Chỉ Còn Lại Hai Người (Two Alone)

Chương 5




Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Anh đã cúi đầu vào phòng, không nói một lời nằm vật ra giường. Mạnh Cảnh Xuân thấy hôm nay hắn tham ngủ như thế, nghĩ chắc là hắn cũng mệt chết rồi, vì thế không hỏi nhiều nữa, đóng cửa kỹ càng rồi lết lết đi qua, bò vào giường trong, an phận ngủ tiếp.

Lần này Thẩm Anh ngủ thật sự rất sâu, đến khi ngoài trời bắt đầu sáng hắn mới tỉnh lại. Hắn mơ mơ hồ hồ mở to mắt, cúi đầu nhìn thấy cổ áo của mình đã bị kéo mở, dây buộc bên eo phải cũng bị tháo ra, Mạnh Cảnh Xuân thì đang vùi đầu trước ngực hắn, hai bàn tay lại còn vói vào trong áo hắn.

Nàng cọ cọ đầu, hoàn toàn không hề hay biết tướng ngủ của mình xấu cỡ nào.

Thẩm Anh hít sâu một hơi, động cũng không dám động, đành phải nhắm mắt ngủ tiếp. Mạnh Cảnh Xuân cử động nhẹ một cái, tóc liền phất phơ qua ngực hắn, khiến hắn thấy ngưa ngứa.

Hầu kết của Thẩm Anh động đậy, tay Mạnh Cảnh Xuân lại tiếp tục vói vói vào trong, bàn tay phủ ở trên lưng hắn, lại còn điềm nhiên như không mà gãi gãi. Thẩm Anh mở mắt cúi đầu nhìn, bộ quần áo trung y của nàng vẫn còn rất đàng hoàng, nhưng chăn mền thì đá bay toàn bộ rồi. Ngại lạnh, lại còn vô sự tự thông mà dán vào hắn, xem hắn là lò sưởi à?!

Chóp mũi xinh xắn của Mạnh Cảnh Xuân cọ cọ vào trong lồng ngực hắn, hắn có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ kia, ấm áp khiến người ta ngưa ngứa. Hô hấp của Thẩm Anh có phần không thông, một chút mơ hồ lúc mới tỉnh bay biến sạch, lúc này hắn quả thực muốn phát điên. Hắn chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy cổ áo nàng, cực kỳ hồn nhiên muốn tách nàng ra khỏi người hắn. Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại ngày một tệ hơn, nâng chân gác lên người hắn, khẽ hừ một tiếng nhắm mắt ngủ tiếp.

Thẩm Anh bị nàng ép đến mức không thể động đậy, trong lòng căm giận, ngủ kiểu này mà cũng ngủ cho được à? Rốt cuộc là làm sao dưỡng ra được cái thói quen xấu này thế? Còn càng không kiêng nể gì hơn cả trước kia, sau này nhất định phải uốn nắn cái tướng ngủ thối hoắc này của nàng cho thật tốt!

Hắn vừa mới thầm oán xong, Mạnh Cảnh Xuân lại lẩm bẩm một tiếng: “Nóng quá.”

Ngoài cửa sổ đã hơi sáng, bây giờ gần tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng dần. Thẩm Anh liếc mắt nhìn cửa sổ một cái, chắc là do thời tiết tốt.

Hắn lại nâng tay muốn chuyển nàng vào giường trong, Mạnh Cảnh Xuân lại đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi chớp hai cái, bộ dạng đúng kiểu chưa tỉnh ngủ. Nàng lười nhác ngáp một cái, trong miệng hàm hàm hồ hồ phát ra thanh âm, không biết là đang lẩm bẩm nói gì.

Hình như nàng còn chưa biết tình trạng hiện giờ, tay gãi gãi lung tung đằng sau lưng hắn, thấy có phần không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, lại đụng phải tầm mắt của Thẩm Anh. Nàng hơi tỉnh ngủ, vội vàng rút tay trở về, soàn soạt lăn một vòng vào bên trong giường, dán vào tường như con thằn lằn, giả chết.

Thẩm Anh hít một hơi, Mạnh Cảnh Xuân dán vào tường đã giành trước nói rõ: "Ta không cố ý!"

Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái, mấp máy môi, kìm nén nửa ngày mới nói: “Có phải nàng tới nguyệt sự rồi hay không?”

"A?" Mạnh Cảnh Xuân vội vàng lật người lại, liếc một cái, thấy vết máu lấm tấm trên khăn trải giường, lập tức kéo chăn mền qua, cực kỳ lừa mình dối người mà che đậy vết máu kia. Nàng thoáng chốc đỏ mặt, hoàn toàn không thốt nên lời.

Thẩm Anh thản nhiên ngồi dậy, vuốt vuốt cổ áo, thoang thả cột lại sợi dây bên eo phải, nhìn nàng nói: "Một cô nương mà lại chẳng chịu mảy may để ý gì đến mấy chuyện này, nàng nói xem......"

Mạnh Cảnh Xuân nắm chặt chăn mền, bĩu môi, không phục phản bác lại: “Ngày này cũng không phải là đến chính xác không sai lầm tí ti gì, sớm mấy ngày muộn mấy ngày là chuyện vô cùng bình thường!” Nàng xoa xoa bụng, lúc này mới phát hiện thấy hơi hơi đau.

Thẩm Anh thấy nàng nhíu mày, nói: "Không thoải mái thì đừng đến nha môn."

Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ trang nghiêm nói: “Dạo này bận lắm, phải đi, không thì cấp trên sẽ bới móc ta.”

Thẩm Anh cười lạnh một tiếng trong lòng, hôm nay Nghiêm Học Trung còn dậy nổi à? Liền nói: “Nàng đánh giá quá cao cấp trên của nàng rồi. Chẳng qua chỉ vắng một ngày thôi, không sao đâu.”

Mạnh Cảnh Xuân cười cười, không bình luận gì, lại kéo tấm chăn bông qua, quấn lấy nửa người dưới của mình, dịch dịch ra bên ngoài giường, định kéo lấy mảnh vải quấn ngực treo trên cái giá ở đầu giường, miệng còn nói thầm: "Tướng gia nhanh nhanh ra ngoài đi, ta muốn mặc quần áo."

Nhưng Thẩm Anh đứng chặn ở phía ngoài giường, tay nàng không đủ dài, duỗi tay mấy lần liên tiếp mà không với tới. Thẩm Anh hơi hơi nghiêng đầu, vươn tay cầm lấy mảnh vải quấn ngực kia, nhưng chỉ nắm trong tay chứ không đưa cho nàng: “Hôm nay nàng cũng đâu có ra ngoài, quấn cái thứ này làm chi đâu?”

Mạnh Cảnh Xuân đỏ mặt muốn cướp lấy mảnh vải quấn ngực: "Không ra ngoài cũng phải......"

Thẩm Anh nghiêng đầu liếc nhìn mảnh vải kia một cái, nhìu mày nói: “Quấn thứ này nhiều không tốt đâu?”

Mạnh Cảnh Xuân cắn môi, vươn tay chộp được mảnh vải, căm giận nói: “Không liên quan đến Tướng gia.”

Thẩm Anh không buông tay, Mạnh Cảnh Xuân kéo kéo mảnh vải về phía mình, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu: "Tướng gia nắm chặt lấy nó làm chi vậy! Mau trả lại cho ta!”

Thẩm Anh nhìn nhìn dáng vẻ lúc này của nàng, tóc rũ rượi lọt hết vào trong cổ áo, vậy mà nàng cũng không ngại ngứa. Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn đưa tay qua, ngón tay xuyên qua mái tóc nàng, lòng bàn tay dán nhẹ lên cổ nàng, lại dời lên trên, ngón cái đã chạm vào đến vành tai nàng, ngón trỏ cũng lập tức phủ lên đó, nhẹ nhàng vân vê, cảm giác cực kỳ mềm mại, lại còn man mát, thật sự không muốn dừng tay.

Mặt Mạnh Cảnh Xuân đỏ bừng, lỗ tai cũng nóng lên, trong miệng trong cổ họng đều thấy khô khan, nhẹ buông tay, mảnh vải quấn ngực lại quay về trong tay Thẩm Anh. Thẩm Anh nắm chặt lấy mảnh vải, cúi đầu khẽ ngửi, đến khi ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Cảnh Xuân thì thấy nàng đã ngốc lăng. Mặt nàng đỏ rực ngồi ngây ra đó, đến khi nàng lấy lại tinh thần, chồm lên cướp thì nửa người trên liền rơi vào khoảng không, nằm bẹp trên đùi Thẩm Anh.

Thẩm Anh đỡ lấy cánh tay nàng để nàng ngồi dậy, nhàn nhạt liếc qua, lại thuận theo cổ áo thấy được khe rãnh mờ nhạt giữa bầu ngực trắng nõn kia. Ơ, chẳng lẽ bên trong không mặc gì hết, thậm chí cả cái yếm cũng không có à?

Hô hấp của hắn hơi nặng nề, nhưng vẫn duy trì thể diện cùng với phong thái chính nhân quân tử, cũng không động tay động chân gì với nàng nữa.

Nhưng mà Mạnh Cảnh Xuân lóng nga lóng ngóng lại không mấy quan tâm về chuyện này, nàng vừa ngồi thẳng dậy, liền duỗi thẳng chân ra đạp hắn một cước, túm tóc mình ra sau đầu, không biết biến từ đâu ra một sợi dây cột tóc, buộc chặt tóc lại. Cần cổ trắng nõn lộ ra, Thẩm Anh nhìn thấy mà có phần miệng đắng lưỡi khô, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng càng thêm suồng sã đưa tay qua, đặt lên vạt áo trước của nàng, nhanh chóng đẩy cổ áo ra, vươn ngón tay vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cả người Mạnh Cảnh Xuân đều khô nóng, trên mặt đỏ đến không đỏ hơn được nữa, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, mà lại hoàn toàn không biết là phải đẩy hắn ra.

Thẩm Anh cũng không dừng tay, ngược lại còn sáp tới gần, kéo nàng nằm xuống, lập tức xoay người áp ở phía trên, khẽ ngửi mùi mộc hương thoang thoảng sau tai nàng rồi dán môi lên, mút nhẹ vành tai nàng, sau đó lại chuyển qua hôn môi nàng. Đôi môi nàng lành lạnh mềm mại, khiến người ta không nỡ dời đi.

Mạnh Cảnh Xuân cảm giác được có một bàn tay phủ trên ngực nàng, nóng rực như muốn thiêu cháy nàng. Nàng chỉ có thể nghèn nghẹn hừ một tiếng, tim đập nhanh hiếm thấy, đầu ngón tay tê dại, trong bụng có một dòng nước ấm hướng xuống dưới, hô hấp dồn dập.

Chẳng biết Thẩm Anh đã tháo dây cột ở eo phải nàng từ lúc nào, một bàn tay khác đã dò vào bên trong, dừng lại trên bụng nàng, cái bụng trơn nhẵn truyền đến cảm giác mềm mại lạnh lẽo. Bàn tay to của hắn phủ trên đó, nâng mắt hỏi nàng: "Ấm không? Có thấy khá hơn chút nào không?” Hắn biết mỗi khi nguyệt sự của nàng đến, mặc kệ có nghiêm trọng hay không, bụng cũng phải đau cả một ngày, cũng không biết làm như thế này nàng có thể cảm thấy thoải mái hơn được chút nào hay không.

Mạnh Cảnh Xuân không trả lời, lúc này nàng thật sự rất khó chịu. Nàng nâng một cánh tay lên, ống tay áo rộng rãi tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn. Nàng vòng tay qua cổ hắn, khiến Thẩm Anh lại càng thêm khó nhịn. Hắn âm thầm hít một hơi, nỗ lực ổn định lại tinh thần. Mạnh Cảnh Xuân lại cực kỳ bất chấp mà nâng một tay khác lên, dò vào bên trong cổ áo hắn, bàn tay nóng ẩm dán lên lưng hắn.

Thẩm Anh ngầm thở ra một hơi, đáy mắt tối sầm, cố gắng áp chế đủ mọi suy nghĩ lung tung xà bèng trong đầu, bàn tay phủ trước ngực nàng lại như say mê cảm giác mềm mại kia, không tài nào dời đi được. Bộ trung y của Mạnh Cảnh Xuân đã bị mở ra, Thẩm Anh vùi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trước ngực nàng. Mạnh Cảnh Xuân hừ nhẹ một tiếng trong cổ, khó chịu đến mức thân thể cong lên.

Trong mắt Thẩm Anh có ngọn lửa đang tí tách cháy, cũng khẽ thở một hơi, ngẩng đầu nhìn hàng lông mi run run của nàng, nhìn bộ dáng có vẻ như rất khó chịu, đoán được là nàng cũng đã động tình. Hắn chuyển tay ra khỏi người nàng, Mạnh Cảnh Xuân lại quấn lấy, lật người áp hắn xuống dưới.

Tóc nàng bị Thẩm Anh kéo xõa ra lần nữa, quần áo trong hơi mở ra, sợi tóc rũ trước ngực rất là......

Hầu kết Thẩm Anh chuyển động, nhắm mắt lại, cố gắng không nhìn nữa.

Mạnh Cảnh Xuân vùi đầu vào cổ hắn, học bộ dáng của hắn, hôn lên vành tai hắn, cổ hắn, cuối cùng dừng lại ở chỗ xương quai xanh, khẽ nâng đầu liếc hắn một cái, lại hạ xuống, mở miệng liền cắn nhẹ một ngụm lên đó. Sau đó nàng lập tức mở vạt áo hắn ra, một đường hôn đến trước ngực hắn, chần chờ một chút, ngậm lấy.

Nàng tỉnh táo lại, giống như cảm thấy cái này chơi vui, vươn tay nhéo nhéo vân vê, nằm bò trên người Thẩm Anh cười cười, tiếng thì thầm phát ra từ trong cổ họng: “A, A Anh......"

Nha đầu lóng nga lóng ngóng ngốc nghếch khờ dại này, vậy mà lại học nhanh như thế!

Cả người Thẩm Anh đều đã hoàn toàn cứng ngắc, nàng trêu hắn thế này, giống như hắn là món đồ chơi gì thú vị lắm, trong khi hắn hôm nay lại không đụng vào nàng được!

Hắn hít sâu một hơi, nỗ lực muốn bình phục lại tâm trạng của mình, Mạnh Cảnh Xuân lại hơi hơi chu miệng, duỗi tay chạm vào bụng hắn: “Ồ, nơi này của Tướng gia cứng thế. Bình thường cũng đâu thấy Tướng gia lao động tay chân gì, sao lại có thể luyện ra cơ bắp được hay vậy......"

Nàng đùa dai hết sờ lại mò, tay hơi trượt trượt xuống dưới. Đáy mắt Thẩm Anh đã đen kịt, vội vàng vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng.

Nàng tò mò nâng mắt nhìn hắn, hỏi cực kỳ vô tội: "Tướng gia làm gì vậy?”

Hầu kết Thẩm Anh trượt lên trượt xuống, hàm răng cắn chặt, lại ngại ngùng không dám mở miệng nói thẳng, bỗng chốc đứng dậy đẩy nàng ra. Mạnh Cảnh Xuân bị hắn thình lình trở mặt như thế, giật nảy mình, rướn tay kéo nhẹ góc áo hắn, nhỏ giọng nói: "Tướng gia không đến nỗi nào chứ, ta đùa......" Nàng cúi đầu lẩm bẩm oán hận: “Vả lại, chẳng lẽ chỉ có Tướng gia mới được phóng hỏa, không cho ta đốt đèn sao......"

Hai người trêu chọc nhau một trận như vậy, bên ngoài trời đã sáng choang. Thẩm Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn góc áo bị nàng túm chặt, dục vọng trong lòng làm sau cũng không áp chế được. Hắn lại nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, sắp bị bức đến phát điên.

Tự rước họa vào thân cùng lắm cũng chỉ như thế này. Hắn nhịn rồi lại nhịn, khuôn mặt đen thui, xoay người đi, cúi đầu xỏ giày rồi cấp tốc đứng lên, đưa lưng về phía Mạnh Cảnh Xuân.

Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi, mặt nàng vẫn đỏ bừng bừng, cúi đầu nhìn quần áo của mình, vội vàng khép lại, buộc dây đàng hoàng. Vừa rồi cứ như bị ma ám, thật đúng là bẽ mặt mà. Nàng chôn đầu như con đà điểu nhỏ, nhỏ giọng hỏi Thẩm Anh: "Tướng gia muốn đi ăn sáng à?”

Thẩm Anh cũng không thèm quay đầu lại, buồn bực nói: “Trời khô hanh, đi giải nhiệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.