[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 40




Mạc Từ cùng Đoạn Phong đang từ một siêu thị giá rẻ ở gần đó đi về, trên tay xách túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn. Mạc Từ mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng gật đầu cười nói với Đoạn Phong ở bên phải mấy câu.

Hai người không biết bản thân mỗi một bước chân đều cười cười nói nói, trong mắt mọi người xung quanh đã tạo thành một hình ảnh rất ăn ý hài hòa.

“Để tôi xách cái túi này đi, trên tay cậu còn bị thương.” Đoạn Phong xách một cái túi bảo vệ môi trường phồng lên nói với Mạc Từ, chưa đợi cậu trả lời thì đã túm lấy khoai tây trong tay của Mạc Từ đặt trên đầu vai.

“Khoai tây không nặng lắm mà tôi cái gì cũng không xách, anh cũng không muốn tôi trả tiền…Tôi sẽ cảm thấy mình như là đang ăn chực vậy.” Mạc Từ cười khúc khích, làm bộ muốn cướp khoai tây đang đặt ở đầu vai Đoạn Phong lại bị thủ cước nhanh nhẹn của Đoạn Phong chặn ngang né nhanh qua, tay giơ lên giữa chừng lại rơi vào khoảng không đành phải rủ xuống hai bên cơ thể.

“Được được được, cậu cầm đũa đi.” Đoạn Phong trong mắt cũng chứa vui vẻ, từ tay trái phân ra một cái túi bảo vệ môi trường đưa cho Mạc Từ.

Cái túi nho nhỏ vừa nhìn đã biết trọng lượng rất nhẹ, Mạc Từ nhìn thấy Đoạn Phong đưa tay qua, đành phải nhận lấy.

“Bạn của Đoạn Phong tôi ăn cơm không trả tiền tính là cái gì, vui vẻ mới là chính!” Đoạn Phong đem khoai tây trên vai xốc lên rồi nói, hướng Mạc Từ chớp chớp mắt.

Bộ dạng thật hào phóng làm cho Mạc Từ lắc đầu, khẽ ước lượng cái túi một chút rồi đi về phía nơi Đoạn Phong bày quán.

Hai con đường nữa.

Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống, hai người phải đi một con đường rất dài.

Mặt trời chiều chiếu ánh chiều tà trên mấy đám mây để trang điểm thêm cho bầu trời. Áng mây nhiễm một tầng màu cam càng trở nên diễm lệ. Ngẩng đầu có thể thấy được áng mây dường như cách mặt đất rất gần, gần đến mức như muốn rơi xuống.

Hai người đi ngược lại ánh sáng, từ từ bước đi, trời chiều làm cái bóng của họ kéo ra thật dài, cái bóng màu đen thỉnh thoảng tách ra rồi hợp lại, hợp lại rồi tách ra, đúng là hai người vừa mới trở thành bạn.

Chạy loạn rồi ngẫu nhiên tương ngộ, lần đầu tiên gặp mặt toàn là hỗn loạn.

Hai người rất ăn ý đồng thời nhắc đến rồi lại nhìn nhau cười.

Lúc bắt đầu đều chẳng ra sao, nhưng lại là tương ngộ khó có được.

Kỳ thật, trực giác của cái nhìn đầu tiên cũng không chính xác. Mạc Từ nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Phong, bề ngoài không tốt, nhưng tiếp xúc mới biết được anh là một người mặt lạnh tâm nóng. Sau đó quen thuộc lẫn nhau, trở nên khéo nói, vui tính…Mạc Từ nhìn nắng chiều chiếu rọi làm mờ nhạt ngũ quan của Đoạn Phong, vụng trộm đem anh so sánh cùng anh trai.

Giống nhau mặt lạnh, giống nhau thành thục ổn trọng, không giống ở chỗ vui tính hài hước…

Bạn bè như thế, thật sự là đáng giá thâm giao.

Lương Vũ Duy cũng là bạn của cậu, nhưng Lương Vũ Duy…cuối cùng sẽ rời đi thành phố C, đi ra nước ngoài tự mình xông xáo một mảng thế giới.

Ở trong trí nhớ đời trước của cậu, thời gian cậu suy sụp trước kia, đúng là lúc Lương Vũ Duy đang ở một mảng thế giới mà trải nghiệm.

Như nhật trung thiên*, thế nhưng cậu lại không dám hướng bạn tốt ngày xưa để xin giúp đỡ. Vô số lần dừng ở phố lớn ngõ nhỏ nhìn biển quảng cáo sản nghiệp dưới tên Lương Vũ Duy, nhưng lại chậm chạp không dám viết con số màu đỏ dưới góc biển quảng cáo.

*如日中天- Như mặt trời giữa trưa: Ở đỉnh cao sáng chói, rất thành công.

Mà Đoạn Phong, lại một mực ở thành phố C yên lặng phấn đấu a. Mạc Từ trong tiềm thức tâm trí đã đem Đoạn Phong phân vào ‘Bạn bè’ cùng lĩnh vực.

Là người bạn sẽ lúc rãnh rỗi thì tâm sự một chút, uống uống trà, nghiên cứu và thảo luận một chút trù nghệ…

Là người bạn cùng những người khác hoàn toàn bất đồng.

Thậm chí là chỉ có Đoạn Phong mới có thể làm bạn bè của mình mà những người khác không thể làm được…Là loại bạn bè tình thâm nghĩa hậu.

Khi bắt đầu thể nghiệm thân tình, Mạc Từ liền thấy tất cả xung quang mình đều là tốt đẹp, hồn nhiên không biết rằng mình đã đối với Đoạn Phong sinh ra một tâm lý độc chiếm không giống với dạng kia.

Cậu hiện tại, chỉ cảm thấy cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp, con đường nhân sinh càng ngày càng rộng rãi, tối tăm trước kia đang cách mình càng ngày càng xa…

Đời trước không hiểu thân tình, xấc láo với người nhà, dự định cứ quanh quẩn ở một nơi kính vị phân minh* đó là trong đám bạn bè. Giữ một mảnh trời nhỏ cho bản thân mà không biết đó là do người nhà tạo nên, cứ mãi nhồi nhét đám bạn bè vào đó mà không biết thế giới ở bên ngoài có bao nhiêu lớn, bao nhiêu rộng.

*Kính Vị phân minh: sông Kính và sông Vị phân biệt, phân biệt rõ ràng. Nghĩa là chỉ ở với bạn bè không ở với người nhà. Hai bên phân biệt.

Lúc trước là người không biết trời cao đất dày, ương ngạnh khoa trương, chỉ biết mỗi gây chuyện thị phi, mấu chốt ở chỗ thiếu gia nhà giàu chỉ biết ức hiếp đó…Đã một đi thì không trở lại.

Mạc Từ không cảm nhận được tâm tình của bản thân đã xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.



Mạc Từ đầu đầy mồ hôi giúp đỡ Đoạn Phong, thỉnh thoảng cầm khăn lau một chút mồ hôi từ trên trán rơi xuống, lại tiếp tục đảo thức ăn trong chảo.

Phía sau là tiếng chai bia chạm vào nhau, tiếng va chạm, tiếng cười, tiếng oẳn tù tì, cười nhạo. Hỗn loạn mất trật tự, thời tiết oi bức, mồ hôi ẩm ướt đầy người…Vốn dĩ cậu sẽ phải cau mày, nhăn mũi, chán ghét mà tránh ra vậy mà tràng cảnh này lại làm cho cậu sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu.

Hóa ra là sau khi tan việc, lười nhác mặc áo ba lỗ, mang dép lê, tay cầm quạt nhỏ mà đến phố ăn vặt tụ cùng một chỗ nói chuyện trời đất, chơi trò đánh đố…Một cuộc sống như thế thì ra rất là vui thích.

Những con cháu thế gia kia, tuyệt đối sẽ không hạ thân phận để đến nơi mà trong mắt của bọn họ là dơ dáy bẩn thỉu không đáng chú ý này dùng cơm.

…Như thế, đúng là mất đi rất nhiều vui thú nha.

Mạc Từ kìm lòng không được giơ lên khóe miệng, linh hoạt đảo thức ăn đang xào trong chảo, thành thạo bỏ gia vị, sau đó đổ vào dĩa. Nghe Đoạn Phong ở phía sau nói ra tên món ăn, Mạc Từ lại bỏ nguyên liệu nấu ăn vào cái chảo còn chưa kịp lạnh, thật là bận rộn.

“Mạc Từ! Nhanh lấy cái một dĩa tôm hùm nhỏ ram1!” Đoạn Phong bưng chén dĩa, ở bên ngoài quán ra vào như con thoi. “Tôm hùm nhỏ ở dưới quầy hàng, gia vị tôi đặt ở ô thứ hai bên trái xe. Anh trước nhanh lấy giúp tôi, đợi tôi chút rồi sẽ đến thay chân!” Mạc Từ sợ Đoạn Phong thao tác không kịp, tỉ mỉ đem nguyên liệu cần chuẩn bị đặt ở vị trí kia nói rõ một lần, lại trong lúc cấp bách vội vàng quay đầu vào.

Buổi tối tám giờ là thời gian quầy hàng bận rộn nhất. Đoạn Phong không thể không mời Mạc Từ hỗ trợ nấu ăn để kéo dài thời gian một chút, bản thân thì vội vàng bê món ăn lên bàn.

Vốn là đang lo Mạc Từ không quen, sẽ một lời từ chối. Bây giờ nghĩ lại, bộ dáng Mạc Từ vỗ ngực tràn đầy tự tin thì ra là không hề không quen.

Anh thấy động tác Mạc Từ nấu ăn vô cùng thuần thục, động tác đảo chảo xào thức ăn càng nhanh hơn làm cho người khác phải than lên sợ hãi…

Đoạn Phong nhìn chiếc dĩa nhỏ trong ngực tản ra hương vị nồng đậm tôm hùm nhỏ ram. Nhịn không được mà nếm một ngụm. Tôm hùm nhỏ trắng trắng mềm mềm mang lại vị ngọt, độ mặn hoàn toàn ngon miệng không ngừng kích thích vị giác đầu lưỡi.

…Chân nhân bất lộ tướng, chắc hẳn Mạc Từ như thế nhìn qua cứ như một quý công tử, nhưng tính cách con người lại hoàn toàn không giống một quý công tử.

Buổi sáng cùng Mạc Từ đàm luận điểm quan trọng của nấu cháo, Mạc Từ thỉnh thoảng gật đầu phụ họa đã làm anh rất đỗi ngạc nhiên. Không nghĩ tới Mạc Từ không chỉ là lý luận suông mặt ngoài sáng bóng, mà thực chiến nấu ăn cũng có chút tài năng…

Trong ánh mắt màu nâu của Đoạn Phong nhiều hơn một phần ôn nhu khó hiểu, khóe miệng cong lên làm bộ mặt cứng ngắc thường ngày của anh nhu hòa không ít. Ba phần cười nhẹ đã hấp dẫn không ít khách hàng nữ vì anh mà đến quán ăn vặt. Thường thường đến quán ăn vặt ăn toàn là cái gì ông chú trung niên mắt hí, cùng Đoạn Phong bận rộn không có được một câu nói chuyện phiếm.

Nên bị hỏi người được thuê mới tới giúp đỡ là ai, Đoạn Phong liền sửng sốt. Quay đầu nhìn Mạc Từ bận rộn đầu đầy mồ hôi, hướng ông chú cười cười, lắc đầu nói chỉ là bạn bè nên không phải anh thuê tới giúp đỡ.

Ông chú không tin, lắc đầu nói không phải người làm thuê tại sao công phu nấu ăn lại thuần thục như thế. Người bạn đó…sợ là bạn bè xuất thân đầu bếp đi.

Đoạn Phong không thể phủ định được, gật gật đầu, lại không có giải thích. Bắt đầu suy đoán thân phận của Mạc Từ…Ăn mặc chỉnh tề, làm được một tay thức ăn ngon cũng là con cháu nhà giàu sao?

Thân phận tài năng kết hợp lại cùng nhau rất tương phản, rất mâu thuẫn. Đoạn Phong suy đoán một chút lại một chút, mô phỏng thế gia sau lưng Mạc Từ, tâm tình trở nên trầm trọng lên. Vui vẻ trên mặt trước kia đã biến mất, nếu Mạc Từ là con cháu nhà giàu…Tại sao lại cùng anh là con cháu bậc nhà nghèo bình dân qua lại?

Lòng của Đoạn Phong trở nên rầu rĩ, gương mặt trầm xuống làm cho Mạc Từ buông chảo xẻng khẽ cau mày.

Chín giờ, dân cư phụ cận đều là giai cấp hưởng lương, sáng mai còn phải vội vàng đến công trường, đến công ty làm việc, dòng người trên đường ăn vặt chậm rãi giảm bớt, trên quá ăn vặt của Đoạn Phong bận rộn mấy giờ cũng chỉ có linh tinh vài cái người khách.

Đoạn Phong lau mồ hôi, để cho Mạc Từ vẫn một mực bận rộn không ngừng ngồi trên ghế nhựa, hai người vội vàng dùng bữa tối.

Trong suốt mùa hè, những người ở thành phố C thường dùng món hải sản làm món chính. Đoạn Phong chuẩn bị phần lớn hải sản cho quán ăn vặt chiếm đa số là tôm hùm nhỏ. Đoạn Phong đã để lại một phần gia vị nguyên liệu thức ăn để dùng, bắt đầu chuẩn bị hải sản cá viên.

Hải sản cá viên, sang trọng mà lại dễ tiêu. Người nếm qua món này đều đánh giá như thế.

Dùng hương cay rẻ tiền vỉa hè hầm tôm lớn cùng hơn mười loại gia vị, đồng thời dùng bia cùng thảo dược nướng lên mới thành. Hiệu quả của dược liệu, hương vị bia thấm vào thịt tôm. Hương thơm nức mũi, lưu lại một mùi hương lưu luyến. Cá viên bổ dưỡng giải nhiệt, tôm lớn tươi ngon phát thèm, tinh túy ở chỗ đó là một cách ăn kỳ diệu để dưỡng sinh, tất cả bí mật đều ở trong nồi lẩu hải sản tự chế này.

Căn nguyên của lẩu chính là bỏ thêm thuốc đông y vào, uống sẽ không phát nhiệt, đó cũng là nguyên nhân mà Đoạn Phong đã lấy món này làm bữa tối.

Nhìn nhìn đồng hồ báo giờ trên xe đẩy, Đoạn Phong đúng giờ mà bắt đầu bưng lên hải sản cá viên, đặt ở trên bàn trước mặt Mạc Từ để cho Mạc Từ nếm trước.

Mạc Từ không có thể chất kén ăn, cho dù là cay.

Tiếp nhận cái bao tay Đoạn Phong đưa tới, bao lại hai tay, tránh đi nơi vết thương bị thủy tinh cắt. Mạc Từ bắt đầu chạm vào vị ngọt của cá viên, mút một ngụm tôm, lại lột, hút, nhai, vị mặn và ngọt thấm vào, dư vị kéo dài.

Hải sản cá viên của Đoạn Phong, mùi vị rất đặt biệt, không phải loại hương vị nồng đậm của nước dùng mà là hương vị thịt non. Chắc là dùng tôm tự nhiên, tươi mới không bị ô nhiễm, béo ngậy vừa phải, đúng là vị của tôm tự nhiên.

Đoạn Phong thấy Mạc Từ ăn ngon lành, ngồi xuống, nhìn chằm chằm Mạc Từ một hồi lâu mới bắt đầu ăn cơm. Phố ăn vặt dần dần lạnh tanh, đèn đường nghiêng nghiêng mờ nhạt chiếu xuống. Đoạn Phong đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên cùng Mạc Từ gặp mặt, cũng là dưới ngọn đèn đường này, cũng là trên cái bàn ở chỗ này, cũng là dùng cái tư thế này ăn gì đó…

Đoạn Phong mỉm cười, cùng Mạc Từ một chỗ chuẩn bị ăn cho hết hải sản cá viên, không chút nào kinh ngạc thấy Mạc Từ ăn xong gì đó thì hướng anh duỗi ra ngón tay cái.

Hai người dọn dẹp đồ đạc một chút, đem bộ dụng cụ bỏ vào xe nhỏ lưu động, đi đến nơi chuyên môn khóa xe để xích khóa xe lại, lúc này mới theo đường cũ về nhà.

Đoạn Phong đang dẫn theo Mạc Từ thu dọn đồ đạc tiền bạc thì đột nhiên hỏi: “Cậu hôm nay phải về nhà?” Khẩu khí có chút mất mác ngay cả bản thân cũng phải nổi lên kinh ngạc.

“Ừ.” Mạc Từ gật gật đầu, tuy rằng lúc trưa vì đến lấy lại xe hơi đang bị kẹt ở bãi đỗ xe, có đi về nhà một chuyến cùng Đạt tẩu nói một tiếng, sau đó lại quay lại.

Nhưng từ tối hôm qua đến tối hôm nay, suốt một ngày không cùng anh trai gặp mặt…Vì không muốn bọn họ lo lắng nên đành phải trở về nhà.

Mạc Từ cười cười thật có lỗi, nhón chân vỗ vỗ vai Đoạn Phong: “Ngày mai tôi có thời gian rảnh sẽ lại đến.”

Nhìn thấy bộ dạng Đoạn Phong do dự không đi, Mạc Từ lại sinh ra một cổ ý nghĩ muốn an ủi anh, vô thức làm ra động tác đập vai thân mật.

“Tốt.” Trong đôi mắt màu nâu của Đoạn Phong hiện lên một tia dao động, cho Mạc Từ một cái gương mặt cười.

Thế nhưng trong mắt Mạc Từ đối với nụ cười của anh lại đột nhiên xuất hiện một tia kinh hoảng, làm anh theo ánh mắt Mạc Từ quay đầu nhìn lại ——

Trên đường phố trống trải lại phát sinh một tiếng ồn động cơ thật lớn, vài người đội mũ bảo hiểm trong miệng chửi bậy hướng về phía bọn họ vọt tới…

______________

1. Tôm hùm nhỏ ram hoặc ướp muối: Tôm này còn gọi là tôm rồng, hay tôm hùm nước ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.