Chỉ Cần Có Người Ở Bên

Chương 3: Rắc rối




"Ưm" Ninh Tự Thủy cảm thấy đau nhức, mở mắt ra thì lại thấy Bạch Kỳ đang cầm túi đá chườm lên mắt cá chân mình. Hóa ra vừa nãy cô ôm áo len mẹ rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Nhưng mà, làm sao Bạch Kỳ biết chân cô bị sưng lên?

"Cô. . . . . ."

"Tôi thấy lúc cô chủ đi bộ không được bình thường, chắc hẳn chân của cô bị thương. Tôi đã kiểm tra rồi, không bị thương gân cốt, hai ngày nữa sẽ ổn." Bạch Kỳ bình tĩnh ngắt lời cô.

Ninh Tự Thủy mấp máy môi, không ngờ toàn bộ Kỷ gia người quan tâm đến cô nhất lại là Bạch Kỳ nhìn có vẻ lạnh lùng này.

"Cám ơn."

"Không cần, đây là chuyện tôi nên làm. Cậu chủ vì chuyện của Dương tiểu thư chắc hẳn rất tức giận, hai ngày này cô đừng chạm mặt bọn họ." Bạch Kỳ tốt bụng nhắc nhở, bằng không không biết cô chủ ngốc nghếch này không gì lại đi chọc giận cậu chủ.

Ninh Tự Thủy có chút áy náy, thận trọng hỏi "Tôi muốn đi thăm Dương tiểu thư cũng không được sao?"

Bạch Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô: "Nếu như cô không sợ cậu chủ làm ra chuyện gì tổn thương mình thì cứ việc đến thăm."

Ninh Tự Thủy hiểu được ý trong lời nói cô ấy, sự phẫn nộ, thô bạo của Kỷ Trà Thần trong những ngày qua cô đã được trải nghiệm một lần rồi, không muốn lại phải chịu thêm lần thứ hai. Bỏ đi, vẫn nên chờ Dương Lưu Vân khỏe lên một chút, mình lại đến thăm. Chân cô hai ngày nay chỉ sợ không cách nào đi đứng được.

Nhưng mà nhớ đến việc Kỷ Trà Thần vẫn đang bên cạnh Dương Lưu Vân, đáy lòng cô lại chua xót mạnh mẽ. Hốc mắt khô khốc, chẳng lẽ thật sự phải buông tay như vậy sao? Nhất định phải lấy 'ly hôn' để kết thúc sao? Tại sao vận mệnh lại muốn đùa cợt mình? Tôi chỉ muốn một gia đình, muốn một nơi ấm áp để dựa vào, nếu vận mệnh đã cho tôi, tại sao bây giờ lại đến lấy đi?

Kỷ Trà Thần, tôi yêu anh, rất sâu rất nặng, anh tột cùng có hiểu hay không?

Dương Lưu Vân nằm lỳ trên giường, một ngày ba bữa đều do Kỷ Trà Thần tự tay đút tận miệng. Toàn thân hơi chật vật, bởi vì lưng bị thương nên không cách nào rửa mặt chải đầu, đầu tóc rối bời không chịu nổi. Cô ta phồng miệng nói: "Em đã khỏe hơn nhiều rồi, Thần anh không cần mỗi ngày trông coi em. Hay đến chỗ Tự Thủy đi! Dù sao cô ấy cũng đang có thai....."

Ngón tay Kỷ Trà Thần chợt cứng đờ, sau đó tiếp tục đưa thìa đến môi cô ta: "Ăn cơm."

Dương Lưu Vân ăn xong một miếng lại tiếp tục nói: "Đi mà.......Thật sự là em không muốn bị anh nhìn em nhếch nhác thế này. Đầu tóc đều bốc mùi, thật là mất mặt!"

Kỷ Trà Thần nhìn bộ dạng dí dỏm lè lưỡi một cái của cô ta, trong lòng không khỏi ấm áp lên, khóe miệng không nhịn được nâng lên một nụ cười: "Không có, em ở trong lòng anh luôn luôn là xinh đẹp."

Ánh mắt Dương Lưu Vân sáng lên, không tin hỏi: "Có thật không? Đẹp hơn so với Ninh Tự Thủy không?"

Nụ cười bên khóe miệng Kỷ Trà Thần dần dần biến mất, im lặng hồi lâu không nói lời nào.

Dương Lưu Vân lại tiếp tục nói: "Mặc dù em không biết anh với Ninh Tự Thủy bị làm sao, nhưng dù sao cô ấy cũng đang mang thai con anh. Anh phải đối xử với cô ấy tốt một chút, hơn nữa phụ nữ có thai rất nhạy cảm, rất thích khóc, tính cách cũng có thể dị hơn trước, nhưng anh phải bao dung cô ấy. Đừng giận cô ấy, đi thăm cô ấy đi!" (van: con này muốn thêm dầu vào lửa đây mà)

Cô ta càng nói như vậy, càng khiến Kỷ Trà Thần thấy cô ta thiện lương, còn Ninh Tự Thủy cô cho hắn đội một cái nón xanh cũng có thể cho hắn đội một cái nón xanh nữa.

Nếu Ninh Tự Thủy trong sạch giống như trước đây, thiện lương giống trước đây, bọn họ cũng không không lâm vào tình trạng này.

Kỷ Trà Thần chợt dừng suy nghĩ, sao mình có thể so sánh hai người này với nhau chứ! Đặt bát xuống, kéo chăn đến eo cho Dương Lưu Vân, bình tĩnh dặn dò: "Nghỉ ngơi thật tốt, không được xem ti vi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.