Chạy Trốn Waiting For My Love

Chương 38: Chương 38




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Âm 9 Độ ăn trọn Sao Băng Thiên Thạch vào mặt, nhất thời góc nhìn bị bao phủ bởi lửa cháy phừng phừng. Tần Mục Vân chỉ đành khiển nhân vật dựa trên ý thức và kinh nghiệm, nhưng việc này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Diệp Tu. Giữa biển lửa, một bóng người đột nhiên xuất hiện như bước ra từ địa ngục.

Quân Mạc Tiếu, giá lâm!

Khoảng cách ba bước!

Vội vàng lùi về, Âm 9 Độ đang cách Quân Mạc Tiếu ba bước chân.

Súng Cận Chiến ba bước đã được dùng bởi Tần Mục Vân trong chính trận này. Có vẻ như đó là khoảng cách cần thiết cho y duy trì uy hiếp, nhưng sự thật thế nào, chỉ có Tần Mục Vân mới biết.

Súng Cận Chiến ba bước của y không phải bản hoàn chỉnh. Thực hiện Súng Cận Chiến ba bước có phần quá tầm với y, chẳng qua vì trình di chuyển chọn điểm quá cao nên mới nhìn ra vài vị trí đẹp, vài cơ hội ngon để tấn công ở ba bước. Mỗi khi phát hiện những cơ hội đó, y không ngại tiến vào khoảng cách ba bước và dùng Súng Cận Chiến, bởi suy cho cùng, Súng Cận Chiến càng gần càng mạnh.

Những lúc quá khả năng, y sẽ lập tức lùi về. Bằng khả năng di chuyển chọn điểm xuất sắc, Tần Mục Vân tự tạo nên kỹ thuật Súng Cận Chiến của riêng mình. Y có thể chọn số bước hợp lý nhất, đẩy uy lực Súng Cận Chiến ngắn hạn lên max.

Lúc này, ba bước không phải khoảng cách ngon nhất cho Tần Mục Vân.

Cơ hội thì cũng có đấy, nhưng vị trí Quân Mạc Tiếu chọn xuất hiện đã bóp tắt nó.

Bị bắt bài rồi!

Tần Mục Vân biết, trick của mình, ý đồ của mình đã bị đối thủ nhìn thấu. Mỗi bước di chuyển đều chọn đúng vị trí gây ức chế nhất, mỗi hit đánh ra đều nhắm vào điểm yếu nhất của y.

Không hổ là con người đã đối đầu với đội trưởng suốt mười năm, mà đa phần đều chiếm thượng phong.

Tần Mục Vân khâm phục từ tận đáy lòng. Lúc y mới gia nhập Liên minh, Diệp Tu đã giải nghệ, nhưng sự tồn tại của người này là lịch sử Gia Thế, đồng thời cũng là một phần lịch sử Bá Đồ —— cái phần nói về vai ác ấy.

Tần Mục Vân từng nghe kể, cũng từng nhìn thấy vô số thành tích của Diệp Tu, thậm chí từng giao đấu đoàn đội với Hưng Hân hồi vòng bảng. Nhưng chỉ khi solo, y mới chân chính hiểu được sự đáng sợ của tên đối thủ đã khiến Bá Đồ mình ghi hận suốt mười năm này.

Mình còn cơ hội nào không?

Bị Quân Mạc Tiếu áp sát, Âm 9 Độ rơi vào thế bị động hoàn toàn. Y vừa đánh vừa lùi, cố tìm cách di chuyển hòng tẩu thoát.

Cửa sổ?

Cửa chính?

Chặt hẻm?

Không gian trong phòng khá hẹp, mỗi vị trí có khả năng tháo chạy đều gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời. Quân Mạc Tiếu gom tất cả các vị trí đó vào vùng kiểm soát của mình, bức ép Âm 9 Độ vào góc chết.

Thiếu thốn không gian, Súng Cận Chiến cũng không cách nào thực hiện ổn thỏa, tương đương với tước vũ khí của thiện xạ. Tần Mục Vân phát hiện, hình như mình đã sai lầm ngay từ ban đầu khi chọn di chuyển vào bên trong lâu đài, một sai lầm quá lớn.

Nhưng nếu không vào trong, vị trí núp lùm đẹp nhất trên nóc nhà cũng sẽ bị Quân Mạc Tiếu leo tường thông ass!

Diễn biến đầu trận đến giờ hiện lên trong đầu Tần Mục Vân. Y ngây người với những gì mình phát hiện.

Cả trận đấu, y bị Diệp Tu bắt bài trên từng bước di chuyển. Diệp Tu biết y rất xuất sắc trong nghề di chuyển chọn điểm, nên luôn tìm cách đoán trước những điểm y chọn.

Thú vị là, lần leo tường tập kích của Quân Mạc Tiếu lại không bắt được Âm 9 Độ, bởi Âm 9 Độ đã chui vào dưới lâu đài. Diệp Tu bắt hụt, chứng tỏ hắn không phải lúc nào cũng đoán đúng, nhưng chính vì lúc đúng lúc sai, Tần Mục Vân mới càng thêm hoang mang.

Tần Mục Vân chỉ cảm thấy, khi đấu với một đối thủ tầm cỡ Diệp Tu, nỗ lực hết mình không phải là tất cả. Vì sao à? Vì có nỗ lực bao nhiêu, cũng không tới...

Thua rồi.

Âm 9 Độ ngã xuống. Điều tốt đẹp duy nhất là y đã cào 43% HP của Quân Mạc Tiếu trong lúc cận chiến, một lượng máu không tệ.

Trên sóng trực tiếp, Lý Nghệ Bác quan sát nghĩ ngợi hồi lâu, rốt cuộc cũng hiểu ra mọi việc. Hắn bèn mạnh miệng phân tích các pha đấu trí trên phương diện di chuyển của đôi bên.

"Gừng càng già càng cay, trình Diệp Tu vẫn cao hơn một bậc!" Lý Nghệ Bác nhận xét.

"Vậy chỗ này thì sao?" Phan Lâm ra hiệu cho tổ ghi hình cắt cảnh chiếu lại, chỉ vào khúc Quân Mạc Tiếu phá nóc nhà bay xuống, giương Ô Thiên Cơ đỡ đạn. Lúc thu ô, hắn không thấy Âm 9 Độ đâu nhưng vẫn đoán ra ngay vị trí đối thủ. Hắn lao lên và rồi nhìn nhận tình hình vị trí kia cũng nhanh không kém.

"Chỗ này Tần Mục Vân chọn chưa phải điểm đẹp nhất, nhưng vì sao Diệp Tu vẫn nhìn ra và giăng bẫy?" Phan Lâm hỏi.

"Ha ha ha." Lý Nghệ Bác cười, nghe có chút đắc ý, "Đúng là Tần Mục Vân không chọn điểm đẹp nhất, nhưng khi chọn điểm, anh luôn phải xem xét tình huống thực tế. Lúc đó Tần Mục Vân không chỉ cần vị trí đẹp mà còn muốn lợi dụng Ô Thiên Cơ che mất góc nhìn Diệp Tu, buộc phải di chuyển kín đáo."

"Ồ..." Phan Lâm đã hiểu.

"Dưới điều kiện đó, vị trí Tần Mục Vân chọn có thể tính là đẹp nhất rồi." Lý Nghệ Bác kết câu.

"Nhưng nếu đã đoán trước mọi thứ, vì sao Diệp Tu không tấn công ngay khi rơi xuống mà còn giăng bẫy làm gì?" Phan Lâm hỏi.

"Bởi vì trình di chuyển chọn điểm của Tần Mục Vân thật sự quá cao! Anh nhìn nhé, nếu Quân Mạc Tiếu lao đến tấn công ngay khi chạm đất, vị trí này sẽ cho Âm 9 Độ dư không gian xoay sở. Phải vờ tấn công hướng khác để lén di chuyển một đoạn, đánh ở vị trí mới thì ngon hơn hẳn." Lý Nghệ Bác nói.

"Ồ!" Phan Lâm lần thứ hai bừng tỉnh. Hắn thầm cho Lý Nghệ Bác chục cái like vì đoạn phân tích thấu tình đạt lý này.

"Nói cách khác, một phần lý do Diệp Tu vờ tấn công là để tung hỏa mù, nhưng quan trọng hơn, anh ấy còn muốn di chuyển hòng đổi chỗ đánh." Phan Lâm tổng kết.

"Đúng vậy đấy." Lý Nghệ Bác gật đầu. Hôm nay IQ tăng max, hắn cũng tự phục mình luôn.

"Quả là một trận đấu đặc sắc." Phan Lâm ngợi khen.

"Tần Mục Vân bị Diệp Tu đánh bại trên chính sở trường của mình. Hi vọng cậu ấy sẽ không gặp cú sốc nào." Nói thế thôi, chứ đây là kiểu câu mà các bình luận viên thường dùng. Ý hắn muốn chỉ ra rằng, trận này Diệp Tu còn đả kích Tần Mục Vân trên phương diện tinh thần.

"Dưới tình huống bị động hoàn toàn, Tần Mục Vân vẫn lấy được 43% HP của đối thủ, cũng không phải biểu hiện tồi." Phan Lâm nói.

"Đúng, nhất là nửa cuối trận cậu ấy bị ép vào góc chết hoàn toàn, một tình huống vô cùng khó khăn cho nghề thiện xạ." Lý Nghệ Bác nói.

"Ta cùng xem tướng thử hai Bá Đồ sẽ là ai." Phan Lâm nói.

Tần Mục Vân đã sớm rời khỏi phòng thi đấu. Camera zoom vào cho y một ít đất diễn, Lý Nghệ Bác nhìn vẻ mặt y mới nói câu "hi vọng không gặp cú sốc". Hai bình luận viên thuận miệng khen Tần Mục Vân một hai câu để hòa hoãn không khí, sau đó chuyển hướng quan tâm sang trận kế tiếp.

Tuy nhiên, các cao thủ hàng hiệu vẫn chưa dứt khỏi trận đấu này.

"43%, hơi nhiều đấy." Hoàng Thiếu Thiên nhắn tin thảo luận với Dụ Văn Châu. Chiếm ưu thế hoàn toàn nhưng Diệp Tu tốn gần nửa máu mới giết được đối thủ, có hơi phí thật.

"Đành chịu thôi, bị cào máu mà! Trình di chuyển chọn điểm của Tần Mục Vân mạnh quá." Dụ Văn Châu trả lời. Lý Nghệ Bác hiểu bao nhiêu nói hết bấy nhiêu, chuyện chỉ có một mà nói đến mười, còn hai vị cao thủ trao đổi thì chỉ vạch ra mấu chốt chứ không cần đi đến tận cùng.

"Thả tay vừa phải, thêm ít khống chế là bớt tốn máu thôi." Hoàng Thiếu Thiên nhắn trả.

"Nhưng vậy thì nguy hiểm hơn, thao tác cũng nặng gánh hơn." Dụ Văn Châu nói.

"Ổng biết trốn việc quá!" Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Đó là lý do mình muốn rút sức anh ta." Dụ Văn Châu nói.

"Khốn nạn thiệt." Hoàng Thiếu Thiên căm hờn mắng. Bọn họ rõ ràng đã tìm ra thứ mà Diệp Tu e sợ, lập kế hoạch để trị hắn, nhưng rốt cuộc vẫn bị hắn khéo léo phá giải. Nghĩ lại thấy buồn lắm chứ. Trong khi ngược lại, mọi kế hoạch đơn giản nhất mà Diệp Tu lập ra để trị Lam Vũ đều trí mạng cả.

Nhìn quý ngài then chốt Tống Hiểu đi, đánh vòng chung kết năm nay quá ức chế. Vòng chung kết là nơi đem đến danh tiếng cho Tống Hiểu, có thể nói là sân nhà của y. Nhưng rồi, chỉ mới đánh hai trận đoàn đội với Hưng Hân... Quý ngài then chốt, slot thứ sáu, chuyên đột phá cục diện cuối cùng cho Lam Vũ, nhưng hai trận này y toàn gia nhập chiến trường khi mọi chuyện đã rồi.

Quý ngài then chốt không có mặt ở thời điểm then chốt, kêu y then chốt kiểu gì? Đánh với Hưng Hân, Tống Hiểu đã bị xếp xó một cách giản đơn thế đấy.

"Xem Bá Đồ cho ai lên tiếp." Không biết có phải Dụ Văn Châu cũng nhớ lại mùi đắng cay mà Hưng Hân đã mang tặng, anh nhanh chóng chuyển chủ đề.

Màn hình điện tử bắt đầu hiện tên tuyển thủ Bá Đồ thứ hai vào trận.

Trương Giai Lạc, chuyên gia đạn dược Bách Hoa Liễu Loạn.

Tiếng la ó lập tức tràn ngập khán đài.

Trương Giai Lạc quay về Liên minh bằng cách từ bỏ Bách Hoa và gia nhập Bá Đồ, fan Bách Hoa căm thù hắn không nói, fan Bá Đồ cũng có vài thành phần cực đoan ngứa mắt với hành vi đeo bám đại gia của hắn. Từ ngày trở về, lượng fan của Trương Giai Lạc sụt giảm hẳn so với ngày xưa, đã vậy đi đến đâu cũng có người thích đem chuyện đạo đức ra mắng chửi. Sân nhà Hưng Hân không ngoại lệ, vừa thấy hiện tên Trương Giai Lạc, liền có người cất tiếng đả đảo hoặc châm chích.

Trương Giai Lạc không quan tâm. Hai năm rồi, cả sân nhà Bách Hoa hắn cũng có thể bình thản đối mặt, những người này với hắn có tính là gì?

Hai năm rồi.

Trương Giai Lạc đếm tháng, đếm ngày. Hắn biết rõ, cả đám bọn hắn đứng trên sàn đấu này, qua một ngày là ít đi một ngày. Đêm nay không thắng, vẫn còn ngày mai ư? Có không? Có ngày mai sao?

Nhưng cái hay là, đêm nay chắn đường bọn hắn lại là Diệp Tu. Lúc mấy lão tướng cùng nhau tụ về Bá Đồ, điều này chưa từng nằm trong kế hoạch. Trên đường vào phòng đấu, đầu Trương Giai Lạc không ngừng hiện lên bao nhiêu hình ảnh quá khứ, những năm tháng đỉnh cao từng đánh với người đang chờ hắn trong trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.