Chỉ Có Anh Hiểu Được Vẻ Đẹp Của Em

Chương 52: Đây là thật sao?




Trên đường trở về vẫn phải trèo qua mấy ngọn núi, trời dần dần tối, Mai Tử theo sau Tiêu Kinh Sơn cẩn thận đi về phía trước. Hai người thỉnh thoảng tán gẫu, chính là bàn bạc một chút chuyện sau này.

Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử đối với việc bán dược rất có hứng thú, liền nói với nàng: "Hôm nay ta có đến một tiệm thuốc, vào hỏi, biết đại khái giá thị trường rồi. Chúng ta trở về phải tính toán thật kỹ, ta dạy nàng nhận biết thảo dược, làm thế nào để lên núi hái."

Mai Tử rất vui, nói với Tiêu Kinh Sơn sau này muốn trồng thêm vài loại rau củ ở trong sân, nuôi thêm mấy con gà, Tiêu Kinh Sơn đương nhiên đồng ý hết.

Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử đi phía sau càng ngày càng chậm, đề nghị nghỉ ngơi một chút. Mai Tử thấy sắc trời không còn sớm, mặc dù chân đã sưng lên cũng không muốn nghỉ ngơi. Tiêu Kinh Sơn quay đầu nhìn nàng một cái, không nói hai lời để đòn gánh xuống.

Mai Tử chọn khối đá sạch ngồi xuống, bỏ bọc vải ra một bên, đưa tay cầm lấy bàn chân đang sưng lên. Đang xoa xoa, Tiêu Kinh Sơn đi đến, một tay nâng chân nàng lên. Nàng cả kinh, tim đập nhanh vài nhịp, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đem chân đặt ở trên tay hắn. Chân Mai Tử không lớn không nhỏ, tay Tiêu Kinh Sơn nắm lấy vừa vặn.

Tiêu Kinh Sơn cẩn thận cởi giày của nàng ra, lúc này mới phát hiện sau gót chân nàng phồng rộp lên vài hột nước, trong mắt không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Đều đã thành ra như vậy, tại sao không nói?"

Mai Tử cúi đầu không nói gì. Nàng không muốn để Tiêu Kinh Sơn cảm thấy mang theo nàng là phiền toái, nhưng vẫn là phiền toái.

Tiêu Kinh Sơn cẩn thận chọc thủng mấy bọc nước, làm cho nàng hít hà một trận, nhưng hắn vẫn không nhẹ tay chút nào. Chọc xong rồi lại cầm lấy giày mang lại cho nàng.

Lúc này trăng đã lên cao, gió mang theo mùi thơm cây cỏ nhè nhẹ thổi,Tiêu Kinh Sơn nắm lấy bàn chân nàng trong tay vừa ấm áp vừa xiết chặt.

Mai Tử nhìn dáng vẻ kiên quyết của hắn, nhớ tới lời nói khó hiểu của hắn lúc trước, không khỏi tò mò nhìn nam tử ở trước mắt - phu quân của nàng, hỏi: "Lúc trước chàng rời khỏi thôn cũng đi đường này sao?"

Tiêu Kinh Sơn đang giúp nàng mang giày, nghe hỏi liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười nhạt nói: "Đúng vậy, lúc đó ta đi qua con đường này, ra khỏi thôn Bích Thủy, đi tới trấn phía dưới, rồi lại đi tiếp ra thế giới bên ngoài."

Hắn buông chân nàng xuống, nhìn ngọn núi nguy nga đằng xa đắm chìm trong ánh trăng. Nhớ lại chuyện cũ nói: "Lúc đó ta đi ra ngoài, cứ nghĩ sẽ không trở lại nơi này nữa. Nhưng lăn lộn bên ngoài rất nhiều năm, kinh nghiệm rất nhiều việc, ta bỗng nhớ tới nơi non xanh nước biếc này, nhớ da diết từng cọng cây ngọn cỏ, thậm chí còn nhớ rõ lúc nhỏ đi bắt dế ngoài đồng. Cho nên cuối cùng ta cũng trở lại nơi đây, giống như cha ta trước kia, ổn định cuộc sống, lập gia đình bình yên qua ngày."

Mai Tử chợt rất muốn hỏi, có phải hắn sẽ không bao giờ rời khỏi, thật sự cả đời ở lại đây không? Nhưng mà lời nói lên đến miệng rồi nàng lại không có cách nào nói ra. Nàng nhớ lúc ở bên ngoài quán ăn có nghe người ta nói, bây giờ bên ngoài kia hình như sắp có chiến tranh, không được yên ổn?

Lúc hai người trở lại, trời đã tối đen. Người dân trong thôn cũng đã đi nghỉ hết. Bọn họ đi trên đường chỉ có thể nghe thấy tiếng chó sủa, chắc là chó nhà ai bị tiếng bước chân của họ dọa đến.

Về đến nhà, đem mấy thứ mua được ra rửa sơ qua cất cẩn thận. Lúc này Mai Tử mới mệt mỏi nằm lên giường.

Tiêu Kinh Sơn chưa lên giường ngay, chạy đến bên cạnh rương không biết tìm cái gì. Cuối cùng cũng tìm được một cái bình nhỏ muốn bôi lên chân Mai Tử. Mai Tử biết hắn luôn có vài thứ kỳ lạ rất có tác dụng, liền mặc cho hắn bôi. Thuốc này là thuốc gì? lành lạnh trơn bóng, bôi lên rất thoải mái.

Làm xong, lúc này Tiêu Kinh Sơn mới lên giường chui vào trong chăn ôm Mai Tử ngủ. Đêm nay Tiêu Kinh Sơn không có làm phiền Mai Tử. Hắn biết nàng thực sự mệt mỏi.

Mai Tử mệt mỏi mí mắt sụp xuống, nằm dài trên giường dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng lúc mơ mơ màng màng, trong đầu chợt nhớ tới một chuyện. Nàng ở trước ngực hắn cọ cọ, khàn khàn lên tiếng hỏi: "Nếu như bên ngoài không được yên ổn, chàng sẽ rời khỏi đây sao?"

Lời này Mai Tử vừa thốt ra, thân thể Tiêu Kinh Sơn lập tức cứng đờ. Cơn buồn ngủ của nàng nhất thời biến mất, tâm thắt chặt giương mắt nhìn hắn.

Một lát sau, Tiêu Kinh Sơn mới nhàn nhạt nói: "Ngủ đi, không cần nghĩ nhiều như vậy."

Ngày hôm sau, hai người thức dậy, ăn cơm xong lại lấy túi tiền hôm qua ra đếm. Mai Tử vui mừng phát hiện, thu hoạch lần này rất khá. Đủ chi phí cho bọn họ sinh hoạt trong một năm. Tiền cầm ở trong tay nặng trĩu, thật khiến cho người ta vui vẻ.

Tiêu Kinh Sơn thấy tiểu Mai Tử hạnh phúc mân mê túi tiền, cười nói: "Sau này đây chính là nhà của nàng, chuyện tiền nong này phải nhờ nàng trông coi rồi."

Mai Tử nghe vậy, e thẹn, ngại ngùng đem túi tiền đưa cho hắn: "Không cần đâu, chàng giữ đi."

Tiêu Kinh Sơn cười nói: "Ta có bệnh hay quên, không chừng một ngày nào đó đem tiền của nàng để đâu mất thì làm sao bây giờ."

Mai Tử biết hắn nói khéo mà thôi, cười với hắn một cái, cũng đành phải đem túi tiền cất đi.

Hai người bàn bạc, dọn dẹp qua, đem mấy khối thịt heo rừng hôm qua để lại cho vào giỏ trúc, lại lấy bánh ngọt mua trên trấn sắp xếp thỏa đáng rồi cùng nhau đi qua nhà mẹ Mai Tử.

Khác với lần trước, hôm nay Mai Tử nương cùng Chu Đào, A Thu đều ở nhà. Mai Tử nương thấy con gái cùng con rể mang đến nhiều thứ như vậy, cười đến miệng khép không được. Vội vàng nhận lấy, rót trà mang trái cây ra chiêu đãi. A Thu thấy chị cùng tỷ phu trở về, nói chuyện với chị vài câu xong liền quấn lấy Tiêu Kinh Sơn hỏi hắn chuyện đi săn. Tiêu Kinh Sơn liền kể cho hắn chuyện săn heo rừng như thế nào, AThu chăm chú nghe tới mức không dứt ra được.

Chu Đào bàng quan nhìn mọi chuyện, chợt chen vào nói: "Tỷ, khi nào các ngươi muốn sinh em bé?"

Mai Tử nghe vậy sửng sốt, cúi đầu mím môi cười nói: "Chuyện này không vội."

Mai Tử nương xuy Chu Đào một tiếng, nói: "Vào bếp xem thử nước sôi chưa?"

Chu Đào "Hừ" một tiếng, không tình nguyện xoay người đi. Mai Tử nương nhiệt tình hỏi Tiêu Kinh Sơn chuyện này chuyện nọ. Tiêu Kinh Sơn lễ phép đáp lại.

Lại nói đến chuyện vài ngày nữa thu hoạch lúa, Mai Tử nương than nhẹ nói: "Con không có ruộng nên không biết nhà chúng ta đến mùa thu hoạch này khổ sở như thế nào đâu. Kể từ khi phụ thân Mai Tử mất, A Thu còn nhỏ, trong chỉ có ba mẹ con chúng ta làm việc. Thật sự là chịu không ít khổ cực."

Tiêu Kinh Sơn vội nói: "Ta đây rãnh rỗi không làm gì, đến lúc đó đương nhiên sẽ cùng mọi người thu hoạch lúa."

Mai Tử nương nghe vậy khách khí cười nói: "Vậy làm phiền con rể rồi."

Tiêu Kinh Sơn không cho là đúng: "Mẹ, sao lại nói như vậy. Chưa tính đến chuyện Mai Tử bây giờ đã là vợ của ta, nói riêng giao tình giữa ta và cha nàng lúc trước, chuyện này ta nhất định là muốn giúp."

Thấy Tiêu Kinh Sơn nhắc tới chuyện này, trên khuôn mặt Mai Tử nương có chút không tự nhiên, mỉa mai giải thích nói: "Kinh Sơn à, nếu nói đến giao tình giữa cha nàng và con lúc trước, kỳ thật lúc con mới trở về, chúng ta nên qua lại chào hỏi đàng hoàng. Nhưng con cũng biết đấy, chúng ta là cô nhi quả phụ, tình ngay lý gian, cũng phải kiêng dè một số chuyện."

Tiêu Kinh Sơn không để ý chút nào cười nói: "Mẹ nghĩ nhiều rồi, Kinh Sơn biết."

Mai Tử nương lặp đi lặp lại gật đầu: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Ra đến trước cửa, Mai Tử nương lại kéo lấy Mai Tử nói chuyện của Chu Đào. Nói đã tìm được cho Chu Đào một gia đình rất tốt ở thôn Hồng Anh Tử núi bên kia. Chờ qua mùa thu hoạch, thời tiết tốt liền đem nàng gả ra ngoài. Mai Tử nghe vậy giật mình, bởi vì cái thôn kia cách thôn Bích Thủy đến bốn mươi cây đường núi a, sao mẹ lại tìm một nhà ở xa như vậy?

Mai Tử nương cũng không nói nhiều, mặt lạnh nói: "Việc này ta tự biết suy nghĩ, hôn sự này ta đã định rồi."

Mai Tử nhớ đến thần sắc Chu Đào hôm nay, nghĩ nàng chắc cũng không vui. Nhưng mà việc này nàng cũng không cách nào thay đổi được, chỉ có thể an ủi Chu Đào một tiếng thôi.

Hai ngày nay trong nhà không có việc gì làm, Mai Tử liền xin một ít hạt giống dưa leo cùng quả hạnh đào, lại mượn con gà mẹ cùng trứng gà của mẹ về ấp, từ từ chăm sóc nhà này. Tiêu Kinh Sơn làm cho Mai Tử một cái chuồng gà, lại giúp nàng đào đất trồng cây. Qua hai ngày, dưa leo cùng hạnh đào đều đã được gieo xuống, con gà mẹ kia cũng đã ngoan ngoãn nằm trong chuồng mới ấp trứng rồi, mà lúc này, ngoài ruộng lúa cũng đã chín đến, thời tiết rất thích hợp để thu hoạch.

Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn về nhà Mai Tử sớm một chút để làm việc, cầm lấy lưỡi hái bắt đầu gặt. Lúc này Chu Đào cũng không tỏ thái độ khó chịu gì, lấy cái khăn tay cột lên đầu tránh ánh mặt trời gay gắt cúi xuống gặt lúa.

Tiêu Kinh Sơn chưa từng gặt lúa bao giờ nên lúc bắt đầu gặt không được nhanh bằng Mai Tử. Hai người được phân công gặt một thửa ruộng, Mai Tử rất nhanh gặt xong một bó to trước Tiêu Kinh Sơn. Kể từ lúc gả cho Tiêu Kinh Sơn, Mai Tử thấy hắn không có gì là không làm được. Hôm nay nhìn hắn cũng có điểm không giỏi bằng mình, không nhịn được quay đầu nhìn hắn đắc ý cười cười.

Tiêu Kinh Sơn lơ đãng nhìn nàng một cái, tiếp tục chăm chỉ làm việc, nhanh chóng nắm được kỹ thuật, xoạt xoạt lúa nối đuôi nhau ngã xuống hàng loạt, rất nhanh liền bắt kịp Mai Tử. Mai Tử yêu kiều "Hừ" một tiếng, tiếp tục đưa lưỡi hái, kiên quyết không thể để hắn nhanh hơn nàng được.

Sau đó ánh mặt trời càng nóng bức như muốn bốc hỏa, cái khăn trên đầu Mai Tử đã sớm ướt nhẹp, từng giọt mồ hôi thuận theo tóc chảy xuống, làm búi tóc dính vào cổ gáy. Khuôn mặt ngày thường vốn trắng nõn hôm nay phơi nắng thành đỏ hồng. Tiêu Kinh Sơn không đành lòng, nói nhỏ: "Nếu mệt thì vào nghỉ ngơi trước đi, ta làm nhiều một chút là được."

Mai Tử quay đầu xem, xa xa mẹ cùng mọi người vẫn đang chăm chú gặt, mà dưới tán cây ven đường kia, đệ đệ A Thu đang bưng lấy nước uống ừng ực còn muội muội Chu Đào ngồi cạnh lau lau mồ hôi cũng đang uống nước.

Nàng vốn còn chưa thấy khát, nhìn thấy cảnh này liền thấy cổ họng khát khô, liền hỏi Tiêu Kinh Sơn: "Chàng khát không, ta đi lấy nước cho chàng."

Tiêu Kinh Sơn lắc đầu: "Không cần, nàng đi uống nước nghỉ ngơi một chút đi rồi hãy làm tiếp."

Mai Tử gật gật đầu, đến cầm lấy một cái ly gỗ khác, uống một miệng nước rồi lại múc đầy để cho mẹ uống. Mai Tử nương cúi đầu làm chăm chú không biết trời đất gì nữa, thấy Mai Tử đưa nước lại đây, nhận lấy uống ừng ực một hồi xong dùng tay áo lau miệng. Nhìn từng bó từng bó lúa ở phía sau nói: "Năm nay thu hoạch không tệ, cũng có thể cho Chu Đào một chút thể diện để gả ra ngoài."

Mai Tử gật gật đầu: "Như vậy cũng tốt, Chu Đào gả đi xa như vậy, có nhiều của hồi môn thì nhà chồng cũng xem trọng nàng một chút."

Mai Tử nương nghe lời này, quay đầu lại nhìn Mai Tử nói: "Con có trách ta lúc gả con ra ngoài có nhiều uất ức không?."

Mai Tử cười nói: "Mẹ, sao mẹ lại nói những lời này, con gái người đâu để ý mấy chuyện đó."

Mai Tử nương than thở: "Ta cũng không có cách nào, con hiểu cho ta là tốt rồi. Nhưng mà hôm nay con vẫn ở trong thôn này, trong nhà nếu thiếu cái gì, nếu ta giúp được liền giúp cho một chút."

Mai Tử vội vàng lắc đầu nói: "Không cần, tuy nhà cũng không có gì quý giá, nhưng hắn đi săn cũng có thể đổi được mấy đồng tiền, dành dụm cũng được một ít."

Nhắc tới người con rể này, khuôn mặt Mai Tử nương lộ ra vẻ hài lòng: "Người khác xác nhận là nói không sai. Lúc đó khi cha con còn ở đây có nhắc tới hắn, nói hắn đi ra ngoài nhất định có thể làm nên chuyện. Ngày hôm nay tuy hắn hai tay trống trơn trở về, nhưng ở cái thôn nhỏ này, cũng có thể được xem là người tài ba, con có thể gả cho hắn cũng coi là phần số của con."

Mai Tử nương nói ra lời này, nhìn Mai Tử hỏi: "Các con khi nào thì muốn sinh em bé đây, đứa bé chính là bảo bối để giữ lòng đàn ông a."

Mai Tử biết nàng cùng Tiêu Kinh Sơn ở trên giường làm chuyện đó có thể sinh con. Nhưng mà đến bây giờ cũng chưa có em bé, nàng nhớ rõ ràng khi ấy A Kim gả ra ngoài một tháng thì có tin vui. Trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng nàng không muốn để mẹ lo lắng, nghĩ về nhà liền cùng Tiêu Kinh Sơn bàn bạc một chút, lập tức liền mỉm cười gật đầu nói: "Mẹ, con biết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.