Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chương 7: Tất chân đen cùng nịt vú đen




Từ Hắc Tử do dự một lúc, cứng cổ nói:

- Ta cũng không rõ, nhưng ta đã là thành viên Xích Sắc quân đoàn, Vu Nhai không phản quyết thì nên đi thử.

Từ Hắc Tử hơi băn khoăn nhưng cuối cùng gã đặt quyết tâm.

Vu Nhai biểu hiện đủ thứ trong thánh hội Huyền Thần điện làm Từ Hắc Tử phục sát đất. Thanh Man tiểu thành, Kiếm Sơn hùng quan, quyết chiến cuối cùng trong Huyền Thần điện. Chủ yếu là câu nói kia, Mông thân vương không có chứng cứ gì, chỉ vì báo thù riêng nên Vu Nhai không phản quốc, đã không phản quốc thì Xích Sắc quân đoàn dưới tay hắn gặp trận bỏ chạy sao được?

Vinh diệu của binh sĩ là không phản bội, không rút lui, điều ưu tiên là không phản quốc.

Nếu Vu Nhai phản bội Huyền Binh đế quốc thì Từ Hắc Tử sẽ không đứng về phía hắn. Từ nhỏ Từ Hắc Tử đã nhận giáo dục của Huyền Binh đế quốc, không thể vì ở chung mấy ngày khâm phục Vu Nhai rồi đi theo hắn luôn. Cái gì mà nhân vật chính phát ra bá vương khí là người dị giới rớt hết chỉ số thông minh, tín ngưỡng, Vu Nhai không làm được loại chuyện đó.

Nếu Vu Nhai không phản quốc thì Từ Hắc Tử không có lý do phản bội hắn.

Nếu bây giờ Từ Hắc Tử khoanh tay đứng nhìn là gã đã phản bội Xích Sắc quân đoàn, loại binh sĩ gặp kẻ thù có địa vị, thực lực cường đại là lùi bước thì sau này còn ai dám dùng?

Đây là lý do tại sao Dao Quang thành chưa bị kéo ngã, không xảy ra bắn ngược mãnh liệt.

Nguyên nhân chu yếu nhất là có người Độc Cô gia.

Trong không khí yên lặng, một lúc sau Từ Hắc Tử kiên quyết trang trọng nói:

- Nếu là người khác ta sẽ cho rằng hắn không có một chút cơ hội, nhưng với Vu Nhai thì có thể, dù cơ hội rất nhỏ nhưng ít ra là có.

Võ Qua yên lặng một lúc sau nhìn hướng Lạc gia, nói:

- Vậy chúng ta đi giúp hắn đi.

Từ Hắc Tử hét to một tiếng:

- Được!

Từ Hắc Tử nhìn thuộc hạ đứng sau lưng mình, cũng là người Xích Sắc quân đoàn.

Từ Hắc Tử mở miệng nói:

- Mông thân vương không là kẻ thù bình thường, sơ sẩy một cái là sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Cho nên các ngươi hãy tự quyết định có đi theo chúng ta hay không, dù là quyết định gì chúng ta đều thông cảm.

Thời hạn nhiệm vụ của Võ Qua, Từ Hắc Tử rất ngắn nhưng mang theo khá nhiều người, khoảng hai trăm Xích Sắc quân đoàn. Đa số Xích Sắc quân đoàn không vào thành, chỉ mười mấy người theo Võ Qua, Từ Hắc Tử cưỡi không lăng hạc vào Bắc Đẩu thành.

Gần hai trăm người có một số là cùng Vu Nhai kề vai chiến đấu trong Thanh Man tiểu thành, số khác thì mới tham gia sau này.

Chia rõ ràng cũng đơn giản, người ban đầu tham gia Xích Sắc quân đoàn thì trên huyền binh bản mệnh có một chữ xuên.

Mới đầu mọi người cho rằng xuyên chỉ là ký hiệu của Xích Sắc quân đoàn, nhưng sau này khi dùng huyền binh bản mệnh dần hiểu tác dụng của chữ xuyên. Huyền binh bản mệnh mạnh hơn bình thường một chút, nhưng bọn họ vẫn hoang mang không hiểu. Mãi khi Lữ lão của Vắc dẩu đồ thư quan trông thấy, bọn họ mới biết đây là thứ gọi là phù văn.

Một thứ rất cường đại và bí ẩn, Lữ lão không nói rõ cụ thể được. Đám người Huyết Lệnh, Ngọc Vấn Hiền sau khi trở về từ thánh hội Huyền Thần điện chỉ giúp giải đáp nhiều hơn chút, cụ thể thì vẫn mù mờ. Nhưng điều này vẫn khiến những người Xích Sắc quân đoàn có chữ xuyên lấy làm vinh dự, người mới vào không có chữ xuyên tạm thời không tính là thành viên chính thức.

Lúc trước đã nói Võ Qua, Từ Hắc Tử chỉ mang một ít người, gần hai trăm người không là toàn bộ Xích Sắc quân đoàn. Đa số Xích Sắc quân đoàn ở trong Dao Quang thành, có lẽ lúc này đang chiến đấu với người của Mông thân vương.

Từ khi đám người Vu Nhai rời khỏi Bắc Đẩu hành tỉnh thì Xích Sắc quân đoàn phát triển lớn mạnh.

- Ta không có vấn đề gì, chẳng phải nói Mông thân vương không có chứng cứ gì sao?

- Có thể đấu với Mông thân vương một trận dù chết cũng sẽ có nhiều người ghi nhớ ta.

- Ta . . . Chúng ta có thể ở lại bảo vệ cô nhi không?

Có người hăng hái nhiệt huyết, giống như Từ Hắc Tử không muốn bỏ vinh diệu chiến sĩ. Có người thì băn khoăn rất nhiều, cảm thấy rút lui rất không nam tính nên uyển chuyển bảo là muốn bảo vệ cô nhi.

Người có ấn ký xuyên đa số đồng ý chiến đấu.

Đám người rút lui thì chưa từng thấy mặt Vu Nhai, thậm chí không tính là thành viên chính thức của Xích Sắc quân đoàn, không muốn hy sinh là chuyện bình thường. Cứ thế trong mười mấy người vào thành chỉ có bốn người đi theo Võ Qua, Từ Hắc Tử chiến đấu. Nhưng thế này đã là nhiều hơn dự tính, như Từ Hắc Tử đã nói, kẻ thù rất đáng sợ, có rút lui cũng không ai trách tội.

Đương nhiên nếu vượt qua cửa ải này, tương lai bọn họ không thể nào tham gia vào Xích Sắc quân đoàn.

Từ Hắc Tử không quan tâm những người này, bỏ lại một câu:

- Đi đi, đã quá muộn, không chừng đến nơi không cần chúng ta giúp nữa.

Từ Hắc Tử và đám người Võ Qua cùng nhau cưỡi không lăng hạc, từ biệt đám nhảo lao hướng Lạc gia.

Sau khi Võ Qua, Ma Liêm rời đi, đám nhỏ khinh thường nhìn những người ở lại, nhỏ giọng nói:

- Những thúc thúc này không giống nam nhân.

Dù chúng nói nhỏ nhưng các huyền binh giả thực lực không tệ nghe thấy hết, ai nấy mặt đỏ tai hồng.

- Được rồi, đừng nói linh tinh, vào phòng dọn đồ đi.

Dạ a di vẫn không cho rằng người nguyên thủy sẽ thành công, xua đám nhóc đi thu dọn hành lý. Nếu nhóm người nguyên thủy bị bắt hay gì là Dạ a di mang theo đám nhỏ đi ngay, tin tưởng những người Xích Sắc quân đoàn ở lại rất mất mặt sẽ hộ tống Bắc Đẩu cô nhi viện đến nơi an toàn, dù sao bọn họ rất xấu hổ, cần làm chút chuyện bù đắp lại.

Dạ a di ngoái đầu nhìn không lăng hạc phương xa, thầm nghĩ:

- Người nguyên thủy có phải là Vu Nhai không? Tại sao nhóm Từ Hắc Tử tin tưởng Vu Nhai như vậy? Có lẽ . . . Có lẽ hắn thật sự sẽ thành công?

Đây chỉ là Dạ a di mơ mộng, còn chưa biết Vu Nhai có phải là người nguyên thủy hay không, toàn là Từ Hắc Tử suy đoán.

Trong khi Dạ a di ảo tưởng thì trong không gian truyền vang vọng tiếng rống điếc tai.

- Lạc gia, đi ra chịu chết!

- Lạc gia, ta muốn diệt toàn tộc các ngươi!

- Lạc gia, các ngươi tới số rồi!

Thanh âm ẩn chứa sát khí mãnh liệt lan tràn khắp Bắc Đẩu thành, giây sau vô số khí thế cường đại bốc lên từ khắp nơi trong Bắc Đẩu thành.

Nếu người có thực lực cường đại sẽ biết vì Vu Nhai mạnh mẽ nên khiến vô số khí thế cường đại khác phản ứng lại.

nhưng đám người Dạ a di không biết.

Dạ a di thầm nghĩ:

- Tên này không phải Vu Nhai, tuyệt đối không phải Vu Nhai. Tên này chỉ là kẻ có võ lực không tệ, làm việc không biết suy nghĩ. Phải mau lên kế hoạch rời khỏi Bắc Đẩu thành, bảo vệ bọn trẻ mới là quan trọng nhất.

Dạ a di thúc giục đám nhỏ:

- Mau, mau thu dọn đồ đạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.