Chết Trước Lễ Cưới

Chương 23: Cạnh biển




Ở hướng Tây Bắc của đế quốc Assysia

Một toán quân làm việc hì hục đem những cây thân gỗ lớn cùng đất cát đá, và những bọc vải đầy đá thả xuống dòng sông lạnh ngắt ở sông Nile. Bên bờ là tiếng hô vang dội của các tướng dẫn đầu. Đội quân làm việc chảy cả mồ hôi, nhập thêm một số quân từ phía Unas và Minue đến càng làm cho khu vực có một chút sôi động nhưng tuyệt đối không thể ồn ào.

Trong sâu bên gốc cây quen sông, một túc lều trắng che chở cho tầm nhìn người đến bốn nam nhân ngồi quanh một chiếc bàn tròn bên trên là tấm da thú vẽ những hình ảnh chi chít khó nhìn thấy, và khó hiểu.

"Minue, chuyện này để toáng quân Unas và ta đem đến làm, ngươi đưa quân đóng lại chỗ cũ, tiếp tục khiêu chiến. Nhớ đánh giữ tốt mạng sinh lực quân ta!"

"Hoàng đế, đây là kế hoạch của ai?!"

Trong khi Memphis đang bàn luận, thì Hassan khó chịu xen vào. Memphis vừa vặn đưa mắt ưng nhìn lên, đầy tia lửa.

"Ngươi có cần biết quá nhiều?"

"Đó là nữ hoàng của chúng tôi, công việc này ngài cũng nên xem lại!"

Unas trầm giọng chen vào, từ đầu gặp hắn khi Memphis trốn khỏi hoàng cung chạy đến Hạ Ai Cập này để gặp Asisu thì Unas đã không để một chút tia hào cảm đối với hắn.

"Nên nhớ, Isis cũng chính là chị của ta, và sau này là hoàng phi của đất nước này. Dù nàng muốn hay không, là bổn phận, ta có quyền tối cao để ra lệnh cho các ngươi, và sử dụng kế hoạch giải thoát nàng!"

"Nham nhí!"

"Ngươi dám không tôn kính?!"

Memphis hạ lực xuống bàn gỗ, chiếc bàn đã muốn nức làm đôi. Nhìn tình hình không ổn định, Minue trầm mặt nảy giờ mới lên tiếng.

"Im hết đi, Asisu còn bên trong, các người ở đây gây rối như đứa trẻ! Lần này đi cũng sẽ dâng mạng của người lính cho tử thần, các ngươi nghĩ cách an ủi nàng còn hơn ở đây đem mọi chuyện ra tranh cãi với nhau!"

"Ngươi...Minue từ khi nào ngươi đã bỏ kính ngữ đói với Nữ hoàng tối cao của Ai Cập?!"

Hassan liếc nhìn Minue khi hai người kia đã im lặng, từng câu một cắn răng mà đem nhả ra. Thật sự hắn ghét nhất nam nhân đem tên của nàng lại gọi thân mật.

"Từ khi nàng biến mất trên sa mạc mà chính ta không biết sẽ làm gì!"

Minue xoay người tiến bước ra ngoài, giọng nói không giữ độ ấm mà phun ra. Thế đấy, cuộc bàn luận lần này xem như xong, đối với nàng tất cả nam nhân ở nơi tối cao này không thể giữ được bình tĩnh. Và Minue nhận thấy chính mình cũng chẳng thua kém gì họ, nhắc đến nàng, hắn muốn giữ nàng mãi bên cạnh, không phải là cái chức hoàng phi hay nữ hoàng, mà là người hắn yêu và là người hắn muốn bảo vệ cả đời. Nhưng nếu nàng không yêu hắn, Minue nhất định sẽ không để đoạn tình cảm này đem ra bên ngoài, vậy tâm trạng hắn rất tức giận khi ai dám gọi tên nàng không bằng kính ngữ mà lại còn quá thân mật trên cả mức thân mật thì sao đây?

Hắn sẽ không kiềm được mà giết bọn chúng mất.

Minue đứng bên bờ sông Nile ngước mắt nhìn bầu trời xanh trong, ánh nắng sà xuống, ngay ngắt trong không gian kia. Lại tiếp tục ôm trán mình lắc đầu.

"Asisu, ta sắp điên lên vì nàng. mau về đi!"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Về phía Asisu, cô đã cưỡi ngựa gần hai canh giờ, mặt trời lên nắng ngắt, ngựa mỏi và người cưỡi cũng đã kiệt sức. Asisu cố sức thúc ngựa đẩy chạy kéo theo thời gian nhưng có vẻ là...

"Á...."

Con ngựa đã quá kiệt sức mà ngã quỵ xuống dưới đống cát nặng, nóng bức. Asisu cũng theo đó mà lăn thêm mấy vòng trên mặt cát trắng xóa, cháy buốt da. Cái nắng, cái gió, và hơi ẩm trong không khí. ĐỐi với một con ma bệnh chỉ mới khỏi cách đây vài ngày như cô là đã quá giới hạn. Asisu loạng choạng ngồi dậy trên nền cát nóng, bò đến chỗ con ngựa, ánh mắt nó như nhìn cô mà cầu cứu. Cô lại quá tiệt vọng với những thứ hiện tại mình đang có. Con ngựa khát, cô cũng khát.

"Leng keng.."

Chiếc đuôi ngựa vùng vẩy phát ra âm thanh thanh thúy trong không gian im ắng này, khi con ngựa đang cố đứng dậy. Asisu liền nhớ ra, đem cái lục lạc trên cổ của ngựa tháo ra rồi đến cái bình nhỏ bên hông ngựa gắn liền với sợi dây đeo đui giữ ghế ngồi cố định. Asisu tìm cách bẻ đôi nó ra, nếu đúng như cô nghĩ trong nơi này chắc chắng có cái gì đó cho sa mạc khô cằn này. VÌ người đi xa ở một hoang mạc thường rất hay tìm cách giữ nước thật lâu hay giấu nước đi tránh bị tặc cướp mất.

"Rào.."

Đúng như cô dự đoán, chiếc bình khi mở ra liền có một ít nước đổ ra đất, Asisu đưa chiếc bình đầy nước cho con ngựa. Trông nó cúi xuống liếm từng ngụm một thật rất tội. Asisu đem tay xoa đầu nó, rồi kéo nó đi một đoạn đường. Cô không chắc nếu bây giờ lên con ngựa đó không biết nó có chết không, nhưng nếu thả nó đi thì đến lúc cô mệt thì không ai cứu cô cả. Ngựa khát nước cô cũng không có một ngụm nước trong miệng, khi nó uống cô vẫn không uống giọt nào.

Thật là.

Đến khi ngựa đẩy đẩy tay cô, Asisu mới từ từ leo lên ngựa, cứ thế hướng thẳng về phía ngoài Assysia mà chạy đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.