Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi

Chương 24: Lãnh Tuyết bị bắt




Suy nghĩ của Thẩm Thanh Huyền rất không tệ, dù sao vì dời gạch sớm muộn gì cũng phải hôn, không bằng hiện giờ hôn luôn, còn có thể dựa vào đó nhận được chút phúc lợi.

Về phần lý luận thỏa hiệp liền thua kia à … Đều là mây bay ╮(╯▽╰)╭, Tôn chủ đại chân chỉ cảm thấy mình được lời!

Thương thay Cố Kiến Thâm bị y dụ dỗ không kịp đề phòng làm cho tâm thần run rẩy kịch liệt.

Lần này Thẩm Thanh Huyền thật sự câu dẫn hắn, rõ ràng trong từng câu chữ.

Theo lý thuyết hắn nên ấn gáy y, thô bạo hôn lên, nhưng Đế tôn đại nhân không phải người thường.

Hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền chăm chú, cong khóe môi hỏi y rằng:

“Vì sao giờ lại đồng ý?”

Trước đó hắn đề xuất, Thẩm Thanh Huyền bày ra dáng vẻ không muốn bị xâm phạm, biến về hình dáng tiểu đồng ngay lập tức, còn làm mặt sa sầm với hắn, bây giờ sao tự nhiên muốn?

Thẩm Thanh Huyền nói:

“Ngẫm lại kỹ càng, ta cảm thấy mình rất có lời.”

Hôn một cái không đau không ngứa đã có thể chạm vào cấm ấn ngàn xưa khó gặp, thiệt sự tiện nghi lắm luôn.

Cố Kiến Thâm ý vị thâm trường nhả một câu:

“Như vậy à …”

Thẩm Thanh Huyền đã sẵn sàng hôn rồi, y còn nghiêm túc nhìn hắn:

“Được không?”

Trải mắt khắp đại lục, người có thể giữ bình tĩnh vào giờ khắc này đều là thần!

Có thể nói Lão Cố tương đương thần, hắn không chỉ kiên cường chống đỡ, mà còn cố ý lên giá ngay tại chỗ:

“Ta cảm thấy không ổn.”

Thẩm Thanh Huyền vạn vạn không ngờ tới:

“Cái gì?”

Cố Kiến Thâm trả lại cho y nguyên văn:

“Cẩn thận ngẫm lại, ta cho rằng ta rất không có lời.”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Cố Kiến Thâm trịnh trọng già mồm át lẽ phải:

“Hôn là lẫn nhau, ta hôn ngươi, ngươi cũng hôn ta, nhưng ngươi chạm ta chỉ mới là một phía.”

Thẩm Thanh Huyền trợn tròn mắt, trong đôi mắt xinh đẹp viết đầy một câu: “Sao lại có kẻ mặt dày vô sỉ thế này!”

Cố Kiến Thâm làm như không nhìn thấy.

Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Ta lại chẳng muốn hôn ngươi.”

Cố Kiến Thâm bạo dạn nói luôn: “Vậy đừng hôn.”

Thẩm Thanh Huyền: “……” Không hôn sao dời gạch được?

Nhưng tên khốn nạn này không phân phải trái như thế, Thẩm Thanh Huyền đã không còn muốn nói chuyện với hắn!

Cố Kiến Thâm thấy thời khắc mấu chốt đã tới, thả cho y bậc thang:

“Sư thúc, không phải ta không hiểu tình lý, nhưng luận theo bối phận, ta là tiểu bối, người lớn tuổi hơn ta, lẽ ra không được ức hiếp ta mới phải?”

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Nếu thực sự ức hiếp ngươi, hiện tại ta liền đánh cho ngươi không động đậy được.

“Ngươi xem như vậy được không?” Cố Kiến Thâm tiếp tục nói: “Hôn … chúng ta vẫn phải hôn.” Không hôn hắn sẽ lỗ đậm, hối hận suốt trăm triệu năm luôn.

“Để cho công bằng …, chúng ta lại thêm một điều kiện được chứ? Ngươi xem ngươi chạm ta, ta cũng chạm lại ngươi được không?”

Thẩm Thanh Huyền không hề nghĩ ngợi liền đáp:

“Trên người ta không có cấm ấn xinh đẹp như thế.”

Nghe y nói, tâm trạng Cố Kiến Thâm hết sức phức tạp, hắn nên vui hay mất hứng đây? Luôn cảm thấy kiểu gì cũng không thích hợp.

Cố Kiến Thâm giận y cứ vô tâm, cố ý tới gần y, dán sát bên tai thấp giọng:

“… Nhưng thân thể ngươi đã hoàn mỹ lắm rồi.”

Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra.

Cuối cùng, Cố Kiến Thâm kìm lòng không đặng ngậm lấy vành tai trắng nõn đáng yêu kia.

Qua thật lâu, Thẩm Thanh Huyền nói:

“Để ta cân nhắc chút đã.”

Cố Kiến Thâm cười đáp: “Được.”

Cố Kiến Thâm muốn thả dây dài câu cá lớn, chỉ hôn một chút sao có thể đã ghiền? Làm sao cũng phải nhân cơ hội vớt thêm nhiều phúc lợi.

Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngọc giản chưa tắt máy, không chừng sẽ tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo, biết đâu có yêu cầu để cho Cố Kiến Thâm chạm vào y thì sao, nếu thật thế, chẳng phải một mũi tên trúng hai con nhạn ư? Cho nên suy xét là vì muốn kéo dài thời gian.

Tim ngọc giản mệt mỏi quá sức, thật muốn nhanh nhanh tắt ngóm!

Lúc ăn cơm tối, có một vị khách nhỏ ghé thăm phòng họ.

Không phải ai xa lạ, chính là tiểu hoa đào đã vào nội môn.

Túc Vũ rất nhớ Triêu Yên và Thanh Thâm đại ca, dàn xếp trong môn xong liền vội chạy sang đây, muốn thăm hai người họ một chút.

Vì tiếp đãi nó, Cố Kiến Thâm đành thu hồi đồ trang trí hoa lệ, trở về bộ dáng vốn có của nhà gỗ.

Túc Vũ đau lòng quá chừng, nhìn một cái đã phát hiện điểm mấu chốt:

“Các ngươi chỉ có một cái giường thôi hả?”

Thật ra là hai giường, hợp lại thành một …

Túc Vũ nhìn Cố Kiến Thâm nói:

“Thanh Thâm đại ca ngủ ở đâu thế? Chẳng lẽ ngươi vẫn canh ngoài cửa sao?”

Tiểu hoa đào nghĩ thế cũng không có gì lạ, dù sao Thẩm Thanh Huyền là thiếu gia, không có khả năng để thiếu gia ngủ dưới đất, trước tình huống chỉ có một giường, Cố Kiến Thâm nhất định không ngủ rồi.

Nhưng thật ra Thanh Thâm đại ca của nó không chỉ ngủ trên giường, mà còn ôm thiếu gia nhà hắn nữa kìa.

Suy cho cùng thiếu gia rất mảnh mai yếu đuối, không ôm ngủ không được …

Thẩm Thanh Huyền nói: “Không sao, tộc thanh liễu thích ngủ đứng, Thanh Thâm cũng thích nhất là ngủ đứng.”

Túc Vũ kinh ngạc bật thốt: “Ra vậy.”

Cố Kiến Thâm chỉ có thể mỉm cười: “Đúng thế.”

Túc Vũ vẫn lòng đầy căm phẫn:

“Không được, phải đi tìm quản sự nói chuyện, rõ ràng là tiểu viện hai người, sao chỉ cho một cái giường, không công bằng tí nào!”

Thẩm Thanh Huyền không muốn để người ngoài tới nhìn cái “giường đôi” này, y nói tránh đi:

“Ngươi ở nội môn tốt không?”

Túc Vũ vội vàng nói:

“Tốt lắm! Mọi người rất quan tâm ta, chưởng môn sư tôn còn nói muốn thu ta làm đệ tử thân truyền!”

Đuôi mày Thẩm Thanh Huyền giật một cái, mơ hồ có dự cảm không tốt.

Túc Vũ tiếp tục nói:

“Nói đến phải cảm tạ Tăng tiền bối, hắn cố ý tới Tử Ngọ Quan, chăm sóc ta mọi bề.”

Tuy trước đó không muốn kinh động Tăng Tử Lương, nhưng tên Tăng Tử Lương lõi đời khéo đưa đẩy này nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để nịnh nọt, đương nhiên chủ động sáp tới lấy lòng.

Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Ngươi có từng nhắc ta với Tăng … tiền bối không?”

Túc Vũ nói: “Đương nhiên rồi, Tăng tiền bối nghe nói ngươi ở ngoại môn mà phát rầu, bảo sẽ tới thăm ngươi ngay!”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Chốc lát sau, một trận gió tiên phong đạo cốt quất vào mặt mà tới, Tăng Tử Lương rất có điệu bộ đại lão xuất hiện ngay ngoài cửa.

Nhưng giây tiếp theo, chân “đại lão” mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống!

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn.

Tăng Tử Lương sợ hãi quá sức:

“Tôn tôn tôn …”

Túc Vũ tràn đầy nghi hoặc.

Thẩm Thanh Huyền không mặn không nhạt ngắt lời hắn:

“Chào tiền bối.”

Tăng Tử Lương hít sâu một hơi, bất cẩn đứng không vững ngã ngược ra sau.

Đồ đệ của hắn vội vàng đỡ hắn, giữa hai đầu lông mày toàn là sốt ruột:

“Chưởng môn sư tôn! Ngài làm sao thế!”

Thoáng chốc Tăng Tử Lương như thấy thọ mệnh của mình giảm bớt, một tiếng tiền bối này, làm cho hắn giảm thọ á!!

Thẩm Thanh Huyền quăng cho hắn một ánh mắt sắc bén, Tăng Tử Lương giật mình, cuối cùng bình tĩnh lại!

“Ha … ha ha …” Tăng Tử Lương thiệt tình không kiềm được cái hình tượng cao thâm “ra vẻ đạo mạo” này, “Triêu … Triêu Yên đúng không … Ngươi … ngươi có hứng thú tới Vô Phương Tông không? Ta … ta …” Ta tặng chức chưởng môn này cho ngươi luôn được không Tôn chủ đại nhân QAQ!

Thẩm Thanh Huyền hành lễ với hắn:

“Triêu Yên ngu dốt, chỉ muốn ở đây dốc lòng tu hành.”

Ngu dốt! Ngu dốt! Ngu dốt!

Tăng Tử Lương đã sắp hôn mê!

Túc Vũ vô cùng nghi hoặc, không biết Tăng tiền bối mặt mũi hiền lành sao lại thành ra thế này.

Thẩm Thanh Huyền trực tiếp hạ lệnh đuổi khách:

“Tăng tiền bối còn chuyện gì không?” Ngụ ý là không có việc thì lăn được rồi.

Tăng Tử Lương vội vàng nói:

“Không có gì! Chuyện gì cũng không có … Ta … ta …” lăn ngay đây!

Tiểu đồ đệ lo lắng cho hắn hết sức, thuận tiện bất mãn với Thẩm Thanh Huyền.

Chỉ là một thanh liễu yêu nho nhỏ, sao dám lớn lối quá vậy!

Không phải đến từ Vạn Tú Sơn thôi sao? Chưởng môn sư tôn chúng ta chính là đồ tôn của Tôn chủ đại nhân! Tiểu người hầu như y, đắc ý gì chứ? Thấy chưởng môn sư tôn mà còn không mau quỳ xuống dập đầu!

May mà Tăng Tử Lương không nghe thấy, bằng không nhất định trục xuất tên nghịch đồ này khỏi sư môn!

Tăng Tử Lương đi rồi, Thẩm Thanh Huyền đoán chắc tám phần sẽ có thêm một vị tới nữa, nên dứt khoát tiễn tiểu hoa đào đi luôn.

Y nói: “Ngươi ở nội môn phải cố gắng tu hành, đừng mãi nhớ tới ta, ta bên này rất tốt.”

Túc Vũ vẫn luyến tiếc y: “Ngươi cần gì nhất định phải nói ta biết đó.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Được, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, đứng vững gót chân, mai sau mới có tiền đồ.”

Trong lòng Túc Vũ vẫn hiểu, mặc dù xuất thân từ Vạn Tú Sơn, nhưng Tôn chủ đại nhân ở ẩn đã lâu, nó mà tu hành không tốt, không chừng lại có tai họa nào đó đột kích.

Nó nghiêm túc nói:

“Ta sẽ cố gắng thật tốt!” Nó phải mạnh mẽ hơn, sau này mới có thể làm chỗ dựa cho Triêu Yên.

Tiễn tiểu hoa đào đi, không lâu sau, một vị “đại thần” khác cũng đã tới …

Người tới chính là đương gia chưởng môn của Tử Ngọ Quan, đồ tôn của Thẩm Thanh Huyền —— Diệp Trạm.

Tăng Tử Lương quen vuốt mông ngựa, cho nên đối với Túc Vũ hay “Triêu Yên” hắn đều hết mực quan tâm săn sóc.

Nhưng Diệp Trạm thì khác, hắn chính là fan cuồng thâm niên, yêu ai yêu cả đường đi, nghe Túc Vũ có một tiểu đồng bọn nên lập tức muốn tới xem thử.

Nói đùa đó hả? Đây chính là thanh liễu của Vạn Tú Sơn, từng diện kiến thánh nhan Tôn chủ, sao có thể tu hành ở nơi đơn sơ này?

Diệp Trạm hấp tấp chạy tới, tập trung nhìn kỹ, sau đó trực tiếp rạp đầu xuống đất!

May mà chỉ mình hắn tới, bằng không … cả Tử Ngọ Quan đều phải quỳ theo!

Thẩm Thanh Huyền khoát tay:

“Đứng lên đi.”

Diệp Trạm định đứng dậy, thế nhưng hắn không đứng!

“Tôn … Tôn chủ đại nhân, đệ tử không biết ngài … ngài …” Lão Diệp bắt đầu lắp bắp nói năng lộn xộn.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Được rồi, chuyến này ta có việc riêng, vốn không muốn quấy nhiễu ngươi.”

Diệp Trạm tạm ngừng, nhưng vẫn còn nghẹn ngào.

Thẩm Thanh Huyền: “……” Bỗng nhiên nhớ tới chuyện Xích Dương Tử kể, khóc bảy ngày bảy đêm gì đó, Diệp Trạm có phải ngươi lên cơn nữa không!

Diệp chưởng môn vừa rơi nước mắt vừa thấp giọng:

“Tôn chủ đại nhân vậy mà tới Tử Ngọ Quan, đệ tử phải may mắn cỡ nào! May mắn cỡ nào! May mắn cỡ nào!”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Y quay đầu nói với Cố Kiến Thâm:

“Chúng ta vào nhà đi.”

Trước hết để hắn khóc cho đủ.

Trong mắt Cố Kiến Thâm toàn là ý cười, dùng truyền âm trộm nói:

“Sư thúc đúng là mị lực vô biên.”

Thẩm Thanh Huyền không muốn nói chuyện.

Diệp Trạm kích động khóc liên hồi đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn về phía Cố Kiến Thâm, đồng tử đột nhiên co rút, lập tức rút kiếm!

____

Tác giả nói: Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt!

Cố Kiến Thâm mỉm cười: Tình địch?

Diệp Trạm muốn nhào đầu đi chết …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.