Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 2: 2: Cả Gia Đình




Translator: Wave Literature

Ngô Linh San ỷ vào bản thân là con gái của cổ đông, nên chen vào đám nhân viên, đến bên cạnh Thiệu Minh Dật.

"Thiệu Công Tử, xin hỏi là nhà thiết kế nào mời cậu tới đây thế? Tôi đối với chỗ này rất quen thuộc, có thể dẫn đường cho cậu đấy."

Mặt cô ta cười tươi, muốn phô bày bản thân ngay trước mặt của Thiệu Minh Dật.

Thiệu Minh Dật vừa tính nói chuyện, thì đúng lúc nhìn thấy Lạc Thần Hi đến gần, nở nụ cười.

"Không cần đâu, người tôi muốn tìm đã đến rồi."

Thiệu Minh Dật chen ra ngoài từ trong đám đông, đi đến chỗ Lạc Thần Hi.

"Thần Tinh, cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi còn lo lắng không tìm được cô đấy, còn đang tính gọi điện thoại cho cô đấy! Thế nào? Tôi không đến muộn phải không?"

Lạc Thần Hi cười lắc đầu, "Đương nhiên không đến muộn, cậu quá đúng giờ! Bây giờ đến lúc mở màn còn dư một chút thời gian đấy, nếu thì cậu tìm chỗ này ngồi đi."

"Không, tôi vẫn nên đi thử trang phục của cô thì hơn."

Thiệu Minh Dật cùng Phương Tử Thiến chào hỏi một chút, rồi sau đó ba người cùng đi về hướng sân khấu của Lạc Thần Hi.

Toàn bộ nhân viên cùng người dự thi đều kinh ngạc đến mức ngây người.

"Tôi... có phải tôi đang nằm mơ không? Thiệu Công Tử lại là do Thần Tinh mời tới sao?!"

"Chuyện này cũng là vung tiền quá mức đí Nghe nói, sau khi Thiệu Công Tử giành được giải vô địch của "Kim bài ca sỹ", thì mỗi lần đi biểu diễn giá cao đến ngàn vạn đấy, lần này mời hắn biểu diễn thời trang không biết tốn hết bao nhiêu tiền đây nữa!"

"Khụ khụ, Thần Tinh đoán không chừng rất có thân phận bối cảnh đi? Lần trước người theo đuổi cô ta tặng sợi dây chuyền kim cương đeo tay đến 70 triệu đấy, lần này mời Thiệu Công Tử trình diễn thời trang, thì như vậy…cũng không tính là chuyện gì ngạc nhiên cho lắm phải không?"

"Thực sự là đáng khao khát má Nam thần lại đối với cô ấy ôn nhu dịu dàng như vậy, bọn họ nói chuyện phiếm với nhau như vậy! Đúng là khiến ta thèm muốn đến chết luôn mà!"

Các cô gái ở đây, bây giờ đều vô cùng ghen tỵ với Lạc Thần Hi.

Hơn nữa, Thiệu Minh Dật cũng cực kỳ hiền hoà.

Bạch Tâm Hinh còn đến sớm hơn so với hắn, nhưng vừa đến tập đoàn SL đã yêu câu một phòng cao cấp chuyên nghỉ ngơi, vốn dĩ khinh thường ở một chỗ cùng với người khác.

Thiệu Minh Dật lại tùy tiện kéo một cái ghế, ngồi một góc, không hề có chút nào ghét bỏ môi trường xung quanh mình.

Không ít nhân viên dựa vào đủ các loại danh nghĩa, mà chạy đến tìm Thiệu Minh Dật kí tên, cậu ta vẫn lập tức thỏa mãn, khiến cho mọi người đều yêu thích.

"Vẫn là Thiệu Công Tử tốt, cái người phụ nữ Bạch Tâm Hinh kia tuy nói là siêu mẫu, nhưng mà con mắt lại mọc ở trên lông mày, lần trước tôi xin ký tên, còn bị cô ta mắng là cò môi giới nữa chứ!"

"Trời ạ, Bạch Tâm Hinh tính là gì chứ? Người mẫu cũng chỉ có tiếng ở giới thời trang mà thôi, đâu giống Thiệu Công Tử, bây giờ là thần tượng quốc dân! Nhân khí cao hơn cô ta không biết bao nhiêu lần nữa đấy!"

"Lần này Ngô Linh San thật sự tính sai đường rồi, tốn nhiều tiền như vậy mời Bạch Tâm Hinh đến, nhưng mà Thiệu Công Tử vừa đến, đã giết chết uy thế của cô ta rồi!"

"Người giành giải thưởng sẽ là Thần Tinh đấy không sai đâu!"

Tuy nhân viên đều nói hạ thấp giọng, thế nhưng, những lời nghị luận này vẫn truyền vào trong tai của Ngô Linh San.

Trong lòng của cô ta nhộn nhạo, nôn nóng vô cùng.

Những người này nói không sai một chút nào.

Nhân khí của Bạch Tâm Hinh, vốn dĩ không thể so sánh với minh tinh lưu lượng như Thiệu Minh Dật.

Nhiều nhất cũng chỉ lọt vào mắt xanh của các giám khảo thuộc giới thời trang, có thêm chút cơ hội mà thôi.

Nhưng mà, người trong nghề này sẽ không chỉ nhìn biểu hiện của người mẫu, mà còn chú trọng đến thiết kế của bản thân người tạo ra, riêng điểm này, cô ta đã không thể so được với Lạc Thần Hi rồi!

Ngô Linh San trốn ở góc phòng, lo lắng đi tới đi lui.

Bỗng nhiên, bước chân của cô ta dừng lại, trong mắt loé lên một tia lạnh lẽo.

"Thần Tinh, đều do cô ép tôi đấy! Tôi cố gắng nhiều như vậy, mới đi đến hôm nay, cái giải thưởng này này tôi phải giành được, không còn cách nào khác!"

...

Cùng lúc đó.

Một chiếc xe Maybach dừng lại.

Mục Diệc Thần xuống xe, nhanh chân bước vào biệt thự.

"Đại thiếu gia. Ngài trở về rồi sao ạ?" Trần quản gia bất ngờ.

So với ngày về dự kiến của Mục đại thiếu là sớm hơn đến bốn ngày đấy!

Mục Diệc Thần không hề trả lời, ngẩng đầu liếc mắt nhìn căn phòng ở trên lầu, giống như chỉ tình cờ hỏi mà thôi: "Thiếu phu nhân ở đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.