Chạy Theo Hạnh Phúc

Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối




"Anh có chắc một chiêu giết chết nó không?" Diệp Phi Hồng hỏi.

"Không, con vật kia quá lớn, không có dễ chết như vậy, vấn đề là tôi không phải sợ nó đánh nhau với tôi, mà sợ nó chạy trốn." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Trời sắp sáng rồi, tôi đi với anh." Diệp Phi Hồng đứng dậy.

"Cô ở lại trông coi Lạc Đà và lương khô, tôi với Thập Tam đi." Tả Đăng Phong chỉ chỉ Thập Tam đang duỗi người le lưỡi.

"Cũng được, ở đây thỉnh thoảng cũng có mã phỉ xuất hiện, tôi ở lại trông coi Lạc Đà." Diệp Phi Hồng từng nhìn thấy Thập Tam lăng không có đi theo Tả Đăng Phong, biết nó không có phải mèo thường, hơn nữa dưới bàn chân Thập Tam có đệm thịt, có thể di chuyển nhanh chóng trên cát.

"Cô biết bắn súng không?" Tả Đăng Phong đưa súng trường và dây đạn cho cô.

"Biết." Diệp Phi Hồng kéo cò súng.

"Có chuyện gì cô cứ nổ súng, chứ đừng gọi, cách hơn tám mươi dặm tôi cũng nghe được tiếng súng, khoảng chừng bốn mươi phút chạy về tới nơi." Tả Đăng Phong vừa nhẩm tính vừa nói. Nếu dùng toàn lực, bình thường một giờ hắn lướt được hơn ba trăm dặm đường thẳng, trong sa mạc chỉ còn được ba thành, nên đi tám mươi dặm thì phải mất khoảng bốn mươi phút.

"Ừ." Diệp Phi Hồng gật đầu.

"Đừng có đi lung tung, ở yên đây chờ tôi, nếu thấy phải tình thế nguy cấp, cứ bỏ hết mọi thứ, bảo vệ tính mạng mình trước." Tả Đăng Phong nghiêm nghị. Đội lạc đà chỉ có tác dụng mang đồ tiếp tế, nếu đồ tiếp tế có chuyện, hắn bị lâm vào bị động, nhưng Diệp Phi Hồng quan trọng hơn, ở trong sa mạc mà mất người dẫn đường, thì chẳng biết có còn sống được mà ra khỏi sa mạc hay không.

"Yên tâm đi, tôi chờ anh trở về." Diệp Phi Hồng gật đầu.

Tả Đăng Phong đi ra giếng múc nước rửa mặt, rồi và Thập Tam rời khỏi thành cổ.

"Đi thẳng về hướng bắc, cứ đi được mười dặm thì rẽ sang trái nửa dặm." Diệp Phi Hồng đi theo, dặn.

"Sao lại phải sang trái nửa dặm?"

"Người đi trong sa mạc luôn nghĩ là mình đang đi thẳng nhưng thực tế là luôn có xu hướng đi lệch sang bên phải." Diệp Phi Hồng giải thích.

Tả Đăng Phong gật đầu, đề khí khinh thân lao đi hướng bắc, Thập Tam chạy nhanh mượn lực, lăng không vọt lên, như hình với bóng.

Địa thế trong sa mạc không có bằng phẳng, cồn cát khắp nơi, trùng trùng điệp điệp, lên xuống mấy lần, Tả Đăng Phong đã không còn nhìn thấy thành cổ mình vừa rời khỏi. Con người muốn xác định phương hướng thì phải dựa vào vật tham chiếu, trong sa mạc chiều hướng của các cồn cát đều không theo quy tắc, nhìn nhiều bị sinh ra ảo giác, ai định dùng cồn cát để xác định phương hướng là cực kỳ sai lầm, Tả Đăng Phong vừa đi vừa nhắm mắt, để không bị ảnh hưởng của phương hướng các cồn cát làm hắn lệch hướng.

Hiện giờ đang là sáng sớm, mặt trời còn chưa lên, Tả Đăng Phong có thể mơ hồ nghe thấy tiếng côn trùng chung quanh và tiếng rắn mối di động sàn sạt, những âm thanh cho thấy trong sa mạc không phải không có sự sống, gọi là biển tử vong chỉ là đối với con người mà thôi.

Tả Đăng Phong rất lo, hắn lo cho an toàn của mấy người Ngọc Phất, ba Ninja Nhật kia đến Trung Quốc là để tìm sáu viên dương chúc nội đan, Ngọc Phất làm vậy chẳng khác gì đoạt thức ăn trước miệng hổ, nhất định xảy ra xung đột với họ, nếu thật sự đánh nhau, ai thắng ai bại quả thực khó mà biết, may hắn và Thiết Hài đã từng giao đấu với họ, biết pháp thuật và thủ đoạn của họ, chỉ cần Thiết Hài tìm được mấy người Ngọc Phất kịp thời, Kim Châm Ngân Quan Thiết Hài Ngọc Phất bốn người đánh với ba Ninja Nhật, phần thắng chắc chắn cao hơn.

Nhưng trong chuyện này lại liên lụy đến một vấn đề rất khó giải quyết, Toàn Chân phái và Mao Sơn phái đạo quan đều nằm trong khu chiếm đóng của Nhật, Kim Châm Ngân Quan nếu sợ ném chuột vỡ bình không có xuất thủ tương trợ, vậy thì Ngọc Phất rất nguy hiểm, khả năng này không có phải không có thể xảy ra, nếu đứng ở góc độ cá nhân, hai người họ chắc chắn ra tay giúp đỡ, nhưng họ đều là chưởng giáo một phái, có trách nhiệm môn đồ và liệt tổ liệt tông, nếu vì quan hệ cá nhân mà làm hỏng cơ nghiệp tổ tông, thì phải suy nghĩ cho kĩ.

Còn Thiết Hài, Thiếu Lâm tự ở Hà Nam, mà Hà Nam cũng thuộc khu Nhật chiếm, hồi trước để cho ông ra tay là hắn hồ đồ. Ông vốn không phải là mục tiêu của bọn người Viên Phi Thiên Đại, nếu ông nhảy ra cản người Nhật đi tìm sáu viên dương chúc nội đan cho Thiên Hoàng của họ, vậy không chỉ là làm địch với ninja, mà còn là địch của tất cả người Nhật, mang tới tai họa cho Thiếu Lâm tự.

"Ai, thật là phiền." Tả Đăng Phong thở dài, Ngọc Phất tìm sáu viên dương chúc nội đan là để kéo dài tuổi thọ cho hắn, Ngọc Phất biết làm việc này là rất nguy hiểm, nhưng cô quyết không trơ mắt nhìn người cô yêu thương đi đến cuối đời, hành động này của Ngọc Phất là rất cao thượng, nhưng như vậy, chẳng những cô đặt mình vào nguy hiểm, mà còn làm liên lụy tới bạn bè.

Tả Đăng Phong không muốn Ngọc Phất vì mình mà làm liên lụy những người khác, nhưng hắn biết tính Ngọc Phất, nếu không có ai giúp cô, cô tự mình ra tay, chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, có đôi khi óc thông minh cũng không có thể đền bù được cho việc thiếu hụt năng lực, ba nhẫn giả kia là ba người lợi hại nhất của Nhật, Ngọc Phất đánh nhau với họ, tuyệt đối là dữ nhiều lành ít.

Nếu là người khác, lập tức chạy ra ngăn cản Ngọc Phất, nhưng Tả Đăng Phong không làm như vậy, vì hắn biết mình không cản được Ngọc Phất, nên cách hay nhất là nhanh chóng xử lý cho xong chuyện ở đây, rồi lập tức chạy về Trung Nguyên, chỉ cần có hắn tọa trấn, ba Ninja Nhật kia chẳng hơn gì cứt chó.

Tả Đăng Phong dám can đảm ở lại đây mà không về ngay là vì hắn chưa nhận được Ngọc Phất cầu cứu, hơn nữa trong tay Ngọc Phất có bản đồ vẽ vị trí địa chi. Người Nhật đi tìm Dần Hổ, thì cô có thể chuyển sang tìm Thìn Long, không cần phải đối mặt với nhau, xung đột trực tiếp.

Tám mươi dặm đường đối với Tả Đăng Phong là không xa, chỉ sau nửa giờ hắn đã nhìn thấy rừng chết xa xa. Trên mặt cát bắt đầu xuất hiện xương trắng, cái tên rừng chết thật là chuẩn xác, những mảng cây dương lớn chết dựng đứng, cây dương rất cao, cây nào cũng phải hơn ba trượng, mọc sát vào nhau, nhìn từ xa giống hệt một bức tường thành cao lớn, vì còn xa, nên Tả Đăng Phong không có nhìn thấy được phạm vi và tình hình bên trong rừng cây.

Tả Đăng Phong dừng lại, kiểm tra xương cốt trên cát. Mớ xương này lớn nhỏ không đều, hình dạng cũng khác nhau, đa số là xương Lạc Đà, và một ít xương nhỏ không biết là con gì. Tả Đăng Phong chỉ kiểm tra những cái xương lớn, cố gắng dựa vào màu sắc của xương để đoán nguyên nhân Lạc Đà tử vong, nếu bị rắn nuốt rồi nhổ xương ra, thì xương phải trắng, trên bề mặt không có còn sót lại tơ thịt, nhưng hắn phải chịu thất bại, vì xương ở đây cái nào cũng sạch bong và xốp giòn, như vậy không thể loại trừ nguyên nhân Lạc Đà sau khi chết bị đám bò cạp, côn trùng v.v.. ăn hết thịt da hoặc da thịt đã bị hủ thực qua thời gian, nắng gió.

Tả Đăng Phong nhíu mày đứng lên, đi lòng vòng bên ngoài rừng chết. Hắn muốn xác định phạm vi và địa thế chung quanh khu rừng, cơ hội chỉ có một lần, nên phải làm cho chu đáo, cẩn thận.

Rừng chết có hình tròn vờn quanh, nơi này địa thế khá thấp, tương đối tránh gió, những cây dương cao đã chặn bão cát, cát bị chúng chặn lại dồn dưới chân chúng, làm cho chúng càng đứng vững.

Vờn quanh một vòng, Tả Đăng Phong mất gần bốn giờ, hắn đã đi tổng cộng gần bốn trăm dặm, dùng công thức toán học tính toán, thì đường kính rừng dương này là khoảng một trăm dặm.

Lúc này đã đến giữa trưa, cả sa mạc nóng hực, Tả Đăng Phong tìm một chỗ mát ngồi nghỉ. Trong thùng gỗ của hắn đầy đồ ăn, là hắn mua ở Ngọc Môn quan, hắn vẫn chưa từng động tới, nhiệm vụ của đội lạc đà là cấp dưỡng, đồ trong thùng là đồ dự bị của hắn, để phòng làm đường lui.

Thập Tam chẳng thèm nhìn miếng thịt Tả Đăng Phong đưa cho, mà cào cào túi nước, ý bảo muốn uống nước, Tả Đăng Phong dùng Huyền Âm Chân Khí hạ nhiệt độ túi nước, rồi mới đổ ra cho nó giải khát, Thập Tam uống no bụng xong mới cắn lấy lương khô thong thả ăn.

Đi một vòng quanh rừng chết, Tả Đăng Phong phát hiện được rất nhiều xương người. Xương này phân bố lung tung , lúc đầu hắn tưởng là người dẫn đường và súng nhân của các đội lạc đà, nhưng sau khi kiểm tra kỹ những cái đầu lâu thì tìm thấy điểm kỳ quặc. Hàm răng của những cái đầu này đều bị mài mòn rất nghiêm trọng, chỉ có răng nanh là dài hơn răng người thường, đầu cũng nhỏ hơn đầu con người, rất có thể là quái nhân vừa giống người vừa giống khỉ mà Diệp Phi Hồng đã từng thấy phải.

Cự Xà, bò cạp bự, quái nhân đều là được phát hiện ở khu vực này, nói cách khác trong rừng chết có ít nhất ba giống loài tồn tại, nhưng rừng chết phạm vi chỉ có trăm dặm, diện tích có vẻ không có nhỏ, nhưng trên thực tế lại không thể nào đủ để hình thành đầy đủ hệ thống sinh thái, nên khả năng lớn nhất là dưới mặt đất cũng có không gian sống, và là rất lớn.

Nếu là trước kia, thấy chuyện tương tự hắn nhất định phóng cho một mồi lửa, bất kể là cái gì cũng bị bức chui ra. Nhưng lần này hắn không dám vọng động, vì hắn không biết phóng hỏa gây ra chuyện gì. Âm chúc hỏa xà nhất định là không có sợ lửa, giết không chết nó thì nó chạy mất, hình thể nó lại lớn, di động trong sa mạc cực nhanh, trong khi tốc độ của hắn trong sa mạc lại cực chậm, không thể nào đuổi theo nó kịp.

Ngẫm nghĩ tới lui, Tả Đăng Phong lựa chọn giải pháp ổn thỏa nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất, là giả làm người thường đi bộ vào rừng chết, dùng mình làm mồi, dẫn xà xuất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.