Chị Em Thù Hận

Chương 17




Ẩm minh chủ tổ chức đại hội võ lâm tại Thiên Đạo Minh, Tàng Ca được mời tham dự. Lãnh Phi Nhan không thích đi đến những chốn này, Tàng Ca cũng chỉ mong có thể giấu nàng trong Tàng Kiếm sơn trang cả đời, nên cũng không ép buộc.

Nhưng nghĩ đến cảnh xa nhau nửa tháng, khó tránh khỏi cảm giác tiếc nuối. Chàng hầu như tối nào cũng đến chỗ Lãnh Phi Nhan, hai người ra sức triền miên. Chữ tình đã nhuốm vào tim, dục hỏa khó lòng khống chế.

Ngày hôm sau, Lãnh Phi Nhan đứng trước cổng Tàng Kiếm sơn trang tiễn chàng lên đường. Tàng Ca lưu luyến không thôi, cuối cùng vẫn nhẹ ôm lấy nàng: “Ta sẽ cố gắng về sớm, muội ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt.”

Ánh mắt Lãnh Phi Nhan thăm thẳm, nhẹ vuốt gương mặt chàng, đột nhiên nói: “Tàng Ca, muội chỉ mong, giữa đôi ta không có bất kỳ ân oán gì.”

Nụ cười của Tàng Ca trong sáng dưới ánh dương, khẽ vuốt tóc nàng: “Đương nhiên, giữa đôi ta, chỉ có ân ái.”

Sau đó Lãnh Phi Nhan cũng rời khỏi Tàng Kiếm sơn trang. Kẻ lớn lên trong giết chóc đều là người thông minh, cho dù có tình cờ lạc bước trong mơ, cũng tỉnh lại nhanh hơn so với người khác.

Tổng đàn Yến lâu, Lãnh Phi Nhan lạnh lùng nhìn các loại đơn đặt hàng đang chờ giải quyết, những tờ giấy trắng tinh này, không lâu nữa sẽ biến thành vàng, chảy vào các phân đàn của Yến lâu, hoặc là… quốc khố.

Đa số mọi người đều không biết, nơi đầy tội lỗi này lại là một tổ chức bí mật của triều đình. Nhưng có lẽ đây cũng là nỗi đau của Yến lâu, bởi triều đình sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

Thi thoảng, Lãnh Phi Nhan cũng nhớ đến người sống trong hoàng cung kia, cho dù đã xuất sư bao nhiêu năm nhưng nàng vẫn kính nể. Trong trận lụt hai mấy năm trước ở Kim Lăng, hắn đã thu nạp hơn ba trăm đứa trẻ có tư chất hơn người. Nhưng có thể sống sót, chỉ có ba người, ba trong số hơn ba trăm.

Đương nhiên như hắn mong muốn, cả ba đều trở thành cánh tay đắc lực của mình. Đại sư tỷ Tả Thương Lang làm tướng trong triều, vì hắn đánh đông dẹp bắc; Tiểu sư đệ Dương Liên Đình trà trộn vào Nhật Nguyệt thần giáo, giúp hắn khống chế tư tưởng chúng sinh; còn bản thân nàng… canh giữ Yến lâu không thể nhìn thấy mặt trời này, giúp triều đình trừ bỏ bất cứ kẻ nào hắn muốn diệt.

Lãnh Phi Nhan đôi khi sẽ tự mình ra tay. Nàng thích cảnh máu tươi đầm đìa, dần nguội lạnh, ngưng tụ trong tay mình. Có lẽ chỉ vậy mới có thể đảm bảo sự cảnh giác của một sát thủ.

Bên cạnh nàng có hai hộ pháp, bốn sứ giả: Thanh Phong sứ, Hạ Vũ sứ, Kinh Lôi sứ, Truy Điện sứ. Bốn người đều từng là ma đầu tà đại danh chấn giang hồ, là Lãnh Phi Nhan đã thu phục họ về bên cạnh mình. Dù biết nguy hiểm, nhưng những người thích sử dụng khoái đao, ít nhiều cũng phải mạo hiểm đôi chút.

Hai hộ pháp là Lục Nguyệt, Thất Dạ đều là sát thủ do một tay nàng đào tạo. Cả hai đều trung thành tận tụy, nhưng Lãnh Phi Nhan chỉ hững hờ cười nhạt, đôi khi người càng trung thành, lại càng dễ dàng phản bội mình. Những chuyện này, nàng đã gặp nhiều, nhiều đến mức đôi tay đẫm máu kia dường như đã mất đi cảm giác.

Trên giang hồ, Yến lâu được gọi đùa là nơi thu nhận những thứ đen tối, giữ lại tất cả những cao thủ tà đạo lâm vào đường cùng, bị chính đạo truy sát, chỉ trừ những kẻ phạm tội cưỡng dâm.

Bao kẻ làm việc cho triều đình không biết, từng hạ lệnh vây hãm nơi này, nhưng mồi lần động thủ đều bị lâu chủ trêu là “diễn tập”. Sau đó không lâu, triều đình có một quy định bất thành văn, những người truy kích Yến lâu thất bại đều không bị truy cứu trách nhiệm.

Từ đó, càng không có người tự tìm đường chết, tổ chức này cứ tồn tại mãi, hơn nữa ngày càng lớn mạnh, các loại giao dịch cũng dần phức tạp hơn, thâm nhập vào cả các đại môn phái.

Tất cả mọi người trên giang hồ đều biết, đây là quả bom tàng hình, không biết bao giờ phát nổ. Còn nữ nhân đứng đầu Yến lâu, trước ngọn sóng của địa vị và quyền lực, khiến người ta còn thấy đáng sợ hơn Yến lâu gấp ngàn lần.

Không phải không có người phản kháng, mà tất cả những người đó đều nằm lại trên ngọn núi phía sau Yến lâu, cơ thể có lẽ đã hóa thành những đống xương trắng.

Lãnh Phi Nhan không giống Tả Thương Lang giỏi bắn cung, văn thao võ lược, cũng không giống Dương Liên Đình giỏi pháp thuật, có thể nhìn thấy thiên cơ. Mộ Dung Viêm dạy nàng kiếm pháp và dùng ám khí.

Mắt nhìn người của Mộ Dung Viêm không sai chút nào, thứ mà nàng có, chính là sức mạnh và tốc độ.

Chỉ hai thứ đó đã đủ giúp nàng khống chế cả bầy lang sói, đủ giúp nàng đứng trên đỉnh cao giang hồ, chỉ cười nhẹ đã khiến đối thủ đầu lìa khỏi xác.

Rất ít người từng thấy vũ khí của nàng, đó là một thanh kiếm mỏng giấu trong tay áo, nàng gọi nó là Hàm Quang. Mũi kiếm rực đỏ như lửa, từng có một truyền thuyết nói thanh kiếm này đúc từ máu của một đôi tình nhân, một khi đã thành thương tích, máu sẽ mãi chảy cho đến khi cạn khô, tuyệt đối không cách nào ngừng lại.

Nàng chỉ thích một loại ám khí, đó là Phi Yến khấu đúc từ vàng ròng, nàng không tẩm độc vì cho rằng không cần thiết.

Phương trượng Thiếu Lâm tự – Tề Huyền từng là một kiếm thủ danh chấn giang hồ, sau lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng thấy nàng xuất chiêu, bèn quy y cửa phật. Lúc bấy giờ, nàng mới mười sáu tuổi.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiếu Lâm không cùng các môn phái khác tham gia sát phạt Yến lâu.

Lãnh Phi Nhan cầm tay Thất Dạ bước vào. Thất Dạ từ từ giúp nàng thay y phục, trên da thịt trắng nõn như ngọc, có những vết tích rõ ràng sau những đêm hoan ái. Vì vậy, đôi mắt đen kia cũng có chút chấn động, lâu chủ chưa từng cho phép bất cứ ai để lại dấu vết trên người nàng. Những dấu hôn đỏ như dâu chín trên làn da kia khiến hắn đỏ mặt, nhưng vẫn quỳ xuống, như con thú cưng ngoan ngoãn chờ chủ nhân sai bảo.

Lãnh Phi Nhan nghiêng người nâng cằm hắn lên, quan sát một lúc, cuối cùng vỗ vỗ mặt hắn, ý bảo lui xuống.

* * *

Một buổi sớm, bên ngoài Võ Dương các của Yến lâu có gần trăm hắc y nhân ôm kiếm đứng chờ.

Lãnh Phi Nhan thuận tay rút kiếm của Lục Nguyệt, thi triển một bộ kiếm pháp, mọi người cung kính đứng nghiêm, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ kính cẩn. Đây chính là giang hồ, người ta có thể nói nàng sống buông thả, mắng nàng làm bao điều tàn ác, thậm chí còn chửi rủa nàng bất nghĩa bất nhân, nhưng không ai có thể phủ nhận, người này đủ tư cách đứng trên thâu tóm chúng sinh vạn vật.

Kết thúc bộ kiếm pháp, nàng ném trả thanh kiếm về bao một cách đẹp mắt mà phóng khoáng. Đây chính là phong cách của Lãnh Phi Nhan, một bộ kiếm pháp chỉ làm mẫu một lần, học hay không, hiểu hay không đều do tự bản thân lĩnh ngộ.

Nhưng, quyết không có cơ hội hối hận.

Nàng rất bận, Yến lâu quy mô, mọi chuyện đều cần nàng giải quyết, mà nàng lại rất lười, không học được cách xử lý trăm công nghìn việc như Viêm hoàng.

Võ Dương các đem bí kíp mới tới cho nàng xem. Nàng không hứng thú cầm đại một quyển, lật từng trang từng trang, lập tức chỉ ra được những chồ cần sửa, khiến mấy người biên tập đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe. Lãnh Phi Nhan không giỏi thơ từ ca phú, hồi nhỏ Mộ Dung Viêm mời thầy đến dạy, cũng chỉ đủ cho họ biết chữ mà thôi.

Mộ Dung Viêm từng nói, đối với một sát thủ, đa sầu đa cảm, ủy mị sướt mướt là điều thừa thãi. Do đó trí nhớ vô cùng tốt của nàng đều dồn hết cho võ lâm tuyệt học.

Khi Lãnh Phi Nhan đang sửa bộ kiếm pháp Nhũ Yến Luân Hồi, Kinh Lôi – quản lý hình bộ trong Yến lâu tới, nam tử từng được giang hồ đặt tên Huyết Ma này cung kính quỳ gối: “Lâu chủ, thập nhị sát thất bại ở Thường Châu, hiện đang nằm trong tay bát đại môn phái.”

Lãnh Phi Nhan dừng trang sách đang lật dở: “Thường Châu?” Nàng hơi trầm ngâm: “Là nơi Ẩm Thiên Hành tổ chức đại hội võ lâm?”

“Dạ. Thuộc hạ nghi ngờ việc ám sát Lưu Tử Đồng vốn là cái bẫy do Ảm Thiên Hành giăng ra.” Lãnh Phi Nhan cười lạnh: “Hắn làm minh chủ quá lâu, không còn biết trời cao đất dày nữa rồi. Bổn tọa sẽ đến đó gặp hắn.”

“Dạ.”

* * *

Lãnh Phi Nhan đến Thường Châu lập tức tìm thấy Tàng Ca, không phải do ngẫu nhiên, mà bởi nổi tiếng ở Thường Châu chỉ có khách điếm Hữu Bằng, bên trong có suối nước nóng lừng danh.

Phàm là những khách nhân có gia thế đi qua Thường Châu đều ở lại nơi này.

Ẩm Thiên Hành vốn muốn mời Tàng Ca đến ở chỗ ông ta, nhưng Tàng Ca thích tự do, nên đã từ chối.

Lãnh Phi Nhan ở trong phòng ngủ cho tới khi chạng vạng mới lười biếng xuống lầu. Lúc đấy Tàng Ca đang uống rượu cùng vài người bạn.

Người đầu tiên phát hiện ra Lãnh Phi Nhan là Tả Ngự Phong – một trong Trung Nguyên Tứ Tú, trẻ tuổi phong lưu. Hắn chỉ vào Lãnh Phi Nhan đang chậm rãi đi xuống, ánh mắt trầm trồ: “Mỹ nhân kia là ai vậy?”

Mấy người cùng quay đầu nhìn, Tàng Ca sững sờ. “Ngôn Ngôn.” Lời chàng gần như thu hút toàn bộ ánh mắt trong khách điếm. Lãnh Phi Nhan dừng lại, chàng đã đứng trước mặt nàng: “Sao lại lén chạy tới đây?”

Giọng nói Tàng Ca đầy yêu chiều, Lãnh Phi Nhan chỉ cười: “Bao giờ mới kết thúc đại hội?” Tàng Ca mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh, ôm nàng vào lòng, gần mười ngày xa cách, lúc nào chàng cũng nhớ đến nàng: “Sắp rồi. À, muội tới đây, ta giới thiệu với muội vài người bạn”.

Lãnh Phi Nhan lẳng lặng đánh giá bốn thiếu niên trước mặt, bọn họ trạc tuổi Tàng Ca, được gọi là “Trung Nguyên Tứ Tú”. Trên mặt mồi người đều mang theo sự nông nổi và ngông cuồng của tuổi trẻ.

Bốn người cũng đang quan sát nàng, ánh mắt chăm chú không nói nên lời. Mãi đến khi Tàng Ca ho nhẹ một tiếng, cả bốn mới hoàn hồn. Tàng Ca đẩy chén cơm của mình ra trước mặt nàng, chu đáo gắp thức ăn, sau đó giọng như dọa nạt: “Còn nhìn nữa, ta sẽ móc mắt các ngươi.”

Bốn người đều mắng Tàng Ca trọng sắc khinh bạn. Tẩu tẩu xinh đẹp như vậy mà giấu mãi giờ mới chịu giới thiệu, thế nào cũng phải phạt rượu.

Tàng Ca nói không lại bọn họ, uống hết chén này đến chén khác, tửu lượng của chàng rất tốt nên cũng không mấy để tâm.

Bọn họ thấy không chuốc say được chàng nên đòi phạt Lãnh Phi Nhan. Lãnh Phi Nhan nhìn bình Nữ Nhi Hồng lâu năm trên bàn, ngăn Tàng Ca đang muốn cản họ lại, mỉm cười: “Được. Dùng chén sẽ mất vẻ sảng khoái, chi bằng uống trực tiếp bằng vò thì hơn.”

Cả bốn đều cười xấu xa: “Tùy ý tẩu tẩu.”

Tối hôm đó, Trung Nguyên Tứ Tú đều say nghiêng ngả. Lãnh Phi Nhan mặt hơi ửng hồng, đôi mắt lấp lánh như nước. Bộ dạng này đánh lừa Tứ Tú, nghĩ chỉ cần cố thêm một chút sẽ chuốc say nàng, nào ngờ cuối cùng cả bốn đều say nghiêng ngả, mà nàng vẫn hút hồn như thế.

Tàng Ca ngăn vài lần, sau đó đành mặc nàng tự do. Cuối cùng cũng không biết nàng say thật hay giả, cứ đòi uống tiếp cùng mình. Tàng Ca vừa dồ vừa ôm nàng về phòng. Nhiệt độ cơ thể nóng rực như xuyên qua lớp áo mỏng, rượu vừa uống xong bốc lên như lửa.

Tàng Ca đặt nàng lên giường, hai tay nàng quấn chặt eo chàng không buông. Tàng Ca cố gắng kiềm chế, giúp nàng cởi bớt y phục, kéo tấm chăn lụa đắp cho nàng.

Đang định rời đi, nàng vùng dậy ôm lấy cổ, hôn lên môi chàng. Lửa tình không thể áp chế, chàng cuối cùng cũng bị khuất phục, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, đè lên người nàng.

Nàng quấn lấy Tàng Ca, cho đến khi chàng không nhịn nổi nữa, thở hổn hển nói: “Bảo bối, nghỉ ngơi một chút.”

Lãnh Phi Nhan yên lặng để chàng ôm, đợi khi hơi thở của chàng nhẹ dần, rồi chìm vào mộng đẹp, nàng bèn đứng dậy, mặc quần áo, điểm huyệt ngủ của chàng.

Trước khi ra ngoài, nàng cũng kiểm tra bốn người kia, yên tâm khi thấy họ đang say giấc.

Âm Thiên Hành cũng đang ngủ, còn ôm thị vệ thân cận của mình trong lòng. Hắn thích hơi ấm con người, bất kể ngày hè mát mẻ. Nhưng lúc này, hắn bồng bừng tỉnh, ánh nến trong phòng đã tắt ngấm, hắn tuy vẫn ôm người kia, nhưng… hình như có thứ gì đó nhóp nhớp, tanh tanh dính đầy người này?

Đột ngột bừng tỉnh, máu…

Hắn vội vã bật dậy cầm kiếm, ánh trăng bên ngoài chiếu qua cửa sổ, căn phòng sáng lờ mờ. Một thân ảnh ẩn trong bóng đêm, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: “Ẩm minh chủ, dạo này vẫn khỏe chứ.”

Ẩm Thiên Hành hoảng sợ, giọng điệu thất thanh: “Lãnh… Nhưng dù sao đã làm minh chủ, hắn cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, lập tức trấn tĩnh: “Lãnh lâu chủ đêm khuya tới thăm, không biết là có chuyện gì?”

Điệu cười của Lãnh Phi Nhan trong đêm tối khiến người khác phải rùng mình: “Nghe nói mấy đứa nhỏ nông nổi chỗ Phi Nhan đang nằm trong tay Ẩm minh chủ, nên Phi Nhan đến mong ngài chừa lại chút ân tình.”

Ẩm Thiên Hành lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, nếu người này muốn giết hắn, e rằng hắn đã chết rồi. Vì thế, hắn cực kỳ thành khẩn: “Chuyện này… chuyện này Ám mồ sẽ ra sức giúp đỡ. Thật ra Thiên Hành chỉ là vô tình đối địch cùng Yến lâu, cũng bởi Thiên Đạo Minh không phải chỉ mình Thiên Hành nói là được, khó tránh khỏi bị ép làm một vài chuyện trái ý, mong lâu chủ thông cảm.”

Lãnh Phi Nhan ngồi cạnh chiếc bàn tròn làm bằng gỗ tử đàn đặt chính giữa phòng, cúi người nghịch ấm trà bên trên: “Nếu Ẩm minh chủ cảm thấy có người làm vướng tay vướng chân… Yến lâu đồng ý tiếp nhận mối làm ăn với minh chủ. về phần giá cả, Ẩm minh chủ sự nghiệp huy hoàng, chắc cũng sẽ không để ý.”

Âm Thiên Hành biết người này hỉ nộ vô thường, vừa tập trung phòng thủ, vừa để ý tới động thái của nàng. Lãnh Phi Nhan phất tay áo đứng dậy, một tia sáng màu đỏ lóe lên, hắn lập tức không màng thể diện, chui vào gầm giường như con lừa. Ai ngờ đó chỉ là hư chiêu, một đạo kiếm phong sắc bén ập tới, hắn thấy trước ngực mát mát, nghĩ thầm phen này xong rồi!

Nhắm mắt hồi lâu, khi mở ra mới phát hiện chỉ có phần áo trước ngực bị cắt một vết dài, da thịt hoàn toàn không hề hấn. Ẩm minh chủ vừa kinh hãi lại vừa cảm thấy may mắn.

Lãnh Phi Nhan nhẹ bước đến trước mặt hắn, cúi xuống, giọng điệu có ý cười nhạt, vỗ đầu hắn như vỗ đầu con chó nhỏ. Ẩm Thiên Hành sợ hãi như bị sói nuốt: “Đừng sợ, nếu Lãnh Phi Nhan đích thân ra tay, giá sẽ rất đắt.”

Ẩm Thiên Hành: “Ta…”

* * *

Tàng Ca tỉnh dậy đã là gần trưa. Nhìn giai nhân trong lòng vẫn đang say giấc, chàng lắc đầu cười, tối qua hẳn đã tổn hao quá nhiều thể lực.

Ngắm kiều nhan đang ngủ ngon lành, chàng cúi đầu, đặt lên mi mắt nàng một nụ hôn thật nhẹ. Lãnh Phi Nhan đã quen ngủ ít, khi Tàng Ca vừa mở mắt, nàng đã nhận ra. Có lẽ Tàng Ca mãi mãi không biết, trước đây, khi chàng nói lời yêu với Lãnh Phi Nhan, nàng chỉ mỉm cười, nhưng một nụ hôn này, đủ để thay thế cả ngàn lời yêu khi đó. Thập nhị sát của Yến lâu đã chạy thoát, không ai biết dưới sự giám sát nghiêm ngặt vô cùng, mấy tên sát thủ đã bị cho uống Tán Công Tán lại có thể không cánh mà bay. Ẩm Thiên Hành trừng phạt những tên hộ vệ thất trách, cuối cùng cũng đành bỏ qua.

Chiều, mấy người rủ nhau đến suối nước nóng ở khách điếm Hữu Bằng. Có lẽ do ảnh hưởng từ những kẻ xuyên không, suối nước nóng ở đây cho phép cả nam và nữ tắm chung. E hèm, nhưng tất nhiên không được cởi sạch đồ.

Lãnh Phi Nhan thích ngâm mình trong suối nước nóng. Tuy người đến người đi nhiều, không đủ yên tĩnh, nhưng trong mắt nàng, thiên hạ có nơi nào yên tĩnh?

Nơi này cung cấp đủ loại áo tắm đầy màu sắc. Có một số người tự phụ về dung mạo của mình, hoặc những kẻ muốn khoe khoang thê thiếp thường xuyên đến đây chơi đùa. Lãnh Phi Nhan chọn một chiếc áo tắm màu trắng, nàng nhảy xuống từ lưng chừng núi, như cánh bướm chao nghiêng, cả người chìm sâu xuống mặt nước. Tàng Ca kinh hãi, xoay người định kéo lại nhưng không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.

Lúc nàng ngoi lên từ trong nước, thu hút ánh mắt của tất cả mọi ngưởi ở đó. Mái tóc đen dính vào làn da như ngọc, chiếc áo tắm màu trắng bị nước thấm ướt, ôm lấy cơ thể mượt mà, khiến người ta liên tưởng tới tiên tử chốn Dao Ti.

Nàng thổi nhẹ bọt nước, Tàng Ca đứng trên sườn núi có chút suy tư. Ở độ cao như vậy, một cô gái bình thường làm sao chịu nổi.

Có người đến bắt chuyện, cổ tay trắng ngần của Lãnh Phi Nhan khẽ nghịch nước, hai mắt nhu tình, nở nụ cười vừa bình thản vừa xinh đẹp. Cứ như vậy, càng nhiều kẻ háo sắc bơi tới. Nàng đánh giá từng người, lúc sau chợt nghĩ ra điều gì, ngẩng mặt lên vẫy vẫy Tàng Ca đang đứng trên sườn núi: “Xuống đây.”

Không ít người biết mặt Tàng Ca, vì vậy rất thức thời chạy đi, chỉ dám đứng từ xa nhìn cho no mắt. Lãnh Phi Nhan cầm lấy tay Tàng Ca, một tay kia vuốt vuốt mái tóc chàng, ánh mắt giao nhau, Tàng Ca cũng nhìn ra sự dịu dàng trong đôi mắt đó.

Nghỉ ngơi một hồi, Tàng Ca khẽ hỏi: “Ngôn Ngôn biết võ công?” Lãnh Phi Nhan nhìn chàng, chỉ cười cười nên chàng cũng không hỏi nữa.

Chiều tà, hai người đứng trên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn, Tàng Ca khẽ ôm nàng. Có cánh chim bay qua, để lại chút dấu vết trên nền trời. Hoàng hôn buông xuống, đêm đen dần dần che phủ cả trời đất. Hai người ôm nhau trong tĩnh lặng, Tàng Ca nhìn thấy vẻ buồn bã mất mát trên gương mặt Lãnh Phi Nhan.

Vài ngày sau đó, Lãnh Phi Nhan bỗng mất tích, Tàng Ca trong lòng như lửa đốt, tìm kiếm khắp nơi đều không thấy.

Rằm tháng tám, là ngày ba người họ tụ họp.

Tả Thương Lang, Lãnh Phi Nhan, Dương Liên Đinh. Ba người hẹn nhau, trung thu mỗi năm sẽ cùng uống rượu trên núi Liên Hoa. Trung thu, là ngày họ tiêu diệt đồng loại, quyết định sự sinh tồn sau này của chính mình.

Tả Thương Lang tay vẫn cầm ngân cung, còn Dương Liên Đình dắt theo một cô nương, một cô nương không quá xinh đẹp, nhưng… lại rất đặc biệt. Cho dù rất giống, nhưng Lãnh Phi Nhan biết đó không phải Đông Phương Bất Bại.

Nàng đương nhiên hiểu được tình cảm Dương Liên Đình dành cho Tả Thương Lang. Nhớ lúc Dương Liên Đình bị pháp thuật phản phệ, nếu không có Tả Thương Lang cầu cứu Mộ Dung Viêm, có lẽ giờ đây, ngồi ở chỗ này sẽ là một người khác.

Còn giờ này, Lãnh Phi Nhan quan sát Dương Liên Đình lơ đãng đã uống cạn chén rượu của nàng. Ngày hôm nay ngồi đây, chẳng biết có bao tháng năm đã trôi qua?

Trên đỉnh Tuyệt Lĩnh, trăng tròn như cái đĩa.

Bốn người ngồi đây, áo trắng hơn tuyết.

Không ai nói gì. Tả Thương Lang tay nâng bầu rượu, ngửa mặt uống một ngụm, khuôn mặt đã không còn tái nhợt như tờ giấy. Ống tay áo nàng trượt xuống, Lãnh Phi Nhan nhìn thấy vết thương tím bầm trên đó.

Nàng cũng chẳng còn ý định khuyên Tả Thương Lang, hai mươi năm cũng đã trôi qua.

Họ không phải những kẻ nói nhiều, chỉ có nữ tử bên cạnh Dương Liên Đình lảm nhảm đủ thứ. Dương Liên Đình vẻ mặt bất đắc dĩ, Lãnh Phi Nhan cùng Tả Thương Lang nhìn nhau, bỗng cảm thấy buồn cười. Có lẽ chỉ có người như vậy mới có thể bám chặt lấy tên pháp sư có thể hô hào dân chúng, thông thấu ý trời này.

“Đúng rồi, Dương Liên Đình, chàng có biết người tên Michael đến chúc thọ thái hậu lần trước không? Anh ta cũng là người xuyên không tới từ thời đại của ta.” Dương Liên Đình im lặng ngắm ánh trăng trên trời, nữ tử kia lại một mình liến thoắng: “Anh ta rất nổi tiếng ở thời đại của ta. Ta còn đang nghĩ sao vừa nhắc đến đã thấy, hóa ra cũng là xuyên tới đây.”

Dương Liên Đình mỉm cười: “Vậy thế giới của các nàng, là nơi như thế nào?”

Nữ tử kia có vẻ trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới gãi đầu gãi tai: “Nói thế nào nhỉ, có lẽ chàng sẽ không hiểu. Đàn ông ở đó chỉ lấy một vợ, một cặp vợ chồng chỉ có thể sinh một con. Cha mẹ sinh con xong, không được tùy tiện vứt bỏ, nhất định phải chăm sóc chúng, cho chúng ăn học đến khi trưởng thành.”

Nàng rất tự nhiên dựa vào người Dương Liên Đình, tiếp tục: “Ở đó, sinh mạng con người đều rất quý trọng, pháp luật sẽ bảo vệ từng người, không thể hơi một chút là chiến tranh, hơi một chút là xác phơi đầy đường.”

Nàng ta dường như đang chìm trong hồi ức cũ, Dương Liên Đình hỏi: “Nếu sinh mạng của mồi người đều rất quý báu, tại sao nàng còn xuyên tới đây?”

Nàng ta ngẩn người, mơ màng nhìn vầng trăng sáng, nhíu mày nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, ôm lấy cổ Dương Liên Đình đùa bỡn: “Dương Liên Đình, chúng ta cùng đi xem múa thoát y nhé?”

Kết quả Dương Liên Đình phun ra một ngụm rượu, ho tới mức mặt đỏ bừng.

***

Lãnh Phi Nhan vô cùng tức giận, bang chủ Thủy Thượng Thanh bang là Hoàng Thiên Thu dám đả thương tả hộ pháp Lục Nguyệt của nàng!

Thật ra, trong chuyện này Hoàng Thiên Thu vô tội. Vốn dĩ ông ta cùng đám bạn già tụ tập ăn uống ở Túy Tiên lâu, sau đó mắng Yến lâu chẳng là cái thá gì. Năm xưa khi ông ta còn tung hoành trên giang hồ, mấy tên tiểu tử bọn chúng vẫn còn đang bú sữa mẹ.

Không may, lúc ấy Lục Nguyệt cũng đang ở đó đợi Ngân Y Thập Nhị Kỵ đi làm nhiệm vụ. Lục Nguyệt không giỏi bằng Thất Dạ, danh tiếng cũng kém vài phần, hơn nữa, hắn gần như đều ở bên cạnh Lãnh Phi Nhan, nên những người bên ngoài biết mặt hắn cũng không nhiều.

Nếu chỉ dựa vào bản lĩnh của Hoàng Thiên Thu, đánh hắn bị thương không phải dễ. Nhưng Hoàng Thiên Thu với đám bạn già uống rượu, cho nên cả bọn người cùng nhau xông vào đánh một mình Lục Nguyệt.

Cuối cùng, Lục Nguyệt bị thương tháo chạy. Sau đó nhìn thấy thanh kiếm hắn làm rơi trên mặt đất, bên trên khắc hoa văn hình con chim yến đang tung cánh, mọi người mới biết chuyện đã to. Lãnh Phi Nhan trước giờ có thù ắt báo, huống chi lần này họ còn coi khinh Yến lâu. Mấy người chưa kịp vui mừng, đã vội vã đi tìm Ám Thiên Hành.

Ẩm Thiên Hành cũng là có khổ mà không thể kêu, trước đó mấy ngày hắn thu thập tất cả những chiêu thức ra tay của sát thủ Yến Lâu do Tàng Ca vẽ lại, tuy lợi hại, nhưng vẫn không thể nào so bì với một kiếm của Lãnh Phi Nhan.

Cách thu phát chiêu thức hết sức tự nhiên ấy, cho đến tận bây giờ vẫn khiến hắn rùng mình. Nhưng lúc này cũng không thể để mặc nàng ta diệt sạch Thủy Thượng Thanh bang, như vậy uy tín của hắn biết để vào đâu?

Cũng có những thanh niên tuổi trẻ lòng đầy căm phẫn, cảm thấy hiến thân vì chính nghĩa là một điều rất đáng, hăng hái xách đao xách kiếm tới giúp.

Vì vậy, có một đám người được gọi là cao thủ võ lâm đứng canh chỗ Thủy Thượng Thanh bang.

Lãnh Phi Nhan dẫn theo Thập Nhị Sát và Ngân Y Thập Nhị Dực đi cùng, nàng từ lâu đã không còn giống như những thiếu hiệp trẻ tuổi kia, đơn thương độc mã đối chọi với võ lâm trung nguyên.

vết thương của Lục Nguyệt ăn sâu vào xương, vẫn đang chữa trị tại Y Sư đường chồ Thanh Phong sứ, chỉ có Thất Dạ đi cùng nàng.

Một đoàn người đứng trước cửa Thủy Thượng Thanh bang, Tàng Ca vừa nhìn thấy nàng, bèn gọi: “Ngôn Ngôn?”

Tóc của Lãnh Phi Nhan trở lại màu xám nhạt. Nàng nhìn hắn, vẫn nở nụ cười xinh đẹp: “Tàng Ca.” Sau đó giọng nói mang theo tiếng thở dài: “Cuối cùng… vẫn phải đối mặt.”

“Lãnh lâu chủ”, Ẩm Thiên Hành trấn tĩnh bản thân: “Chuyện này chỉ là vô tình, Âm mồ sẽ bảo Hoành lão đệ tạ tội trước mặt các người, cùng nhau tìm một lối thoát, tránh cảnh hai bên lưỡng bại câu thương.”

Võ lâm nhân sĩ nghe thấy vậy, chẳng phải là công khai cầu hòa sao? Không ít kẻ bực tức, đủ loại âm thanh vang lên từ trong đám đông. Lãnh Phi Nhan cười, một nụ cười ngông cuồng: “Ẩm minh chủ, xem ra ông không thể đại diện cho tất cả được rồi.”

Nàng thuận tay rút kiếm của Thất Dạ đứng dậy, mũi kiếm chếch lên, giọng nói đem theo áp lực cùng sát khí mạnh mẽ: “Hoành Thiên Thu, ngươi nhục mạ Yến lâu, là tội thứ nhất; đả thương hộ pháp của bổn lâu chủ, là tội thứ hai. Ngươi, tội không thể tha!”

Tàng Ca thấy người trước mặt sát khí bừng bừng, lúc ấy mới tin sự thật. Cơ thể vô thức lùi lại vài bước, giai nhân thánh khiết như ngọc từng nằm trong lòng hắn… lại là…

“Ngôn Ngôn… Lãnh – Phi – Nhan” Hắn thì thầm. Lãnh Phi Nhan quay đầu nhìn hắn, tóc dài như lụa, áo trắng tựa tuyết. Thì ra… cho dù đôi tay tà ác đẫm máu tươi, con người phóng đãng ấy, vẫn có thể xinh đẹp thuần khiết như tiên nữ.

Đằng sau bóng hình xinh đẹp khiến hắn đêm đêm trằn trọc, ngày ngày tương tư, lại là một sự thật tàn khốc đến vậy. Lại nhìn vào ánh mắt trong veo như nước kia, Tàng Ca cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.

Lãnh Phi Nhan tay nắm chặt kiếm, nàng sớm biết sẽ có ngày này, chỉ là khi sự thật được phơi bày, con người ta luôn cảm thấy sao quá nhanh.

Nàng không do dự nữa, phất ống tay áo phải, cầm một chiếc Phi Yến khấu. Trong chớp mắt, những người có mặt ở đó chỉ kịp thấy một tia sáng vàng chợt lóe lên, phút chốc Hoành Thiên Thu kêu một tiếng thảm thiết giữa đám đông, một bên đầu đã không cánh mà bay.

Máu chảy thấm nửa bên mặt, thậm chí có thể trông thấy óc người đang phập phồng. Mọi người thất sắc, Phi Yến khấu giống như chiếc đinh cắm thẳng vào cây cột gỗ đằng sau. Tiếp đó, nửa cái đầu dần dần rơi xuống đất dọc theo cây cột.

Hoành Thiên Thu còn đang kêu gào thảm thiết, Lãnh Phi Nhan cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, mái tóc dài che lấp nửa mặt, giọng lạnh ngắt: “Hôm đó còn có ai thì đứng hết ra đây, đừng để bổn tọa phải xử lý từng người một.”

Đám đông thoái lui về sau, Ẩm Thiên Hành cũng đành chịu, thầm mắng lũ heo, giờ các ngươi lên đi, lên đi chứ!

Lúc sắp chết là lúc người ta can đảm nhất.

Một gã bước ra từ đám đông, vẻ mặt đầy chính khí: “Lãnh Phi Nhan, oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này ta làm, ta chịu. Những người khác không liên quan, xin Lãnh lâu chủ đừng làm khó họ.”

Tiếp đấy, một gã râu xồm cũng đáp lời: “Lãnh Phi Nhan, cùng lắm thì chết, Lộ Đức ta không sợ. Có thể cùng Yến lâu chủ đánh một trận, Lộ mồ chết cũng không oán. Cho dù ngươi có lợi hại ra sao cũng không thể giết sạch võ lâm trung nguyên, mong rằng ngươi có thể cho những người khác một lối thoát.”

Lãnh Phi Nhan xoay kiếm, quét mắt qua hai người: “Võ lâm trung nguyên, xem ra cũng chỉ được hai nam tử hán.” Giọng của nàng vốn rất trong, nhưng lại hàm chứa nụ cười khiến người ta rét lạnh: “Yến lâu hành sự, những kẻ không liên quan mau cút!”

Ý tứ trong lời này, một số người đã hiểu. Những kẻ nhát gan liền tìm cơ hội chuồn đi, những gã thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết vẫn kiêu hùng ở lại. Họ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng mà không biết, sinh mạng mồi người chỉ có một mà thôi.

Yến lâu bắt đầu ra tay, Tàng Ca cũng ở trong đám đông. Thân thủ của chàng sánh ngang Thập Nhị Sát, nhưng lại kém Thất Dạ vài phần, ở trước mặt Yến lâu chủ… haiz, không nói nữa.

Người của Yến lâu không làm chàng bị thương, Bắc Sát kiềm chặt chàng, những tên khác tiếp tục tàn sát.

Máu chảy thành sông.

Trước đây Tàng Ca chỉ thấy hiện trường vụ án, hôm nay mới được nhìn tận mắt bọn họ ra tay. Không chút dư thừa, mỗi một kiếm, đều là chí tử.

Có thể được lâu chủ đích thân điều động, đều là tinh anh trong Yến lâu. Mấy lão già thức thời đã trốn mất, đám người này sao có thể là đối thủ của họ. “Lãnh Phi Nhan! Dừng tay!” Tàng Ca biết mình không thoát khỏi Bắc Sát, lời vừa hét lên, hầu hết mọi người dừng lại, người của Yến lâu đều chờ ý lâu chủ.

Lãnh Phi Nhan vẫn cầm kiếm, khẽ cười, Thất Dạ đứng đằng sau, ánh mắt chăm chú nhìn biểu cảm của nàng.

“Ngươi dựa vào cái gì kêu ta dừng tay, Tàng đại công tử?”

“Xin muội tha cho bọn họ.” Những người đã ngã xuống, có bạn bè chàng, cũng có cả những thiếu hiệp trẻ tuổi chàng không quen, máu của bọn họ còn rất đỏ, rất nóng.

Lãnh Phi Nhan lẳng lặng nhìn sắc mặt chàng, đột nhiên hứng thú nói: “Hay là thế này, ta tha cho bọn họ, huynh theo ta ba tháng?”

Đám đông chết lặng: Ma nữ, đúng là ma nữ.

Chú thích

(1): Trung Nguyên Tứ Tú: Bốn chàng trai tuấn tú của trung nguyên.

(2): Tán công tán: Một loại thuốc uống vào tứ chi mềm nhũn, mất hết sinh khí.

(3): Xuyên không có nghĩa là một người vượt qua ràocản thời gian đên sông ở một thời đại khác với thời đại của mình, đây là một trong những trào lưu truyện và phim trong thời gian hiện nay.

(4): Dao Trì: Là nơi ở của Tây Vương Mầu, đây là nơi Tây Vương Mầu trồng quả cây Bàn Đào ba ngàn năm mới kết quả, ai ăn được sẽ thành tiên, trường sinh bất tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.