Chạy Theo Hạnh Phúc

Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành




Mùa xuân là thời gian tốt nhất trong năm, vào thời điểm vạn vật sinh sôi thì Vương Tử Quân bắt đầu đi nhận chức phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông.

Địa thế tỉnh Mật Đông giống như các tỉnh trong nước, tây cao đông thấp, hoàn cảnh khí hậu khá tương đồng với Sơn Nam, có vẻ khá lạnh. Dù bây giờ là mùa đông thế nhưng Mật Đông vẫn còn lớt phớt hoa tuyết.

Phòng làm việc của Vương Tử Quân ở vào lầu hai khu thường ủy tỉnh ủy, ở phía dưới phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương. Sau vài ngày đến tỉnh Mật Đông, Vương Tử Quân căn bản đã có vài hiểu biết về tình hình nơi này, trong đó có vài chuyện nhỏ liên quan đến Sầm Vật Cương.

Khu thường ủy tỉnh ủy Mật Đông được xây dựng vào thập niên chín mươi, khi đó cũng không biết suy xét trên phương diện gì mà khu nhà thường ủy tỉnh ủy tượng trưng cho quyền lực cao cấp nhất của tỉnh Mật Đông chỉ được xây đúng ba tầng.

Trong các đời bí thư tỉnh ủy Mật Đông trước đó, phòng làm việc của bọn họ đều ở lầu hai, cũng chính là gian phòng hiện tại của Vương Tử Quân. Nhưng sau khi Sầm Vật Cương nhận chức thì trực tiếp chuyển phòng làm việc lên lầu ba.

Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy, là lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, lời nói của lão với văn phòng tỉnh ủy Mật Đông là thánh chỉ không thể không làm theo. Nhưng vì vậy mà nhiều người có một suy đoán với Sầm Vật Cương, đó là bí thư Sầm không muốn đi theo con đường thông thường.

Vương Tử Quân nghe những lời suy đoán này thì nghĩ đó chỉ là vài lời đàm tiếu, nhưng tâm lý cũng không cảm thấy nó đáng buồn cười. Trong lúc hắn tiếp xúc với Sầm Vật Cương, hắn biết Sầm Vật Cương là người cực kỳ cường thế, là hạng người muốn trong mắt không có bất kỳ hạt cát nào.

Những ngày qua Vương Tử Quân căn bản không có tiếp xúc nhiều với Sầm Vật Cương, cũng chỉ là nói chuyện với bí thư Sầm một chút trong ngày đầu đến nhận công tác ở Mật Đông. Tất nhiên nội dung trò chuyện của hai người chủ yếu liên quan đến phương diện công tác, có gì cần cứ nói, chủ yếu là khách sáo.

Từ trong trò chuyện với Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân cảm thấy Sầm Vật Cương cũng không có cái nhìn gì với mình ở sự kiện Lỗ Trạch Cảnh, nhưng đối phương cũng không có chút thân cận gì với mình. Nếu như dùng một từ để miêu tả mối quan hệ giữa hắn và Sầm Vật Cương, rõ ràng chỉ là: Bình tĩnh như nước.

Mục đích Vương Tử Quân đến Mật Đông có thể nói là quá rõ ràng, Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông thì không thể không biết. Bây giờ đối phương tỏ ra lãnh đạm với mình, ý nghĩa của nó căn bản làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Vương Tử Quân nghĩ đến Sầm Vật Cương thì không khỏi chuyển sang người Đường Chấn Huy. Chủ tịch Đường Chấn Huy nhìn qua giống một ông lão, nói chuyện chậm rãi nhẹ nhàng, giống như một người hiền lành chưa từng nổi giận.

Nhưng Vương Tử Quân cho rằng một người đi đến vị trí như Đường Chấn Huy hiện tại thì không thể nào hiền lành được. Người này nhất định có năng lực và thủ đoạn của mình, nếu không thì căn bản không thể phấn đấu đến vị trí chủ tịch tỉnh Mật Đông.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký Triệu Hiểu Bạch khẽ đi vào. Triệu Hiểu Bạch là một người chưa đến ba mươi tuổi, mặc tây trang thẳng thớm, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác trẻ tuổi lịch sự. Hắn vừa vào cửa thì trên mặt lộ ra nụ cười mất tự nhiên: - Bí thư Vương, đây là văn kiện hôm nay, xin ngài xem qua.

Vương Tử Quân là phó bí thư tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ tỉnh, người ta có thể xưng hô hắn là bí thư Vương, cũng có thể là chủ tịch Vương. Nhưng con người thường có thói quen gọi chức vụ cao hơn, thế nên số người gọi Vương Tử Quân là bí thư Vương căn bản là nhiều hơn.

Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân đến Mật Đông thì thư ký đã được phân phối sẵn. Tuy thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phương Anh Hồ nói có thể thay đổi bất cứ lúc nào, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn quyết định cho Triệu Hiểu Bạch đi theo mình công tác vài ngày.

Từ trong tiếp xúc thì Vương Tử Quân căn bản không quá hài lòng với Triệu Hiểu Bạch, tuy người này làm việc cẩn trọng nhưng căn bản là ánh mắt thế cục quá nhỏ, có vài sự kiện căn bản bày ra tâm tư không phóng khoáng.

Sau khi tiếp nhận văn kiện xem xét thì Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút do dự của Triệu Hiểu Bạch, hắn khẽ hỏi: - Tiểu Bạch, có phải còn có chuyện gì khác không?

- Bí thư Vương, thư ký trưởng Lý gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài, hỏi xem ngài có thời gian hay không? Triệu Hiểu Bạch ngẩng đầu xoa xoa tay nói.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Cậu cho thư ký trưởng Lý đến đây, bây giờ tôi đang có thời gian.

Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch rời đi mà càng thêm không hài lòng. Triệu Hiểu Bạch này căn bản cực kỳ không phóng khoáng, nếu như chuyện này rơi vào trong tay Du Giang Vĩ thì cần gì phải hỏi mình.

Thư ký trưởng Lý trong miệng Triệu Hiểu Bạch chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh Lý Hanh Dư. Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản là quản gia của ủy ban nhân dân tỉnh, những ngày qua Vương Tử Quân đến Mật Đông đã nhiều lần gặp mặt người này.

Thái độ của thư ký trưởng Lý Hanh Dư với Vương Tử Quân là cực kỳ kính cẩn, vì Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, chủ quản văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, có rất nhiều chuyện Lý Hanh Dư cần phải trực tiếp đến báo cáo với mình.

Nhưng thư ký trưởng Lý kia rốt cuộc có ý nghĩ gì với mình, tạm thời Vương Tử Quân không cho ra phán đoán. Lâu ngày sẽ thấy rõ tâm tư con người, hắn muốn xem vị thư ký trưởng Lý kia như thế nào thì phải có thời gian.

- Chủ tịch Vương! Khác biệt với đa số người khác, Lý Hanh Dư đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thì đều chào hỏi là chủ tịch Vương. Người ta gọi Vương Tử Quân như vậy thì có vẻ không lễ phép, thế nhưng Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn gọi như vậy căn bản lại có ý nghĩa rất thân thiết.

Vương Tử Quân nhìn cái đầu hói của Lý Hanh Dư, hắn nghĩ đến vài vị phó thư ký trưởng của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh Nam Giang. Giống như các vị thư ký trưởng đều dùng đầu óc quá độ, thế cho nên chưa quá lớn tuổi mà giữa đầu không còn lại vài sợi tóc.

Lý Hanh Dư là thư ký trưởng chỉ có thể phối hợp với Vương Tử Quân, lại căn bản không cho ra nhiều giúp đỡ nào thiết thực khác.

- Thư ký trưởng Lý đến đấy à, mời anh ngồi. Vương Tử Quân nhìn Lý Hanh Dư rồi đứng lên khỏi ghế đi đến ngồi xuống ghế sa lông.

Lý Hanh Dư càng thêm cung kính với lễ ngộ của Vương Tử Quân cho mình. Hắn là người có kinh nghiệm quan trường, hắn cũng không vì người ta thân thiết với mình mà mang ơn, để trung thành đầu rơi máu chảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.