Chị Không Chạy Thoát Đâu

Chương 11




“Tôi biết có rất nhiều kẻ đang ngồi chờ tôi sa chân vào bẫy.” một tia nguy hiểm lóe lên trong mắt cậu ấy, nhưng rất nhanh, đã biến mất.

Có lẽ trong lòng cậu ấy đã có tính toán rồi, nhưng ta thì không: “Tôi không muốn cậu gặp chuyện gì hết.”

“Có anh ở bên cạnh, tôi còn bị sao được chớ?” Cậu ấy cười cười nhìn ta.

“Thế hôm nay, cái đầu kia là sao?” Ta trỏ trỏ đầu mình, muốn cậu ấy nghiêm chỉnh nhìn nhận tình thế giùm.

“Vậy mới nói anh không được rời tôi nửa bước, còn không nghe lời~” Cư nhiên còn đủ hứng thú trêu chọc ta.

“Quên cậu đi, muốn nghe lời thì đừng kiếm tôi.” Quay lưng đi vào mở cửa phòng tắm, cao giọng nói: “Vào tắm lẹ đi, mình còn chưa ăn đâu.”

“Tôi không muốn ăn.” Cậu ấy thản nhiên buông một câu, “Vừa xong no rồi.”

Chết tiệt là cái mặt ta lại nóng lên, không biết làm sao rốt cuộc đành làm bộ tỉnh bơ: “Ha, không muốn ăn? Cậu á?”

“Còn dám bật tôi? Chán sống ha?”

Ta nhếch môi cười cười nhìn cậu ấy, rốt cuộc có người cũng đầu hàng, tự giác đứng dậy vào phòng tắm thay đồ.

Chúng ta xuống dưới lầu ăn một bữa cơm Tây đơn giản, cậu ấy nói muốn đi Chiếm Sá Chủi* xem đất, ta đi cùng cậu ấy. Xuống bãi xe, Trịnh Diệu Dương vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Chuyện Mary anh biết chưa?”

Ta bình tĩnh nhìn sang: “Có gì mà cậu phải quan tâm?”

“Phùng Bằng Phi giờ không chỉ nắm Ngân Thuẫn mà còn làm chủ mấy công ty giải trí nữa, loại phụ nữ nào hắn chưa qua tay chứ, Mary căn bản không lại với hắn.”

Hiện giờ Phùng Bằng Phi phát triển ra sao ta cũng từng nghe qua: “Cậu sợ có hại tới Mary hả?”

“Anh hỏi câu này đặc sắc thật đấy.” Cậu ấy liếc xéo ta.

Ta lắc đầu: “Phùng Bằng Phi đâu phải thú dữ, đàn ông nào chẳng cần danh dự, cậu bảo như trước kia làm gì bừa bãi còn dựa dẫm vào gia thế được.”

Trịnh Diệu Dương cũng không hề cười: “Cái gì nguy hiểm biết trước tránh trước càng tốt.”

“Vụ này tôi và cậu hình như cũng không thạo lắm đâu à, chậc, Phùng Bằng Phi không chừng quân tử thật.” Ta hạ cửa kính xe, thờ ơ nói.

“Coi bộ anh hiểu hắn quá ha?” Cậu ấy nhíu mày nhìn thái độ của ta.

“Trước kia Trương Thủ Huy đối phó với tôi sao hả? Cũng vì cho rằng tôi nguy hiểm với cậu đấy thôi, giờ sao… nguy hiểm không?”

“Chống chế~” Cậu ấy khởi động xe, tự nhiên quay sang nhìn ta chăm chú, “Bất quá… nói anh nguy hiểm, ừm, cũng có chút chút thật, biết sớm thì tốt rồi~”

“Đi chết đi!” Ta bật cười mắng, cũng cột dây an toàn, “Gã họ Phùng nếu có gì không ổn thật, cậu nói xem, mình làm gì được hắn?”

Cậu ấy ngán ngẩm phất tay: “Anh nói cũng phải, tôi không có tư cách nhúng tay vào chuyện bọn họ.”

“Cậu đúng là mâu thuẫn.”

“Còn chưa mâu thuẫn bằng anh, Trần Thạc.”

“Này là tán tôi hả?”

Cậu ấy cười khẽ, đánh tay lái phóng ra khỏi bãi xe.

Xem đất xong, Trịnh Diệu Dương tự nhiên nổi hứng muốn đi chợ đêm, tùy hứng không thèm nhìn tình hình xung quanh, nếu lúc đó ta nói không đi, không chừng “vụ phố Miếu” đã không xảy ra, nhưng ta không nói.

Chợ đêm phố Miếu ở khu Du Ma Địa, Cửu Long, đường xá đèn đóm sáng trưng, nhìn đâu cũng thấy hàng ăn khuya và quầy bán quần áo, lâu lâu còn gặp cả mấy bà bói hay mấy người đứng xướng những bài hát Quảng Đông. Lúc ấy chừng mười giờ tối, đường đông nghẹt, ta và Trịnh Diệu Dương gần như bị biển người xô tiến về phía trước.

“Hối chưa?” Ta quay lại hỏi cậu ấy.

“Còn nói nữa~” Cậu ấy cười méo xệch.

Hồi trước vẫn nghe nói vỉa hè giữa đường Nam Kinh và phố Văn Minh kéo dài chừng 600 mét đều là hàng quán ngoài trời, chuyên phục vụ mấy vạn du khách mua sắm, giờ mới được tận mắt thấy, khu này gọi là “chợ đàn ông”, phân nửa là những cửa hàng chuyên bán đồ nam, giá cả khá bèo, đại để cũng ngập trời hàng nhái.

“Muốn mua xì xằng rồi về không?” Cậu ấy tiện tay nhặt một cái cà-vạt, chìa ra cho ta, “Coi được quá chớ~”

Ta thiếu điều ngồi thụp xuống vì cười: “Dẹp, đừng có giỡn đi, ở đây nóng muốn chết.”

Vừa lúc ấy, sau lưng chừng một trăm mét đột nhiên có tiếng hét thất thanh, dòng người lập tức loạn lên, ùn ùn xô đẩy, ta và Trịnh Diệu Dương bị đám đông xung quanh chèn ép thê thảm, dưới chân cũng bị dẫm đạp không biết bao nhiêu lần.

Chúng ta vội nhìn nhau: “Đằng sau làm sao vậy?”

“Có người ẩu đả!” Gần như cùng lúc, có tiếng hét ầm ĩ vang lên.

Không thể tự chủ được trước sóng người đông ngạt thở, sau lưng đã bị huých mạnh, đau muốn tê cả cánh tay, ta bực bội ép người né ra, đã thấy có người từ đằng sau xô đẩy chạy lên, hắn thô lỗ gạt ngã đám đông, cắm cổ lao đi, xung quanh chỉ nghe thấy những tiếng la hét hoảng hốt, rốt cuộc mạnh ai nấy chạy, lộn xộn không thể tả.

“Mặc kệ chúng nó, đi thôi.” Trịnh Diệu Dương đối với bọn côn đồ nhãi nhép đằng kia hoàn toàn khinh thường.

Nói dứt câu, cậu ấy đã nắm chặt tay ta, ta hơi sửng sốt, không đợi ta mở miệng hỏi cậu ấy đã kéo ta phăm phăm chạy về phía trước, tay vẫn bị cậu ấy siết chặt, như thể coi ta là con nít muốn đi lạc vậy. Kể ra lăn lóc giữa đám người xô bồ thế này, nào giờ chưa có thử qua, nói thật cũng phấn khích lắm. Lúc thế này, dù là ai nắm ai cũng chẳng bị để ý, hẳn rồi, đang lúc cấp bách, “giúp nhau một tay” là đương nhiên.

Chật vật mãi mới ra được đến cổng, chỉ thấy lác đác vài cảnh sát khu vực xuất hiện, mà đám phóng viên đã chớp được thời cơ đứng chật cứng bên ngoài.

Ta và Trịnh Diệu Dương chạy ra tới nơi, thực tình chẳng hề căng thẳng, chỉ thấy có chút mới mẻ, chúng ta vừa nhìn nhau vừa thở dốc. Cho đến khi ánh đèn flash nhoáng nhoáng lên, ta và cậu ấy mới vội vàng thả tay nhau ra.

“Trịnh tiên sinh?!” Một gã lạ hoắc nhào tới, vồ lấy cậu ấy vồn vã chào hỏi, “Ngài là Trịnh tiên sinh phải không?!”

“Anh muốn gì?” Cậu ấy hơi nhíu mày, lộ rõ sự bất mãn với thái độ bất lịch sự của gã kia.

“Tôi là phóng viên của “Tuần san Kinh Tế Tài Chính”, làm phiền ngài mấy phút được không? Sao hôm nay ngài lại tới chợ đêm phố Miếu vậy? Này hẳn là liên quan đến kế hoạch đầu tư mới phải không ạ?” Gã kia bắt đầu lải nhải không ngớt, “Bữa nay gặp phải vụ ẩu đả ở đây rồi, liệu kế hoạch đầu tư vào khu này có bị ảnh hưởng không? Ngài sẽ công bố quan điểm khác với trước kia chứ? Ngài có thể phát biểu vài suy nghĩ được không ạ? A, còn đây là Trần tiên sinh phải không?”, mục tiêu đột nhiên chuyển sang ta, “Ngài là một trong những người phát ngôn của Trụ Phong, ngài đánh giá thế nào về sự việc này? Chúng tôi có thể làm một cuộc phỏng vấn ngắn với Trịnh tiên sinh và ngài không? Còn…” Này đâu phải phóng viên tài chính, kinh tế, rõ ràng là tay ngang giữa đường méo mó nghề nghiệp mà.

Nhưng ngày hôm sau, cô thư ký cuống quýt chạy ào vào phòng, có chút hoảng hồn chìa tờ báo trước mặt ta: “Trần tiên sinh, anh xem chưa? Bài này!” Cô ấy chỉ ngay bài viết ở vị trí bắt mắt thứ hai trên mặt báo…

“Shit!” Ta đứng bật dậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.