[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 8




Ánh nắng ấm áp hiền hòa chiếu từng tia sáng xuống hành lang dài và hẹp dẫn tới một căn phòng mang đậm phong cách truyền thống trong Mạc gia.

Thiếu niên tuấn mĩ đi sát sau lưng người hầu trước mắt, khuôn mặt người nọ như được người thợ khéo tay nhất gọt đẽo, khí chất hiên ngang toát lên không mấy phù hợp với gương mặt vẫn còn mang hương vị thiếu niên. Dáng người của người nọ cao dong dỏng, thon dài cùng khí chất bất phàm khiến ai nhìn vào cũng nhận ra hắn không tầm thường.

Dừng lại trước cửa căn phòng cổ kính, người hầu nhẹ nhàng cúi người một góc 45 độ một cách lễ phép, lặng lẽ lui xuống. Trầm ngâm nhìn cánh cửa kia một lát, trong mắt thiếu niên lóe lên tia phức tạp, nhưng rất nhanh nó lại tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng.

Như nhận thấy sự có mặt của thiếu niên, giọng nói trầm thấp từ trong phòng vọng ra khiến thiếu niên nọ có muốn trốn cũng không được.

“Nếu đã tới rồi thì sao không vào thử một tách trà?”

Vươn tay đẩy cửa vào, đập vào mắt hắn chính là một bức màn mỏng giăng giữa phòng như muốn ngăn căn phòng ra thành hai thế giới riêng biệt, không thể phủ nhận, mắt thẩm mĩ của chủ nhân căn phòng quả là tuyệt vời.

“Ông gọi tôi tới đây có việc gì.”

Không chút vòng vo, không chút lảng tránh, Phượng Mặc Dung lập tức vào thẳng vấn đề. Hắn vẫn luôn thắc mắc người đàn ông luôn miệng nói chuyện nhân nghĩa này mời hắn tới vì chuyện tốt gì.

Phía sau bức màn kia, tiếng cười hào sảng trầm thấp vang vọng cả căn phòng, “Rất tốt, rất thẳng thắn, ta thích tính cách này của cậu, cậu đúng là rất giống mẹ của mình.”

Vừa nghe thấy từ “giống mẹ” kia, trong mắt của Phượng Mặc Dung lại lóe lên tia kích động, hai tay nắm chặt như đang muốn kiềm chế thứ gì đó chực bộc phát.

“Ông biết mẹ của tôi sao?”

Nghe thấy câu hỏi này, tiếng cười của người đàn ông càng lớn hơn, giọng nói có chút hoài niệm, “Sao lại không chứ, đó chính là người đàn bà mà em trai ta đã bắt về và hại chết kia mà.”

Phượng Mặc Dung có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực tràn đầy ý tứ dò xét như xuyên qua lớp màn mỏng chiếu thẳng lên người hắn.

Nhưng phải khiến người nọ thất vọng rồi, khuôn mặt của hắn vẫn không chút biến đổi như thể người vừa được đề cập kia không chút quen biết với hắn. Nhưng đôi bàn tay giấu trong túi quần lại nắm chặt tới mức nổi đầy gân xanh.

“Ông muốn gì?”

“Nếu tôi muốn chúng ta hợp tác giành lấy lãnh địa riêng trong Mạc thị thì sao.”

“Tại sao tôi phải hợp tác với ông?” cười khẩy một tiếng, hắn cũng chẳng chút hứng thú nào với cái Mạc thị kia.

“Nếu là vì để trả thù cho mẹ cậu thì sao? Tôi không tin với khả năng của một hacker hàng đầu lại cúi đầu trước một Mạc Nhiên điêu ngoa tùy hứng mà không chút mưu tính gì.” người đàn ông cũng không vội, ông tin với trái tim chất chứa hận thù kia thì không lí nào Phượng Mặc Dung lại từ chối.

Phượng Mặc Dung trầm ngâm, đôi mắt ngưng trọng suy tư, người đàn ông vốn tưởng hiền lành này không hề đơn giản chút nào, sẵn sàng lợi dụng thù hận của hắn với cha của Mạc Nhiên để thực hiện mục đích. Có điều... hình như ông ta gãi trúng chỗ ngứa rồi thì phải!

Nhưng sống tới từng này rồi hắn cũng hiểu rõ đạo lý “Chơi dao có ngày đứt tay”, hợp tác với loại người thoạt nhìn tốt đẹp nhưng bên trong mưu mô thối nát này thì không thể có kết cục tốt được, hôm nay có thể hắn còn giá trị lợi dụng nên ông ta mềm mỏng vuốt ve, hôm sau khi nhận thấy hắn không có ích thì chẳng chút do dự mà phủi áo bỏ đi, thế nên hắn không thể không cân nhắc khi làm việc với loại người này.

Hơn nữa... bóng hình xinh đẹp kia ẩn hiện trong tâm trí hắn như muốn nhắc nhở điều gì đó.

“Tôi muốn...”

...............................

Từng cơn gió nhẹ thoáng qua càng khiến mái tóc mây của thiếu nữ đang ngồi trên giường bệnh kia càng thêm xinh đẹp. Khuôn mặt bị che lấp bởi hàng tá lớp trang điểm vẫn không thể che lấp khí chất tao nhã lười biếng.

Ngón tay thon dài thong thả lật từng trang sách, khuôn mặt điềm nhiên không chút cảm xúc, thoạt nhìn có chút ngu ngốc, ngây thơ nhưng lại khiến người ta khó mà tiếp cận giống như có một sức mạnh vô hình.

Cánh cửa phòng được mở ra một cách nhẹ nhàng, thân ảnh cao lớn khéo léo lách qua khe cửa cũng rất nhẹ nhàng như thể không muốn làm phiền người đang ngồi trên giường kia, trên tay người nọ là đủ thứ bông hoa trái cây các kiểu đúng tiêu chuẩn đi thăm bệnh.

Đặt trái cây lên bàn, lấy hoa cắm vào bình, Hàn Du thả mình xuống chiếc ghề gần đó, tay cũng tiện thể bóc một bịch bánh để trên bàn.

“Này, cả ngày cô cứ ngồi mãi một chỗ đọc sách như thế không thấy chán sao? Tôi nhìn mấy hôm nay cũng thấy mệt thay cô đấy.”

Miệng vừa nhai nhồm nhoàng, vừa đưa mắt nhìn về con người đang coi hắn chẳng khác nào không khí kia.

Không động, không động đậy luôn, ngay cả một cái nhíu mày cũng không có, hắn tình nguyện cam bái hạ phong rồi!

Từ sau cái hôm bị “ông chủ” khiển trách, bữa nào hắn cũng vào đây túc trực để lấy công chuộc tội, cơ mà mặc dù biết nhau quá rồi nhưng Mạc Nhiên này có cần phô bày bản chất thật ra thế không a! Nếu hắn không báo cáo thì quả là có lỗi với “ông chủ”, nhưng nếu hắn mà đi báo cáo thì tên Mạc Mặc Ly kia sẽ tha cho hắn sao? Thiệt khó xử mà, bộ giả vờ một tí thì cô ta sẽ chết à.

Tiếng báo có tin nhắn của điện thoại cắt ngang không khí yên lặng đến đáng sợ trong phòng, trầm ngâm nhìn vào màn hình điện thoại vài phút, đôi mắt của Mạc Nhiên âm trầm đến đang sợ.

“Hàn Du, hắn đồng ý rồi đúng không?”

Giọng nói yếu ớt nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng cũng đủ vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi này, ngữ khí kia có một tia phức tạp như có như không.

Nụ cười đùa bỡn trên môi của Hàn Du chợt cứng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bàn đầu, “Một số chuyện tôi không thể nói cho cô biết. Cô chỉ cần biết, có vài thứ không biết vẫn tốt hơn.”

Đúng vậy, một số chuyện một khi biết cũng chỉ khiến ta thêm đau lòng, chi bằng đừng biết, như vậy có thể tự lừa mình dối người rằng chưa từng có gì xảy ra.

Lặng lẽ nằm xuống, đưa lưng về phía Hàn Du, giọng nói yếu ớt kia lại lần nữa vang lên, “Tôi hiểu rồi!”

Nhìn cái bóng lưng cố chấp kia, không hiểu sao hắn lại cảm thấy mọi chuyện dường như đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Lắc đầu, có lẽ cái tính đa cảm này vẫn nên sửa đi thôi a!

Chờ khi cánh cửa khép lại lần nữa, căn phòng chỉ còn lại mình người con gái kia cô độc trên giường, co ro ôm lấy đôi vai gầy guộc, đôi mắt kia mới chịu mở ra. Trên môi cô là nụ cười tính kế.

Trò chơi chính thức bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.