Chết Tâm

Chương 177: Biệt Tỷ Nương Hào Kiệt Rời Nhau




Hoàng Phủ Tử Y cười cười, đứng dậy đi tới phía sau Sở Ngao Dư, đẩy xe lăn của anh đi thẳng ra phía ngoài, Nguyên Chước Dương còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Sở Ngao Dư, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Để tôi tiễn hai người, lần này đi mất công rồi.”

Nguyên Chước Dương nói tiễn, thì trực tiếp đưa hai người ra xe, nhìn thân ảnh chiếc xe đi xa, thần sắc trở nên cổ quái, lập tức lấy di động ra, ở trong một nhóm WeChat nào đó, gửi lên một tin nhắn.

"Một cái thái dương": “Các người thử đoán xem một cái núi băng đi chung với một cái núi băng thì sẽ thành cái gì?”

Xích cam vàng lục lam tử: “Thì thành hai cái?”

Đông Phương: “Núi băng mà cậu nói chính là Ngao Dư?”

"Một cái thái dương": “Hôm nay tôi nhìn thấy Ngao Dư và một cô gái lạnh lùng tới nhà hàng của tôi ăn cơm, hai người hẹn hò, cô gái nhỏ kia so với Ngao Dư còn muốn cao ngạo hơn, tấm tắc!”

Đông Phương: “Ngao Dư, chúc mừng!”

Xích cam vàng lục lam tử: “Thật sự có thể cứ nói chúc mừng như vậy sao? Tuy rằng mỗi lần Đông Phương đều nói đúng, nhưng tôi vẫn cảm thấy lần này không có khả năng! Núi băng làm sao có thể có tình yêu!”

"Một cái thái dương": “Ai u, cái gì tôi cũng chưa nói, là các người nói đó nha!”

Đông Phương: “Ngao Dư ở đâu, để cho Ngao Dư nói.”

"Một cái thái dương": “Người ta kia đã đưa cô gái nhỏ của người ta về nhà rồi, làm gì còn thời gian mà nói chuyện với chúng ta!”

Đậu Đậu: “Các người không cần nói bậy, Dư ca ca không phải người như vậy!”

"Một cái thái dương": “……”

Đông Phương: “……”

Xích cam vàng lục lam tử: “……”

Trong nhóm Webchat này của Sở Ngao Dư có hơn hai mươi người, mỗi một người ở trong này đều có gia thế bất phàm, giữa những người này tuy rằng không có khả năng đều là bằng hữu, lại cũng đều là những người có mặt mũi, có điều tuy rằng chỉ có hơn hai mươi người, nhưng cũng vẫn có phân cao thấp, mà Sở Ngao Dư lại là một trong những người có tiếng nói nhất ở đây, nguyên nhân thứ nhất là vì gia thế, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì năng lực của bản thân Sở Ngao Dư, anh chỉ cần cái thân phận là tổng tài của tập đoàn Đại Sở, cũng đã đủ để những người này trở thành cặn bã.

Mà trên đường trở về, đại khái là do vừa ăn cơm no, Hoàng Phủ Tử Y không có hứng thú nói gì, chỉ là lười biếng nằm ở trên sô pha, Sở Ngao Dư thấy cô không nói lời nào, cũng không mở miệng quấy rầy, chỉ lẳng lặng mà nhìn cô, nghĩ nếu có thể cứ như vậy nhìn cả đời cũng tốt lắm rồi.

Chỉ là loại cảm giác tốt đẹp này cũng không kéo dài được lâu lắm, sắc mặt Sở Ngao Dư liền đột nhiên thay đổi, đau nhức quen thuộc kéo đến, toàn thân đều như là bị gặm cắn, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã toát ra toàn thân.

Không, không thể phát ra âm thanh, cũng không thể khiến cho Tử Y chú ý, anh tuyệt đối không muốn cho Tử Y biết tật xấu của chính mình, chết cũng không muốn!

Cái này đại khái là khi Sở Ngao Dư ở trước mặt Hoàng Phủ Tử Y vẫn còn sót lại một loại kiên trì không nhiều lắm, không muốn để cho Tử Y nhìn thấy mặt khiếm khuyết của bản thân, không muốn để cho Tử Y biết thân thể rách nát của chính mình, nói ngắn lại, chính là không muốn để cho Tử Y nhìn thấy chính mình chật vật không thể chịu nổi, bằng không, có lẽ ngay cả dũng khí để trở thành bạn bè với Tử Y cũng sẽ biến mất.

Vì vậy trong nháy mắt, Sở Ngao Dư vừa kinh vừa sợ, lại thậm chí bởi vậy mà còn sinh ra một loại oán hận, tại sao chính mình sinh đã tàn tật, nếu như bản thân khỏe mạnh một chút, nếu như chính mình hoàn mỹ một chút, có phải sẽ có thể có được càng nhiều dũng khí để đứng ở bên cạnh Tử Y hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.