Chỉ Có Anh Hiểu Được Vẻ Đẹp Của Em

Chương 19




Sa Lâm cắn môi, nước mắt cứ tuôn rơi, im lặng tựa không khí.

Bộ dạng này trái lại khá giống Trang Noãn Thần, khiến Giang Mạc Viễn vô thức thấy phiền lòng, thở dài, “Đừng khóc.”

Cô lại giơ tay, bướng bỉnh quệt nước mắt, chẳng nói chẳng rằng.

Giang Mạc Viễn cũng không biết khuyên cô thế nào, bản thân anh làm gì biết khuyên nhủ người ta, hơn nữa nói không còn chút xíu tình cảm nào với Sa Lâm cũng là giả, dù sao anh cũng từng thích cô, tình cảm của anh với cô phức tạp lắm, tuy chẳng phải là yêu, nhưng không đành lòng tổn thưởng cô quá mức.

“Mạc Viễn, anh biết không…” Cô nghẹn ngào, sắc mặt đau xót, “Trang Noãn Thần hạnh phúc hơn em, thật đó, cô ấy còn có anh, còn em thì… cái gì cũng không có…”

Bô dạng của cô khiến người khác phải đau lòng, đây lại là cô gái chưa từng tỏ ra yếu kém ở trước mặt đàn ông. Mặc dù Giang Mạc Viễn im lặng, nhưng có thể nhìn ra được vẻ lạnh lùng giữa hai đầu lông mày từ từ dịu đi, bất giác nảy sinh buồn bực.

Lời nói của Sa Lâm như không khí va đập vào không khí, lan tràn khắp mọi ngõ ngách…

“Mạc Viễn… em thực sự sợ, thực sự rất sợ… sợ anh xem em như người dưng…”

Giang Mạc Viễn thở dài thườn thượt, ra vẻ bất đắc dĩ, nhìn cô nước mắt ràn rụa, thật lâu sau đưa tay ôm cô dựa lòng mình, vỗ nhẹ an ủi.

***

Bệnh viện, phòng bệnh.

Rầm một tiếng, chén bát bị hất xuống đất.

Hứa Mộ Giai kêu lên sợ hãi, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Cố Mặc trên giường bệnh, muốn nổi giận nhưng vẫn cố nhịn. Lát sau, cô lần nữa ngồi xuống, thở dài, “Nhiều ít gì thì anh cũng phải ăn một chút chứ, nếu không làm sao tiếp nhận vật lý trị liệu?”

Thời gian này, thương thế trên người anh đã sắp lành hẳn, nhưng lại một mực không chịu nhận làm vật lý trị liệu, nếu tiếp tục kéo dài thế này, cơ bắp anh sẽ teo rút lại.

Cố Mặc nằm trên giường, quay đầu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xuân về hoa nở.

Cho dù nhìn không thấy từng khóm hoa trong sân vườn, nhưng hình như cũng có thể ngửi được hương vị mùa xuân thơm mát trong không khí.

“Cố Mặc…” Thấy anh không nói lời nào, Hứa Mộ Giai nổi nóng, giữ tay anh, “Anh đừng như vậy được không? Em…”

“Tôi muốn gặp Noãn Thần.” Cố Mặc lẳng lặng thốt ra một câu như vậy.

Hứa Mộ Giai giật mình, “Anh nói gì?”

Cố Mặc lặp lại lần nữa, giọng điệu bình thản, “Tôi muốn gặp Noãn Thần.”

Hứa Mộ Giai đứng phắt dậy, thở hổn hển, “Anh quá đáng rồi đó. Cố Mặc, cô ấy sẽ không tới gặp anh đâu.”

“Tôi sẽ không làm vật lý trị liệu, trừ phi Noãn Thần đến.” Cố Mặc nói xong, lần nữa nhắm mắt lại.

“Anh…” Hứa Mộ Giai siết chặt nắm đấm, giận đến xanh mặt.

***

Đêm xuân, bầu không khí càng thêm ấm áp.

Gió đêm phả tới cũng là từng luồng ấm áp, ban đêm thế này sẽ làm lòng người thêm say.

Lúc xe chạy vào tầng hầm, Châu Niên quay đầu nhìn ra ghế sau, khẽ nói, “Anh Giang, tới rồi.” Suốt cả ngày nay, ngay cả anh cũng mệt thay Giang Mạc Viễn. Sa Lâm xuất hiện hệt như một quả bom hạng nặng, tối thiểu khiến Châu Niên nhìn thấy vẻ khó xử của Giang Mạc Viễn, còn Ben đã xác định tư tưởng để Sa Lâm ở lại làm trợ lý cho Giang Mạc Viễn, theo lối hoa mỹ thì nói cái gì mà cùng hưởng chung cái phúc ‘một thê một thiếp’, phụ nữ của Ben ở khắp thế giới, tất nhiên ông ta cảm thấy không có gì là không ổn. Còn Sa Lâm, nghiễm nhiên đã nhập vai, chia hơn phân nửa lượng công việc của Châu Niên, tuy là giật nhưng đối phương làm khá gọn gàng ngăn nắp, người khác không tìm ra được sơ hở gì.

Trong tiệc thân mật tối nay, Sa Lâm lại phát huy công năng làm trợ lý, dứt khoát uống rượu thay Giang Mạc Viễn, nhưng nhờ thế anh có thể tỉnh táo lái xe đưa Giang Mạc Viễn về nhà. Châu Niên thở dài, cũng may là Sa Lâm uống rượu, nếu cô ấy tỉnh thì nói không chừng người lái xe chính là cô ấy, đến lúc đó nếu cô ấy và Trang Noãn Thần chạm mặt nhau thì…

Giang Mạc Viễn dựa vào ghế sau, mở mắt, bên trong đầy vẻ mệt mỏi, sau khi dặn Châu Niên lái xe cẩn thận mới xuống xe.

Ra khỏi thang máy, vào nhà, trong nhà cực kỳ im lặng.

Đèn màu vàng nhạt chiếu rọi, làm đêm tối càng trở nên tĩnh lặng hơn. Giang Mạc Viễn đang uể oải trong lòng bất giác thấy ấm cúng, nhẹ nhàng thay giày.

Ở ban công hình bán nguyệt, bóng dáng nho nhỏ lu thu trên chiếc ghế bành, như chú mèo con.

Ánh sáng buổi đêm đan xen nhiều màu sắc ánh lên đôi gò má của Trang Noãn Thần, lúc sáng lúc tối. Toàn thân cô rúc trong ghế, chiếc chăn mỏng trên người chảy xuống dưới đất hơn phân nửa, may mà gió đêm không lạnh, nếu không chắc chắn sẽ bị cảm.

Giang Mạc Viễn đứng bên cạnh mỉm cười ngắm cô, trong lòng cảm thấy thật bình yên, sau khi đặt cặp táp sang một bên, bèn đi đến bên cạnh ghế bành ngồi xổm xuống, nhìn cô, ý cười đáy mắt lan tràn lên khóe môi, ôn hòa thâm tình.

Có lẽ cô mệt, dáng ngủ cực kỳ giống đứa trẻ ngây thơ.

Nhịn không được đưa tay khẽ vuốt mặt cô, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào cô lại ngừng, sợ sẽ đánh thức cô. Nhìn thoáng qua chăn, nhặt lên, nhẹ nhàng đắp lại, nhất thời thật luyến tiếc bỏ đi làm việc khác.

Cho đến khi…

Tiếng điện thoại rung chợt đến, ù ù phá vỡ buổi đêm yên tĩnh.

Trang Noãn Thần trong lúc ngủ mơ đột ngột giật mình run bắn lên.

Giang Mạc Viễn nhíu mày, sợ đánh thức cô nên vội vàng đứng lên nhận máy.

Một chỗ khác, tiếng nói ngọt ngào đến chảy nước truyền tới, “Mạc Viễn… về đến nhà chưa?” Tiếng nói lộ ra men say, là Sa Lâm.

Giang Mạc Viễn quay đầu lại, thấy Trang Noãn Thần đã tỉnh, trong lòng cảm thấy áy náy, thản nhiên nói, “Khuya rồi, nghỉ ngơi đi.” Nói xong cúp máy, thuận tay tắt nguồn điện thoại luôn.

Trang Noãn Thần duỗi người, thấy Giang Mạc Viễn đứng ở đó, khẽ rên rỉ, “Anh về lúc nào vậy?”

Anh bước đến, “Mới về không lâu thôi, xin lỗi đã đánh thức em.”

Cô chưa nói gì, đánh ngáp một cái, “Lại là cô Lăng Phi đó à?”

“Gì cơ?” Giang Mạc Viễn ngạc nhiên.

“Cú điện thoại vừa rồi đó.” Cô vừa nói vừa ôm chăn đi vào phòng khách.

Giang Mạc Viễn cũng đi sau theo vào phòng khách, hơi do dự, nghĩ nghĩ rồi nói, “Ừ.” Anh vẫn chưa biết nói thế nào với Trang Noãn Thần về chuyện của Sa Lâm.

“Người ta nói ngôi sao bị đội chó săn đeo bám, còn anh thì ngược lại, bị ngôi sao đeo bám.” Cô cười cười, trên mặt không có chút hiềm nghi ghen tuông nào, lại bước đến kề sát người anh ngửi ngửi, nhíu mày, “Anh lại uống rượu?”

“Không phải, là… mùi rượu trên người Châu Niên.” Giang Mạc Viễn phá lệ nói dối lần nữa.

“À.” Trang Noãn Thần không hỏi nhiều nữa, lên lầu.

Anh nhìn theo bóng lưng cô, lát sau mới lên lầu vào phòng thay đồ.

Mới chợp mắt một lát, cô lại mơ thấy thời đại học.

Trong tay Trang Noãn Thần cầm kéo, vừa tỉa chậu hoa vừa thản nhiên cười khổ, cô vẫn mơ thấy Cố Mặc, cũng là mùa này, anh nắm tay cô tản bộ dưới bầu trời ngập cánh hoa rơi, trong mơ dường như còn nghe được anh đang đàn Ukulele, từng tiếng thánh thót.

Đã là chuyện của bao lâu rồi?

Trí nhớ của cô lại bắt đầu trở nên mơ hồ, thậm chí không phân biệt rõ cảnh tượng này đã từng diễn ra hay vẫn là… một giấc mơ.

Là cô thấy áy náy với Cố Mặc sao?

Hay là, sự trừng phạt của Cố Mặc với cô?

Nhưng Cố Mặc thì sao? Không phải anh cũng phản bội cô à?

Nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, bên hông đột nhiên nặng hơn, theo đó là cả người bị kéo vào lồng ngực rắn chắc như pho tượng, cách lớp vải hơi mỏng, cô có thể cảm nhận được cơ bắp chắc khỏe của người đàn ông đằng sau.

Cánh tay anh chậm rãi thu hẹp, không ôn hòa như lúc bình thường, mà càng ngày càng chặt, chặt đến nỗi khiến cô ngạt thở.

“Giang Mạc Viễn, thắt lưng của em bị anh siết gãy rồi đó.” Cô càu nhàu.

“Đồ ngốc, sao anh lại cam lòng làm vậy chứ?” Tiếng nói tràn đầy ý cười của anh vang lên trên đỉnh đầu, rất nhanh, anh lại cúi mặt xuống, chôn sâu vào mái tóc cô, há miệng mút nhẹ vành tai cô, cử chỉ triền miên bá đạo.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào gương mặt cùng cần cổ cô, khiến cô nhẹ nhàng run rẩy, từ chối một chút, quay đầu đi tránh khỏi sự tấn công của anh, không muốn bị anh chiếm của hời, đôi môi ấm nóng ngược lại thuận thế rơi xuống cổ cô, nhẹ nhàng day cắn.

Cô bị chìm đắm trong mùi xạ hương cố hữu của anh cùng dục vọng đan xen vào hơi thở, mát lạnh thuần khiết, lại đủ nguy hiểm.

“Đừng làm loạn nữa, khuya lắm rồi, mệt quá.” Vừa nãy cô rõ ràng nhìn thấy vẻ mệt mỏi nơi đuôi mắt anh.

Giang Mạc Viễn lại cúi đầu cười, không nói lời nào, bế xốc cô lên đi vào phòng ngủ, vào đến phòng, anh thả tay đặt cô lên giường, cười cười nhìn cô chằm chằm. Trong tay Trang Noãn Thần vẫn còn cầm kéo, liền vung về phía anh, “Giang Mạc Viễn, anh uống rượu uống đến điên rồi sao?”

“Đúng vậy.” Anh bất ngờ thừa nhận với cô, mỉm cười cúi người tới gần cô, duỗi tay qua giật lấy cây kéo trong tay cô, “Nhưng trước tiên phải đảm bảo em sẽ không cầm thứ này xén rớt của quý của anh.”

“Háo sắc!” Cô nhíu mày, xoay người giật chăn không thèm để ý tới anh.

Giang Mạc Viễn lại không định tha cho cô, thân hình cao lớn thuận thế đè lên cô, giữa lúc quần áo lỏng lẽo, anh cúi đầu tham lam cắn vào xương quai xanh tinh xảo gợi cảm kia, khiến Trang Noãn Thần liên tục xin tha, “Đừng quậy nữa mà.”

Anh lại giở chứng, dùng một tay bắt chéo hai cổ tay cô kéo lên đặt trên đỉnh đầu, tay còn lại tuột váy ngủ cô ra, hôn lên đầu vai cô, dần dần trượt xuống, sức lực trở nên càng lúc càng ngang ngược không nói lý lẽ.

“Giang Mạc Viễn, anh làm đau em…” Giang Mạc Viễn phát hiện thấy anh bất thường, liều mạng vùng vẫy muốn tránh khỏi sự tàn sát bừa bãi của anh, lại bị anh lần nữa đè chặt, không khí trong lồng ngực gần như bị anh hút hết, không thể hít thở.

Giang Mạc Viễn làm như không nghe thấy, gần như muốn nhào nặn cô thành bột mì, gương mặt cương nghị vẫn ôn hòa như trước, ngay cả nụ cười bên môi cũng nhu hòa mê người, nhưng ánh mắt anh u ám đến kỳ lạ, sâu trong đáy mắt như có lốc xoáy đang quay cuồng bốc lên, trong lòng Trang Noãn Thần thấp thỏm, biết rõ đêm nay cô tránh không khỏi rồi.

“Xin lỗi em…” Anh khẽ nỉ non vào tai cô, hà ra hơi nóng, sức lực bá đạo không chút nào giảm bớt, trút đi váy ngủ của cô, tiếp đó hoàn toàn áp người xuống.

Trang Noãn Thần đột nhiên hít sâu vào, ngửa mặt…

Bóng anh đan vào ánh sáng, cô khó khăn tiếp thụ khát vọng còn mạnh mẽ hơn mọi lần của anh…

Bên trong, lưu luyến triền miên.

Bầu không khí theo đó mà thăng hoa.

Cô không dằn được tiếng kêu sợ hãi hòa cùng tiếng thở dốc ồ ồ của anh, như là nốt cao hòa cùng nốt trầm, theo cửa phòng khép hờ tràn khắp mọi ngõ ngách trong biệt thự…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.