Thanh âm đứt
quảng, nghe thê thảm như vậy, tuyệt vọng như vậy, trên người lạnh nóng
luân phiên, nàng cũng không biết, mình bây giờ rốt cuộc là thế nào? Tại
sao lại kỳ quái như vậy, nàng bây giờ đang ở nơi nào...
Ngẩng
đầu, trên mặt rơi xuống một cái lạnh như băng, từng ly từng tý , dịu đi
nhiệt độ trên mặt, nhưng cũng tăng thêm lãnh ý trên người...
Là mưa!
Trời mưa rồi!
Có phải trời cũng cảm thấy mạng của nàng quá mức thê thảm không?
Có phải hắn vì nàng cảm thấy thương cảm không?
Hẳn là, ngay cả chính Tàn Nguyệt, cũng cảm thấy, mạng của nàng quá thảm...
Mưa nhỏ, rất nhanh trở nên lớn, rơi róc rách, dần dần biến thành mưa to, nện vào trên người Tàn Nguyệt, đau quá đau quá!
Mưa, thấm ướt y phục của nàng, nước mưa theo y phục trợt xuống, trên mặt đất một mảnh máu đỏ...
Màu đỏ, so sánh với máu còn đỏ hơn...
Từ từ dày, từ từ khuếch tán, càng ngày càng nhạt, càng ngày càng nhạt...
**
"Nàng thế nào?"
Tối hôm qua, rời đi như vậy, trong lòng không cảm thấy áy náy, hắn đã nói,
không thích nữ nhân không ngoan, hắn sẽ cho nàng một chút trừng phạt
nhỏ.
Bưng rượu lên, Ngũ hoàng tử vui vẻ cong lên khóe miệng đẹp, nhẹ nhàng hỏi.
Cả đêm ngủ ngon, đối với trò đùa dai tối hôm qua, hắn không có chút nào áy náy, cũng không có chút nào là không yên tĩnh.
"Vương gia, Liễu tiểu thư nàng..."
Thời điểm nhận được tin tức, Thanh Nguyên cũng không chú ý, không biết Ngũ
hoàng tử đối với nàng, rốt cuộc là tâm tính gì, cũng không dám đi phỏng
đoán ý tứ của chủ tử.
"Nàng thế nào? Bị giam lại sao?"
Mưa, ở dưới thật to, hôm nay trời hơi nhiều mây, nhưng bỗng nhiên mưa xuống, làm cho người ta cảm giác, thấy có chút là lạ.
"Vương gia, nàng bị trục xuất phủ tướng quân..."
Ngẩng đầu, thầm nghĩ muốn thấy vẻ mặt Ngũ hoàng tử, chỉ thấy thân thể hắn
cứng đờ, cái chén đến khóe miệng cũng cứng ngắc lại hạ xuống, rất nhẹ,
nhưng hắn vẫn nhìn ra.
"Hồi tướng phủ sao?"
Thanh âm yếu ớt, mang theo một tiếng thở dài, không nghĩ tới, vì một chút chuyện nhỏ kia, nàng liền bị trục xuất...