Chỉ Có Anh Hiểu Được Vẻ Đẹp Của Em

Chương 16: Bí mật nhiều tiền




Họng súng vẫn có hơi nóng để lên cái trán Bùi Anh, người đàn ông trước mặt nhấc chân, chân đi giày Martin đạp nặng nề lên vai mỏng manh của cô.

Khóe miệng người đàn ông lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Mặc dù cô rất đẹp. . . . . . Bảo bối, hẹn gặp lại."

"Phanh!" một tiếng. Từ sau lưng người đàn ông kia một cái tay liểu lĩnh đưa qua, đẩy nòng súng ra. Đạn nghiêng sát qua một bên tóc của Bùi Anh, trên đường đi bộ thượng lưu lại cá hố sâu.

"Kỳ Áo, nể mặt tôi. Đây là người của ta." Nam Tĩnh nắm chặt nòng súng kia, giọng điệu ôn hòa, thần thái kiên định.

Người đàn ông tên Nam Cung Kỳ Áo sợ choáng váng đánh giá Bùi Anh, thu hồi súng của mình, "Quản tốt miệng của cô ta. Mấy ngày nay không có chuyện gì đừng cho cô ta chạy loạn." Hắn thu chân trước dùng lực, đem Bùi Anh đạp trên đất, vác súng nghênh ngang rời đi.

Bùi Anh ngã lệch trên mặt đất, trơ mắt nhìn hung thủ kia bỏ đi, thi thể người phụ nữ và trẻ con đã bị mang đi. Đang ở ngoài cửa trường học xảy ra loại chuyện như vậy, thế nhưng không có một người nào tới? Cô di chuyển tay cứng ngắc đi tìm kiếm điện thoại di động, muốn báo cảnh sát.

"Muốn mạng sống thì đừng báo cảnh sát!" Nam Tĩnh lạnh lùng nói.

Bùi Anh nhìn anh, trên người của anh áo sơ mi trắng cũng nhuộm máu. Anh và kẻ hung thủ kia, là cùng một phe? Cô nhìn thấy Nam Tĩnh đôi môi hé ra hợp lại nói cái gì, nhưng cô cái gì cũng nghe không được, trước mặt bỗng tối sầm, liền ngất xỉu.

Bùi Anh tin chắc mình bị bắt cóc rồi. Cô sau khi tỉnh lại, phát hiện mình bị dẫn tới trong phòng không biết tên, chẳng những điện thoại di động bị lấy đi, quần áo trên người cũng bị thay cho sạch sẽ.

Bùi Anh vừa ngồi vừa uống trà cùng Nam Tĩnh mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn một lát, cô cảm thấy bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, liền mở miệng nói: "Tôi sẽ không báo cảnh sát. Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, anh để cho tôi trở về đi."

Cô nói đàng hoàng xong, Nam Tĩnh hoài nghi nhìn cô, "Không được. Trong vòng một tháng này cô đừng muốn ra khỏi cửa."

"Anh tại sao? !" Bùi Anh nổi giận.

Nam Tĩnh lười phải cùng cô phí nước miếng, giống như lơ đãng sờ sờ bên hông của anh. Bùi Anh khẩn trương nhìn khẩu súng của anh, nuốt nước miếng một cái, chợt kéo chăn đem mình quấn ở bên trong. Cô ở bên trong cuộn thành một đoàn, nhất thời nghĩ tới không bằng cứ như vậy xông ra thôi, nhưng thật sự rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình.

Ngày đó rõ ràng anh ta say thành như vậy, rồi lại không giải thích được xuất hiện trước mặt cô, còn biết kẻ hung thủ giết người. . . . . . Bùi Anh càng nghĩ càng cảm thấy đây là một cái bẫy rập, giống như đang liên hiệp cắn giết con mồi. Nhưng. . . . . . Cô nhớ tới tiếng khóc trẻ con non nớt, không khỏi rụt cổ một cái, rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho bon họ ngay cả trẻ con cũng không buông tha?

Nam Tĩnh nhìn cái chăn co thành một đoàn không ngừng ngọa nguậy, cúi đầu uống trà lúc bên môi mang theo nụ cười, cái gì a, còn tưởng rằng là phụ nữ đánh đá, không phải là một tiểu nha đầu, lại vẫn hôn mê bất tỉnh.

Tối qua chỉ thuận tay cùng bang Nam Cung Kỳ Áo thanh trừ mấy tạp chủng cứng đầu cứng cổ. Anh luôn luôn không đánh giết phụ nữ, nhưng Nam Cung Kỳ Áo tàn nhẫn ngay cả anh cũng cảm thấy kinh ngạc, không còn kịp ngăn cản nữa, người phụ nữ kia cùng đứa trẻ cũng đã chết rồi. Anh trễ một bước nữa, tiểu Bùi Anh khó giữ được tính mạng.

Anh đặt ly trà xuống, đi tới bên giường, tìm được chỗ mông đít Bùi Anh vỗ một cái. Quả nhiên, Bùi Anh hét lên một tiếng nhảy ra, ngay sau đó lại "Ai u" một tiếng che vai của mình lệch ra, xấu hổ nhìn chằm chằm hắn: "Anh làm gì thế?"

Nam Tĩnh nghiêm túc nhìn cô: "Là tôi cứu cô."

"Vậy. . . . . . Thì thế nào?" Bùi Anh bị anh ta nhìn thấy chíp bông .

Nam Tĩnh từ từ khom lưng, đem cô đang núp ở một bên kéo qua. Bùi Anh quả đấm nắm hết sức chặt, trơ mắt nhìn đầu của anh ta lại gần, anh ta nhẹ nhàng ở môi cô cắn một cái, tiếp nhếch môi, hình như thưởng thức trở về chỗ cũ.

Môi của anh lại đè ép tới đây, lần này chân chính hôn lên.

Bùi Anh phát ra tức giận tiếng kháng nghị, lại bị anh thuận thế áp đảo ở trên giường.

Đợi hai người môi lưỡi tách rời, Nam Tĩnh thở hồng hộc nhìn cô gái phía dưới mặt đỏ tới mang tai, "Cô cắn người?"

"Muốn cắn anh cắn chết anh!" Bùi Anh tức muốn phát khóc, "Cái người đồ lưu manh này, nhanh lên một chút buông tôi ra. Nếu không tôi sẽ kiện anh!"

Ai ngờ Nam Tĩnh căn bản không để ý cô, ngược lại cởi nút áo ngủ của cô ra, chẳng biết xấu hổ vuốt ve ngực của cô. Ngực mềm mại bị bàn tay hắn đụng vào, Bùi Anh dọa sợ, thét to: "Bỏ tay anh ra, lưu manh, hạ lưu!"

Nam Tĩnh giống như ma mị, cúi đầu ở trên nhũ hoa đầy đặn của cô hôn một cái, lẩm bẩm nói: " Mùi hương so với tôi tưởng tượng rất giống, mềm mại như vậy."

Bùi Anh từ nhỏ cuộc sống rất tốt, làm sao bị người ta xâm phạm như vậy. Cũng không nhịn được nữa, nước mắt thành chuỗi rơi xuống. Cô vừa khóc, tay Nam Tĩnh dời xuống dừng lại, sau đó, cô khóc càng lớn tiếng, dường như thở không nổi.

Cô khóc, Nam Tĩnh vẫn muốn động vào, muốn nhìn, sờ soạng một lần, cũng nhìn qua mấy lần. Phụ nữ có thì cô đều có, ngực không phải đặc biệt lớn, chân mặc dù dài mà bóng loáng, nhưng hắn từng có phụ nữ so cô mềm mại trắng nõn hơn. Lúc nhìn thấy cô, có loại kích động không cách nào khắc chế được, còn trong lòng có cảm giác ê ẩm chua xót không biết chuyện gì xảy ra?

Hôm nay Bùi Anh đã phải khuất nhục cộng thêm sợ hết hồn hết vía. Cô không hiểu Nam Tĩnh là thế nào, cô nhìn ánh mắt của hắn, khiến cô cảm giác mình là khối thịt béo nằm ở trên thớt gỗ. Nhưng vài ngày sau đó, Nam Tĩnh lại cùng cô giữ khoảng cách, không có giống như lần trước nhẹ nhàng như vậy nữa.

Khiến Bùi Anh khổ sở chính là, trên tin tức không có nửa điểm đưa tin về chuyện kia, giống như cũng không có ai phát hiện cô mất tích.

Nam Tĩnh không hề xâm phạm cô nữa, nhưng hắn bắt đầu dùng công việc để ngược đãi thể lực cô. Quét dọn giặt quần áo, cái này cũng chưa tính, có lần người giúp việc nấu cơm cho cô ra cửa không có trở lại, cô đói bụng đến không chịu nổi phải tự mình làm cơm, vừa vặn Nam Tĩnh nhìn thấy, nếm thử một miếng, lập tức nói về sau ba bữa cơm của hắn do cô phụ trách.

"Tại sao?" Bùi Anh cả giận nói, "Anh đến cùng muốn làm cái gì?"

Nam Tĩnh mặt vô tội tiếp tục ăn món ăn: "Sợ cô tự sát, tìm cho cô một chút chuyện để làm."

Bùi Anh tức giận đem cái xẻng đập xuống đất: "Tôi muốn đi học, muốn học tập, không phải làm người giúp việc cho anh! Anh giam lỏng tôi như vậy, anh chờ, tôi đi ra ngoài sẽ tìm Đại Sứ Quán, anh đây là. . . . . . Ngược đãi bạn bè ngoại quốc, anh không sợ dẫn đến vấn đề quốc tế?"

Nam Tĩnh cười khẽ: "Muốn học tập cũng đơn giản? Tôi cũng học y, tôi dạy cho cô."

"Ai muốn anh dạy?" Bùi Anh ngày đó giận đến cơm cũng không còn ăn một miếng.

Nhưng lúc trời tối, Nam Tĩnh mang về cho cô quyển sách, còn có bài tập trong khoảng thời gian này.

Nếu có thể học tập, còn có người thân an toàn, Bùi Anh trong lòng thoáng thoải mái. Dưới ánh đèn, cô liếc nhìn quyển sách, trong miệng nhỏ giọng mắng Nam Tĩnh, "Trùm lưu manh, bại hoại, nguyền rủa tay anh thối đi. . . . . . !"

Nam Tĩnh đứng ở cửa, trong lỗ tai nghe cô thì thầm nhỏ giọng oán trách. Rõ ràng đang chửi hắn, hắn ngược lại tuyệt không tức giận. Sau một lát, cô hình như đắm chìm trong cuốn sách ấy, âm thanh dần ngừng.

Nam Tĩnh nghe một lát, phát hiện thật lâu cũng không có một tiếng lật giấy, còn tưởng rằng cô ngủ thiếp đi. Đi tới vừa nhìn, thấy cô nhíu chặt mày, ở trên giấy bản nháp viết tính toán cùng một đề tài.

Phát giác hắn tới đây, Bùi Anh vội vàng che sách của mình, mặt cảnh giác nhìn hắn. Nam Tĩnh kiên quyết rút sách lôi ra ngoài, chỉ vào một đề mục bị cô vẽ nhiều cái vòng vòng đen : "Cái này không làm được?"

"Ai nói tôi không làm được? Tôi đang làm."

Nam Tĩnh đem Bùi Anh đẩy ra, mình ngồi vào trên cái ghế băng của cô, "Cô ý nghĩ không đúng, thế nào đều làm sai. Nên như vậy. . . . . ."

Hắn muốn nói, cô không nghe. Bùi Anh ngẩng mặt nhìn trần nhà, nói lầm bầm hí khúc.

"A, đúng rồi." Nam Tĩnh vỗ tay một cái, "Cô hát hí khúc cho tôi nghe đi."

Bùi Anh giận đến một đôi mắt đẹp trừng trừng, "Ta muốn học tập."

"Vậy tôi nói cho cô đề mục cô không phải nghe?"

"Tôi. . . . . . Nghe!"

Ngày này, Nam tĩnh về đến nhà, cố ý đi tìm mẹ Nam, mang theo điểm lấy lòng dâng trà cho bà.

Mẹ Nam nhấp một hớp trà nóng, tâm tình sảng khoái: "Nói đi, con gần đây lại nghịch ngợm gì? Trong khoảng thời gian này con cả ngày ở bên ngoài, mẹ cũng không thấy con mấy lần. . . . . . . Còn ở cùng một chỗ tốt, mẹ không thích nước Mĩ bên này con thì thích ở bên ngoài chạy nhẩy."

"Đúng vậy a, ở cùng chỗ tốt." Nam Tĩnh có chút không yên lòng, "Mẹ, con gần đây biết một người."

Mẹ Nam nhạy cảm hỏi: "Con gái?"

"Ừ. . . . . . . Lúc con gặp cô ấy, đã muốn khi dễ cô ấy. Cô ấy càng tức giận con càng vui mừng."

Mẹ Nam cười lên: "Con còn làm như vậy, người ta cũng sẽ không thích con."

Nam Tĩnh ở chỗ mẹ Nam xin chỉ giáo một buổi chiều, gần tối lúc ra cửa, đi qua cửa tiệm bán hoa liền xuống xe, dụng tâm chọn lựa một bó hoa hồng to, hài lòng vui sướng lên ô-tô đi tìm Bùi Anh.

Vừa tới cửa hắn có cảm giác cái gì không đúng, cửa chính khép hờ! Mấy người giúp việc nằm lăn ngổn ngang hôn mê bất tỉnh, trong phòng một mảnh xốc xếch, khắp nơi đều lộn xộn. Càng làm cho lòng hắn sợ hết hồn hết vía, trong phòng khách còn có một vũng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.