Chạy Theo Hạnh Phúc

Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng




Giọng Tả Đăng Phong rất bình tĩnh, nhưng rất lạnh giá, không chút tình cảm, hơn trăm người quanh đó yên lặng như tờ.

"Các người đều có cha mẹ, đều có vợ con, tôi không muốn giết nhầm người vô tội, nói đi, vừa rồi là ai hô hào, nếu không nói, tất cả các người đều phải chết." Tả Đăng Phong nhắc lại, hắn đang rất khó chịu, nên uy hiếp thẳng.

"Súng trong tay bọn mày dùng để làm gì, bắn chết nó cho tao! " Một quân cảnh mặt ngựa đội mũ hét to, lên đạn nhằm thẳng vào Tả Đăng Phong .

Tên kia dùng súng lục, khoảng cách lại khá xa, Tả Đăng Phong không cần né tránh, viên đạn cũng không thể bắn trúng hắn.

Người trong nước luôn đi theo bắt chước người khác, tên mặt ngựa là người đứng đầu, hắn vừa nổ súng, đám lâu la kia lập tức bắt chước theo.

Tả Đăng Phong không còn do dự, lướt tới, múa đao giết chóc.

Súng của những người này đều thuộc kiểu cổ, bắn từng viên, nên sau phát bắn đại lung tung đầu tiên, họ không hề có cơ hội nổ phát súng thứ hai. Đây là lần đầu Tả Đăng Phong dùng đao nên hắn chưa quen, vì múa đao thì phải giơ tay, làm giảm tốc độ và tần suất chiến đấu của hắn, nhưng hắn tìm ra cách khắc phục rất nhanh. Hắn rót linh khí vào thân đao, đao khí đỏ rực liên tục phóng ra, nhưng vì cây đao này quá cứng rắn, nên đao khí bức ra không dài, chỉ chừng hai trượng, nhưng cực kỳ sắc bén, chỉ sau chốc lát, xung quanh đã không còn người sống, chết không toàn thây.

"Đừng có cố gắng làm ảnh hưởng đến tao." Thanh đao sau khi dính máu, sát khí càng nặng, bắt đầu rung rung, làm Tả Đăng Phong phải tăng thêm sức lực mới kềm hãm được nó, sát ý của hắn càng lúc càng nặng nề, thanh đao này quả là tà khí.

Nhưng rồi Tả Đăng Phong nhận ra sát ý trong lòng hắn không phải là do thanh đao gây nên, mà thanh đao rung rung là vì nó cảm nhận được sát khí trong lòng hắn nên sinh ra cộng hưởng, như kích động khi gặp được tri âm vậy.

Nghỉ ngơi một lúc, Tả Đăng Phong bước tới khu nhà hành chính bên cạnh. Đây là chỗ làm việc của chính phủ bù nhìn, hắn muốn giết những người đó, vì họ đều là hán gian, đều là chó săn làm việc cho người Nhật.

Bức tường tòa nhà hành chính rất cao, trên tường có lưới sắt, vừa để bảo vệ, vừa để không cho người bên trong chạy trốn.

Trong tòa nhà hành chính có hơn tám mươi người làm việc, Tả Đăng Phong không tha cho một ai, dù họ đều quỳ xuống thảm thiết van xin, dù họ không hề có sức chống cự.

Con người ai cũng có bản năng bảo vệ bản thân. Những người này cũng không ngoại lệ, họ trên có cha mẹ cần phụng dưỡng, dưới có vợ con phải nuôi nấng, họ đều là bị bức ép, thân trong trại quân Tào nhưng trái tim vẫn hướng về chính nghĩa. Nhưng những lý do này đều không được Tả Đăng Phong chấp nhận, hắn đã nhìn thấu bản chất con người họ, những người này ai cũng đầy đủ tay chân, dù có bắt làm ruộng cũng vẫn làm được, chẳng qua là một lũ tham hư vinh, ham ăn biếng làm mà thôi.

Lấy cha mẹ con cái ra làm khiên đỡ lại càng không được. Con người sống trên đời quả thực không phải chỉ sống vì bản thân mình, ba phần mười vì cha mẹ, ba phần mười vì con cái, còn bốn phần mười là vì mình và người mình yêu mà sống, mình và người mình yêu lúc nào cũng chiếm phần nhiều nhất, đây là tiêu chuẩn sống của người tốt. Còn cái đám này, cái phần sống vì bản thân của họ lớn hơn cái tỉ lệ đó nhiều.

Giết xong, Tả Đăng Phong lại nảy ra ý muốn đến doanh trại quỷ tử giết chóc một phen , nhưng rồi lại thôi. Giết quỷ tử không bằng giết hán gian, nếu trong nước không còn ai dám làm hán gian, thì quỷ tử cũng sớm bị đánh bay.

Nhưng nghĩ nghĩ lui, hán gian Tả Đăng Phong cũng không muốn giết nữa, chính phủ quốc dân bạc tình bạc nghĩa với hắn, mắc cớ gì lại tự nhiên để cho chính phủ quốc dân tự dưng được lợi cơ chứ.

Hắn quay về tiệm cầm đồ. Tôn Phụng Tiên Tiên đang ở trong sân chờ hắn, nhìn thấy thanh đao trong tay hắn thì vô cùng sửng sốt.

"Tả chân nhân, cây đao này ngài lấy từ đâu vậy?”

"Lưỡi đao của hổ đầu đao tan ra, tự thành hình dạng thế đó." Tả Đăng Phong nhìn vào trong phòng, xác định Ngọc Phất vẫn yên ổn.

"Ngài xem cái này." Trên bàn để mấy quyển sách, trong tay Tôn Phụng Tiên Tiên còn thêm một quyển, hắn tiện tay xé một trang đưa cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong cầm lấy xem, mới nhận ra quyển sách trong tay Tôn Phụng Tiên Tiên là quyển ( cổ kim binh khí đại toàn ), tiệm cầm đồ nhận đủ thứ đồ đem tới cầm cố, đương nhiên phải thông kim bác cổ, biết thứ nào đáng giá thứ nào không, nên ở đây có quyển sách này cũng không có gì lạ.

Trang giấy Tôn Phụng Tiên Tiên đưa hắn xem là một trang văn tự, ghi chép về ba thanh tà khí vào thời nhà Hạ, phân loại thập đại danh đao, trong đó món tứ đứng tư "Hổ Dực" được miêu tả giống hệt thanh đao hắn đang cầm trong tay.

"Tôi vốn định mời thợ rèn rèn lại thanh đao dựa theo hình vẽ này, không ngờ lại xảy ra chuyện thần kỳ như vậy, tôi có thể nhìn kỹ cây đao này một chút được không?" Tôn Phụng Tiên Tiên vui mừng, hắn không cần phải mời thợ rèn cố gắng làm ra một món lợi khí có thể làm Tả Đăng Phong thoả mãn nữa rồi.

"Thì ra cây đao này gọi Hổ Dực." Tả Đăng Phong bỏ trang giấy xuống, gật đầu.

Tôn Phụng Tiên Tiên cầm thanh đao, nhưng vừa cầm lên đã kêu lên một tiếng, giật tay ra.

"Sao hả?" Tả Đăng Phong chộp kịp thanh đao.

"Rất khó chịu." Tôn Phụng Tiên Tiên xoa xoa ngực sợ hãi.

Tả Đăng Phong cười, thanh đao này tràn ngập sát khí và tà khí, ác tính cực mạnh, chẳng ai cầm mà thấy thoải mái được.

"Có cần tôi tìm người làm lại thanh đao này không? " Tôn Phụng Tiên Tiên ngồi xuống.

"Không cần, tôi nghỉ một chút là đi ngay." Tả Đăng Phong xua tay, Hổ Dực đối với hắn mà nói chỉ là một công cụ, một cần phải tốn nhiều công sức như vậy.

"Vậy để tôi sai người chuẩn bị cơm tối." Tôn Phụng Tiên Tiên quay đầu tìm người hầu.

"Khỏi, sắp tới tôi phải tới Tân Cương, Cam Túc có chi nhánh của cậu không?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Chỗ đó vắng vẻ, chỉ có hai tiệm, nhưng không có tiệm của Kim trạch Cửu Châu, nhưng tôi cũng vẫn xử lý được, sao vậy? " Tôn Phụng Tiên Tiên trả lời.

"Giúp tôi chuẩn bị một ít súng ống đạn dược, tôi muốn dùng." Tả Đăng Phong đáp. Dù có Hổ Dực nhưng hắn vẫn không dám xem thường, lần này nhất định phải võ trang đầy đủ tiến vào sa mạc, bảo đảm không có sơ hở nào.

"Cái này dễ mà, muốn cái gì tôi cũng chuẩn bị được." Tôn Phụng Tiên Tiên gật đầu.

"Hiện giờ thời cuộc bất ổn, quân phiệt hỗn chiến, cuộc sống của họ không tốt lắm, nhiều chỗ quân lương cũng không có mà phát. Nếu không như vầy đi, khỏi lấy súng ống đạn dược, để tôi nghĩ cách bảo họ phái một đội quân đi theo ngài." Tôn Phụng Tiên Tiên cười.

"Có được không?" Tả Đăng Phong hỏi, Tôn Phụng Tiên Tiên tuy thông minh, nhưng dù sao cũng còn trẻ, suy nghĩ cái gì cũng thấy dễ.

"Chuyện ngài bảo tôi làm hư được hay sao." Tôn Phụng Tiên Tiên nghiêm nghị.

"Tốt lắm, phái 300 người tới Ngọc môn quan chờ tôi, mặc quân phục, mang theo đầy đủ súng đạn, nhiều lựu đạn vào, pháo cối cũng nên xách theo mấy khẩu." Tả Đăng Phong gật đầu, hắn không thích nhiều người, nhưng như vậy giảm thiểu khó khăn, thời gian cũng tiết kiệm được nhiều.

"Trong vòng nửa tháng nhất định có mặt." Tôn Phụng Tiên Tiên gật đầu. Tuy hắn không biết Tả Đăng Phong nghĩ gì trong lòng, nhưng hắn biết phong cách hành sự của Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong chắc chắn không bạc đãi hắn.

"Ba hôm sau tôi đi Tây An, ở lại đó một thời gian, nửa tháng là vừa vặn." Tả Đăng Phong đồng ý. Người Nhật đang đào mộ, nhưng chắc chắn họ chưa mở ra được, vì cơ quan bên trong mộ thất không thể dùng ngoại lực tác động mà mở được, hơn nữa Ngọc Hành Tử Tử Tử Tử Tử hai lần đều xuất hiện ở gần Chu Lăng, chứng tỏ Thanh Lương động phủ ở ngay đó, đến lúc đó diệt cả người Nhật lẫn Thanh Lương động phủ.

Việc vặt bàn giao xong xuôi, Tả Đăng Phong và Tôn Phụng Tiên Tiên tạm biệt nhau, mang theo Ngọc Phất đi xuống hồ nam. Từ đây tới Thần Châu phái khoảng hai ngàn dặm đường, Tả Đăng Phong giờ Dậu xuất phát, đến nửa đêm thì tới bờ sông. Hai đầu cầu đều có quân nhân canh gác, nhưng đối với Tả Đăng Phong có người canh gác và không có người canh gác cũng chẳng có gì khác nhau.

Đến hừng đông, Tả Đăng Phong đã tới Thần Châu, hắn bắt đầu do dự , không biết chưởng giáo Thần Châu, nhìn thấy Ngọc Phất phản ứng thế nào.

Tả Đăng Phong đành nhắm mắt lên núi, theo lễ thông báo. Chưởng giáo Thần Châu tuy kinh hãi, nhưng không một lời quở trách hắn, sau khi hỏi rõ chuyện thì im lặng dẫn hắn tới phòng của Ngọc Phất.

Trần chưởng giáo chỉ đứng ngoài cửa, Tả Đăng Phong tự đem giường gỗ vào trong phòng.

Mọi thứ trong phòng vẫn còn nguyên trạng, mặt đất và trên bàn có không ít bụi bặm, cho thấy Ngọc Phất từ ngày đó không hề trở về đây, mà đi thẳng tới Mao sơn và Thánh kinh sơn, cũng cho thấy người trong phái không hề có ai được vào phòng của cô.

"Trần chưởng giáo, quanh giường của Ngọc chân nhân đã được tôi bố trí lớp chắn linh khí, đừng di chuyển cô ấy, Huyền Âm Chân Khí có thể đảm bảo tính mạng cô ấy trong vòng nửa năm không bị nguy hiểm." Tả Đăng Phong chắp tay.

Trần chưởng giáo gật đầu, Ngọc Phất nhỏ hơn ông mấy chục tuổi, lại là cô nhi, nên ông rất yêu thương cô, cô thành thế này, ông vô cùng đau lòng, không nói được nên lời.

"Trần chưởng giáo, hung thủ đả thương Ngọc chân nhân còn ở Thiểm Tây, tôi đi giết bọn chúng, và tìm cách cứu Ngọc chân nhân, làm xong tôi chạy về đây ngay." Tả Đăng Phong chắp tay từ biệt.

"Vô lượng Thiên Tôn, Tả chân nhân bảo trọng." Trần chưởng giáo chắp tay đáp lễ.

Tả Đăng Phong âm u gật đầu, đi bộ ra khỏi đạo quan, rồi lăng không vút đi Tây An, mục tiêu vô cùng đơn giản và kiên định.

Giết chết Ninja Nhật, san bằng Thanh Lương động phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.