáng ta thực không thể rời mắt nổi.

Không biết từ lúc nào Mary đã xuất hiện bên cạnh, nháy nháy mắt với ta, cười đến kỳ quái: “Ha, Diệu Dương đào hoa thật, cô ấy có phong cách mỹ nhân đây. A Thạc nha, có ghen tị không a?”

Ta bật cười, thật không biết trả lời sao cho đúng. Cô nàng còn nghiêng nghiêng đầu, dường như có chút hoang mang: “Không lẽ trí tưởng tượng của em phong phú quá rồi? Chậc, chỉ tại hai người các anh đứng chung một chỗ coi thiệt là ưa mắt, cảm giác hài hòa sâu sắc giống như là… chậc chậc… giống như người ngoài không ai được phép xen vào ấy.”

“Cuối cùng là tính nói gì?”

“Giữa anh với Diệu Dương… thật khiến người ta khó hiểu nha~”

“Là em khiến anh khó hiểu chứ, còn dư thời gian đi nghiên cứu quan hệ của bọn anh, sao một tuần chỉ thấy em ở Trụ Phong có ba ngày.”

“Thật biết đụng chạm nỗi đau của người ta…” Cô ấy làm bộ bận rộn, “Ha ha, có một chàng siêu cấp đẹp trai đứng bên cạnh đây, còn mấy người chịu qua đây mời em nhảy nữa chứ? Muốn kiếm bạn trai, nhất định không thể đứng gần anh với Diệu Dương được.”

“Vậy đi đây, không làm kỳ đà của em nữa~” Vừa cười cười tránh qua chỗ khác ta vừa giơ tay gọi bồi bàn, lấy một ly Champagne trong khay rồi đi lẫn vào đám đông. Đêm nay, mỗi lần ánh mắt chạm đến Trịnh Diệu Dương và bạn nhảy của cậu ấy, trong lòng đột nhiên có cảm giác rất quái dị, không hiểu vì cô gái kia quá đặc biệt… hay ta quá mẫn cảm.

“Trần Thạc?!” Bỗng nhiên có tiếng gọi từ sau lưng, ta quay lại, đã thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc. Thời gian chỉ khiến bề ngoài của anh ta thêm thuần thục, vẫn những bộ trang phục vừa vặn tinh xảo, cổ áo mở nút không đeo cà vạt, thoạt nhìn có phần ngông nghênh, có lẽ anh ta vẫn như trước kia, ưa trò chơi đuổi bắt.

“Anh là…” Ta làm bộ suy nghĩ một chút.

“Cậu không quên tôi thật đấy chứ?” Giọng điệu rất thẳng thừng, lớn mật, hoàn toàn khác với ấn tượng anh ta để lại cho ta trước kia, dù sao thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.

“Cũng may, tôi không phải người quá dễ quên.” Chủ động chìa tay ra bù đắp sự chậm trễ vừa xong, “Phùng tiên sinh, đã lâu không gặp.”

“Trần Thạc, từ hồi nào cậu bắt đầu quy củ thế này?”

“Trước kia tôi ưa làm bừa lắm sao?” Ta nhìn anh ta.

“Không sai chút nào.” Anh ta đột nhiên nắm cổ tay ta, kéo lại, ta không hề đề phòng cử chỉ này, thoáng cái đã bị lôi đến sát cạnh anh ta, Phùng Bằng Phi theo đà choàng tay ôm ghì lấy ta, như thể gặp lại bạn bè thân thiết lâu năm, ta có chút khó chịu nhíu mày, nhưng cũng không e ngại gì, trước mắt công chúng, anh chàng lai Nhật này hẳn cũng không dám chơi trò gì quá đà.

“Tôi vẫn nhớ Phùng tiên sinh trước đây không hề nhiệt tình tới mức này.” Ta bình tĩnh lùi lại đến khoảng cách an toàn.

“Có lẽ vì gặp cậu, quá kích động thôi.” Ánh mắt thâm trầm của anh ta xoáy vào ta, nhìn không ra một tia kích động, “Tôi không muốn lại phải làm quen lần nữa đâu, cứ gọi tôi là Bằng Phi, tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể là bạn chứ.”

“Đương nhiên rồi.” Ta chỉ nhẹ nhàng chuyển chủ đề, “Ba năm trước có nghe nói anh đã trở lại Tokyo, không ngờ hôm nay lại gặp anh ở Hồng Kông.”

“Phải, tôi ở Anh một năm, còn lại đều làm việc ở trụ sở chính của Ngân Thuẫn tại Tokyo.” Ánh mắt anh ta thoáng lộ vẻ kỳ lạ, dò xét ta: “Cậu chẳng thay đổi chút nào.”

“Tôi thì có thể thay đổi gì?”

“Chí ít cũng không nên khí thế át người như vậy chứ.”

“Anh khen ngợi cũng trắng trợn thật.” Ta cũng tiện miệng nói giỡn, nhưng vẫn có chút bức bối, “Lúc khác rảnh rỗi cứ liên lạc với tôi, giờ thứ lỗi tôi có chút việc rồi.”

“Thật không ngờ, cậu vẫn còn ở Trụ Phong.” Ta quay lưng đi rồi vẫn nghe Phùng Bằng Phi nói.

Cũng không có ý dừng bước quay lại: “Trên đời có rất nhiều chuyện không ngờ.”

Đến khi đứng dựa bên bậu cửa nhìn đồng hồ, đã có chút buồn chán, tiệc rượu lần này không mấy thú vị, lại e ngại thất lễ, rốt cuộc đành phải ở ì một chỗ. Chờ Trịnh Diệu Dương đi chào hỏi hơn nửa vòng, trở lại đứng cạnh ta, ta có chút lơ đễnh hỏi: “Sao, được bao nhiêu?”

“Chủ tịch tập đoàn Hoa thị muốn hẹn gặp chúng ta.”

“Tốt lắm, đúng là không sợ hết việc làm.”

“Ngày mai quyết xong vụ mời đối tác đi, có thể tôi phải đích thân sang Malay.” Cậu ấy đột nhiên cười cười, “Lương Mẫn Nghi tiểu thư vừa rồi, có một bài phỏng vấn muốn chúng ta tham gia, anh chịu hy sinh bồi người đẹp không?”

“Để cô ta phỏng vấn cậu đi, vụ này tôi mặc kệ.” Ta lập tức từ chối, mấy trò “phỏng vấn” này không biết phải làm bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng tốn cả nửa ngày, Trịnh Diệu Dương tự đồng ý mười lần thì tới chín lần thoái thác, rốt cuộc toàn đổ lên đầu đại diện chủ tịch là ta, đến lúc báo đăng mới thấy hình chụp còn chi chít hơn chữ nghĩa, còn bị cậu ấy châm chọc cả tháng trời, mấy trò này thật không sao ưa được.

“Lần này là tạp chí Tài Chính Kinh Tế của Hà phu nhân a.”

“Trịnh Diệu Dương, mẹ nó cứ chuyện tốt mới giành của tôi là sao hả?” Ta lắc đầu bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.