Chỉ Để Anh Yêu

Chương 6: Công thức thứ năm – [Cồn + Giường = Say rượu loạn tính]




Editor: Hoàng Lão Tà

"Về phần thằng nhóc thối đó, ông đi nhìn một chút, xem bên cạnh nó có ai có thể mua chuộc không". Bi sắt trong tay đảo hai vòng, ông cụ nhìn chằm chằm về phía người hầu: "Ông nói, có nên thu con nhỏ Văn Đình Tâm đó lại không?"

"Ông chủ, ý kiến hay đó!" Rụt thân thể lại, người hầu gật đầu khen, "Nếu thu con nhỏ đó lại, nhị thiếu cũng an phận. Con nhỏ đó nếu sớm tỉnh ngộ, chắc chắn sẽ bám víu vào ông chủ".

"Nếu thật sự thu con nhỏ đó lại, sau đó để nó từ chối thiếu gia thì cũng đơn giản. Chờ lúc nhị thiếu đau khổ, ông chủ hãy ở bên cạnh ai ủi, sau đó tìm một vị tiểu thư ngoan hiền không chừng nhị thiếu sẽ nghe theo". Đưa ra chủ ý có thứ tự, người hầu hướng về phía ông chủ vẻ mặt nịnh nọt nói, nhìn qua tâm kế vô cùng nhiều.

"Ông chủ, chiêu này của ông quả thực rất tốt".

"Nếu thật sự thu vào con nhỏ đó, sau đó để nó từ chối cũng rất đơn giản. Đến lúc nhị thiếu vô cùng đau khổ, ông chủ hãy sắp xếp cho cậu ấy một cô gái ngoan hiền, không chừng nhị thiếu sẽ động lòng!" Đưa ra chủ ý có thứ tự, người hầu cười nịnh nọt nhìn ông chủ, có vẻ đầy tâm kế.

"Ông chủ chiêu này của ông quả thật tốt" Cong cong mày nhìn về phía ông chủ, người hầu tiếp tục nói, "Đến lúc nhị thiếu cùng thiên kim tiểu thư đó kết hôn, nhất định cậu ấy sẽ cảm ơn ông chủ vì đã sắp xếp chuyện lớn như vậy".

"Phải không?" Biện pháp vô cùng rõ ràng, tâm tình của ông chủ cũng tươi tỉnh hơn, "Ông nói rằng thằng nhóc đó sẽ cảm ơn tôi?"

"Đó là lẽ tự nhiên mà. Nhị thiếu nên biết ông chủ đã quan tâm cậu ấy nhiều như vậy, trừ bỏ con nhỏ đến từ nông thôn đó, còn tìm cho cậu ấy cô dâu tốt khác. Nhị thiếu còn có thể không cảm ơn ông sao?"

"Ông nói rất đúng, quả thật tôi vì chuyện này đã rất phiền lòng, thằng nhóc đó sau này quả thật nên cảm ơn tôi". Hít một hơi thuốc lá, ông cụ vô cùng xúc động.

Thằng nhóc đó so với chú Ba nó tật xấu quả thật còn nhiều hơn.

Ít nhất chú Ba đối với phụ nữ vẫn còn có hứng thú, ông cụ sắp xếp thân cận cho dù không muốn cũng vẫn đi nhiều lần, nhưng thằng nhóc thối kia ngoan cố vô cùng.

Một người không dễ dạy, người kia càng không dễ dạy. Đến lúc thàng nhóc hiểu ra, có thể không cảm ơn ông sao!

"Ôi. đó là khẳng định! Ông chủ tốt với cậu ấy như vậy mà..."

Đưa tay ngăn lại sự nịnh hót của người hẩu, đặt cái tẩu xuống, ông nhả ra vòng khói thật dài. Trong phút chốc khắp người ông bao quanh là khói.

"Được! Ông tiếp tục phân phó. Hãy thăm dò ý của con nhỏ kia xem".

"Vâng! Được ạ!"

Rụt đầu lại, người hầu cẩn thận lui ra.

Ông cụ coi đây là bàn đánh quyết định, giống như chỉ cần ông mở miệng một tiếng, Văn Đình Tâm sẽ ngoan ngoan theo đuôi ông, vây quanh ông.

Nhưng mà, ông tuyệt đối không nghĩ tới, khi nghe thấy lời này, phản ứng của Văn Đình Tâm là chẳng thèm ngó tới, thậm chí từ nay về sau còn thề muốn đối chọi cùng ông. Khoa trương nhất là ngay cả Dư Dương cô cũng thu lại...

Muốn để cho ông cụ phải biết được năng lực của cô...

....

Sáng sớm hôm sau, Văn Đình Tâm mò mẫm rời giường. Hôm nay mới tờ mờ sáng, cô đã ngồi dậy, mặc quần áo sau đó chuẩn bị tinh thần để phấn đấu!

Hưng phấn đối với việc về ở chung, đối với cô mà nói chỉ có một ngày. Ngày sau cứ theo lẽ thường, sinh hoạt vẫn tiếp tục, định ra mục tiêu sau đó hoàn thành từng bước!

Rửa mặt qua loa một chút, thừa dịp Nam Thế Dương chưa rời khỏi giường Văn Đình Tâm đã chạy ra ngoài mua hai phần ăn sáng quay lại.

Lúc quay lại, đúng lúc gặp chị Trần cũng mới rời giường chuẩn bị làm bữa sáng. Hai người chào hỏi một chút, không nghĩ tới chỉ nói vài câu ai ngờ nhanh chóng hợp chuyện.

Vốn là Văn Đình Tâm định chuẩn bị bữa sáng thật tốt cho Nam Thế Dương, nhưng nói chuyện với chị Trần một lúc quên cả thời gian.

Chủ đề của hai người đều liên quan đến trẻ con. Chị Trần nói cho Văn Đình Tâm rằng sáng sớm nay chị đã nhận được tờ giấy tìm người thân của một người lang thang mang đến.

Người lang thang đó vào nhà xin một chén nước uống, tiện tay đưa tờ giấy này, chị cũng nhiều chuyện hỏi thăm vài câu.

"Đình Tâm em nhìn một chút, chị đã đọc tờ giấy này một lúc, trong lòng vô cùng cảm động". Đưa tờ giấy lên cho Văn Đình Tâm, chị Trần tiếp tục lấy gạo, "Em nói con nhà chị cũng mới lớn một chút như vậy, nếu rơi vào tình huống này quả thật cũng muốn sụp nhà luôn nha".

Văn Đình Tâm nhận lấy tờ giấy, xem một chút đã nhận ra tờ giấy này.

Lại là tờ giấy tìm con mà ngày đó chú lang thang đưa!

Nói như vậy, sáng nay người xin một chén nước từ chị Trần chính là chú lang thang đó.

Cô cảm thấy có chút thần kỳ, ngẫm lại mình ở công viên có thể gặp chú lang thang, ở nhà kia có thể cầm tờ giấy tìm người thân đó. Bây giờ chuyển đến đây vẫn có thể cầm tờ giấy này.

Trong thời gian ngắn như vậy ba lần chạm với chú lang thang, đó không phải là duyên phận hay sao?

"Chị Trần, chị xem trên giấy tìm người thân đứa nhỏ đã mất tích mười mấy năm, chuyện này chứng tỏ mười mấy năm trước bọn buôn lậu người vô cùng ngang ngược. Bây giờ không biết thế nào". An ủi hai câu, Văn Đình Tâm hỏi lại, "Nhưng mà chị biết chú lang thang đó đi đâu không? Em đang nghĩ chú ấy luôn đi loanh quanh vùng này phát giấy tìm người, không biết có phải do có tin tức gì hay không"

"Chị cũng không để ý, không chừng ông ta chỉ ngẫu nhiên đến chỗ này thì sao" Đổ sạch nước gạo đầu tiên, chị Trần lại lấy một lượt nước nữa tinh nghịch nói: "Chị thấy ông ta cầm một bộ bản đồ, trên đó vẽ đầy vòng tròn màu hồng, giống như là làm dấu hiệu. Em nghĩ coi, ông ta đã tìm mười mấy năm, thật không dễ dàng. Có lẽ ông ta đã đi khắp cả nước".

"Vâng, đúng là không dễ". Gật đầu, Văn Đình Tâm cầm tờ giấy trong tay, "Chị Trần, em cầm tờ giấy này. Ngày mai đi học sẽ phát, để các bạn học giúp đỡ tìm kiếm".

"Haiz. Không biết nên làm sao. Vậy em cũng photo nhiều thêm, chị sẽ nhờ ông xã đến đơn vị phát xem sao". Vừa nhận lời, vừa tiếp tục vo gạo, cuối cùng ở lần lấy nước cuối, chị Trần hỏi, "Nếu chưa có bữa sang, hãy mang bạn của em qua nhà chị ăn đi. Chị nấu nhiều thêm một chút"

"Không cần đâu, em đã mua rồi" Quơ quơ tay một chút, Văn Đình Tâm khách sáo cười nói: "Vậy em về trước, hôm nào có tin tức của chú lang thang, chị để ý giúp em".

"Ừ, được rồi".

Nói chuyện xong, Văn Đình Tâm cầm lấy tờ giấy đi về nhà mình. Nhìn ảnh chụp một chút, trong lòng suy nghĩ không biết có nên cho Nam Thế Dương xem một chút không. Dù sao người đàn ông này cũng là người kiếp trước hắn đã tìm kiếm rất lâu...

Bị kích động về tận đến nhà, khi đó Nam Thế Dương cũng đã dậy.

Lúc đi qua sân, vừa lúc trông thấy hắn, buồng vệ sinh không bật đèn cô cũng không cần để ý, nhanh chóng hô lên: "Thế Dương, em đã mua bữa sáng. Nhanh đến ăn!"

Nói xong cô bước thẳng vào phòng.

Khi đó, Nam Thế Dương đang để người trần, đứng đi tiểu, đúng lúc đứng bên bồn cầu đưa lưng về phía cửa, đưa lưng về phía Văn Đình Tâm. Sau khi nghe tiếng Văn Đình Tâm, hắn giật mình, cơ thể cứng đờ…

Cho đến khi nghe được tiếng cô xa dần, hắn mới vội vàng kéo quần lên, xoay người đóng kín cửa.

“Ầm” một tiếng, khóa cửa lại, Nam Thế Dương dựa lưng vào cửa im lặng…

Đáng chết, không biết vừa giờ cô có nhìn thấy gì hay không?

Bất kể là nhìn hắn cởi trần, hay là nhìn hắn đi tiểu, đều rất mất mặt nha!

Hình tượng ơi hình tượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.