Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 8: 8: Xua Đuổi




Sau khi Tần Noãn Dương về đến nhà thì ngủ mê man suốt một ngày một đêm. Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, việc đầu tiên là tắm nước nóng một hồi, gột rửa hết những mệt mỏi sau đó quay trở lại giường, lười nhác cuộn mình trong chăn hưởng thụ cảm giác thư giãn sau những ngày mệt nhọc.

Điện thoại ngoại trừ tin nhắn đến từ nhà mạng ra thì không có tin tức gì khác.

Buổi tối trước khi ăn cơm, Tần Chiêu Dương gọi cô đến thư phòng.

Khi thấy em gái đẩy cửa vào, việc đầu tiên là hung hăng véo mặt cô em gái một cái như trừng phạt, "Em có biết hôm đó khi anh vào phòng tiếp khách nhìn bộ dạng tiều tụy của em thì sợ đến mức nào không?"

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi cười lên, "Có phải lúc giấc ngủ liên tục không đủ cộng thêm thiếu chất thì bộ dạng cực kỳ xinh đẹp không?"

Tần Chiêu Dương lườm em gái một cái, vốn còn định mượn đề tài này để dạy dỗ cô nàng một trận để đừng nên làm việc quá mức liều mạng như vậy nhưng bị một câu cố ý xuyên tạc này của cô mà cơn giận âm ỉ cả ngày hôm nay lập tức tan biến hết, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nói, "Được rồi, xuống nhà ăn cơm thôi, đừng để ba mẹ chờ."

Cả Tần Mặc và Trình An An đều ở nhà, đợi khi ăn cơm xong, Trình An An gọi Tần Noãn Dương đang định lên lầu lại, cực kỳ thân thiết hỏi, "Noãn Dương, có phải đang quen bạn trai hay không?"

(**Truyện về Trình An An và Tần Mặc là "Một đường tai to mặt lớn" - truyện convert, các bạn có thể tìm đọc thử. Còn truyện về Tần Chiêu Dương và Tô Hiểu Thần là "Trúc mã tương thanh mai", đã có người edit rồi.)

Trái tim Tần Noãn Dương bởi vì câu hỏi này mà đập lỡ một nhịp, theo bản năng nhìn về phía Tần Chiêu Dương đang ngồi ở sofa xem tạp chí, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn nhìn cô.

"Dạ đâu có." Cô lắc đầu, theo chân Trình An An đến sofa, ngồi xuống bên cạnh bà.

Tần Mặc vốn không để ý đến bên này, nghe con gái nói vậy, lúc này mới ngước lên nhìn, cười mà như không cười, "Không có? Không có thì cũng sắp rồi."

Tần Noãn Dương vừa định lắc đầu thì Tần Chiêu Dương đã thay cô « ừm » một tiếng sau đó hỏi, "Ba, ba cảm thấy Đường Trạch Thần thế nào?"

Tần Mặc chừng như phát giác ra điều gì, ánh mắt sâu xa nhìn Tần Noãn Dương một cái, giọng có chút không mặn không nhạt, "Ý con muốn hỏi về mặt nào? Nếu nói về phong cách làm việc của cậu ta, nói thật, ba rất tán thưởng. Nếu như con cùng một độ tuổi như cậu ta, trình độ cũng sàn sàn như nhau."

Ý trong câu nói chính là, nếu nói về phương diện làm ăn, ấn tượng của ông đối với Đường Trạch Thần xem như không tệ.

Tần Noãn Dương không dám lên tiếng, cứ giả vờ như đang rất chăm chú xem tivi dù rằng tai đang dựng thẳng lên nghe ngóng.

Trình An An nhìn con gái một cái, cười một cách ý vị sâu xa, "Trước đây khi ông nội con còn sống cũng có cùng nhà họ Đường qua lại, nghe nói Đường Trạch Thần là cháu đích tôn của Đường lão tiên sinh, Đường gia cũng là gia tộc có tiếng tăm, đã truyền đời này qua đời khác hơn trăm năm, phối với Noãn Dương nhà chúng ta cũng không thiệt thòi gì."

Tần Mặc trái lại lạnh giọng hừ một tiếng, sắc mặt sầm xuống, "Nếu như muốn làm con rể của anh thì còn kém xa lắm."

Tần Chiêu Dương mặt không gợn sóng, chỉ có khóe môi nhẹ nhếch lên thành một nụ cười rất nhạt, vừa khéo lại để Tần Noãn Dương nhìn thấy rõ ràng.

Trình An An nhìn cô con gái vẫn giả vờ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con trong tay mình, tỉ mỉ vuốt ve những đường vân trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói, "Mẹ rất hài lòng."

Bởi vì câu nói này bà đè giọng nói xuống cực thấp, chỉ có Tần Noãn Dương nghe thấy rõ ràng, cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ, chỉ thấy bà nhướn mày, cười với vẻ quyến rũ cực kỳ, "Sợ cái gì chứ? Chỉ cần con thích thì cứ dẫn về nhà. Danh môn vọng tộc thì thế nào? Cơ nghiệp trăm năm thì thế nào? Nếu muốn cưới con gái của mẹ thì vẫn phải theo quy tắc của mẹ, từng cái từng cái mà làm."

Tần Mặc nhìn sang vợ, đáy mắt dần nổi lên một ý cười dịu dàng, khó có được một lần hòa hoãn nói, "Muốn cưới con gái của Tần Mặc ta, nếu không có chút bản lãnh, nghĩ cũng không cần nghĩ."

Tần Noãn Dương bởi câu nói của hai bậc bề trên mà quẫn bách vô cùng, vành tai cũng không khỏi nóng lên.

*****

Mễ Nhã mới sáng sớm thì đã gọi điện thoại đến xác nhận lịch trình hôm nay với cô, lúc hơn 4 giờ, chị ấy ngồi xe bảo mẫu đến đón cô tham dự buổi liên hoan phim của Duyệt Thị.

Giờ tên tuổi Tần Noãn Dương đang lúc nổi, bất luận lần liên hoan này cô có được trao giải gì hay không thì lúc đi thảm đỏ cũng nhất định phải thật nổi bật mới được, khiến người ta nhìn là không quên.

Lễ phục đã được Mễ Nhã chuẩn bị từ sớm. Khoảng thời gian trước, Tần Noãn Dương được tập đoàn Trạch Thành ký hợp đồng đại diện phát ngôn một cách cực kỳ hoành tráng vì vậy bộ lễ phục này dĩ nhiên là thuộc thương hiệu mà tập đoàn Trạch Thành đang kinh doanh. Mà thương hiệu thuộc tập đoàn Trạch Thành, có cái nào không phải là hàng hiệu trong số hàng hiệu đâu chứ?

Lúc Tần Noãn Dương nhìn thấy bộ lễ phục, đầu tiên thì cũng không mấy kinh ngạc cho lắm, hơn nữa kiểu dáng của bộ lễ phục này vừa nhìn cũng biết không phải phong cách mà Mễ Nhã và stylist thường lựa chọn cho cô.

Nhưng đến khi thực sự mặc nó vào thì không khỏi nhìn chính mình trong gương mà nhướn mày.

Đây là một bộ váy dạ hội màu trắng tinh kiểu dáng đuôi cá ôm sát người. Làn da Tần Noãn Dương vốn trắng, rất thích hợp mặc những bộ lễ phục gam màu lạnh vì nó có thể tôn lên làn da cô. Đai đeo vai là một dây bằng voan rất nhảnh, trên ngực và tùng váy đều đính vô số hạt đá Swarovski lấp lánh.

Vùng eo, mông và đùi đều bó sát người, xuống dưới cùng tùng váy mới bung ra thành hình đuôi cá. Đuôi cá dài quét đất, cả chiếc váy bao trọn lấy thân thể cô, những đường cắt may vô cùng khéo léo đã hoàn toàn tôn lên những đường cong lung linh của cô, lúc bước đi càng có thêm một tia linh khí, chập chờn sống động vô cùng.

Cô quay sang Mễ Nhã đứng bên cạnh, giơ ngón tay cái lên, "Ánh mắt tốt hơn rồi nha."

Mễ Nhã vừa định nói gì thì điện thoại chợt reo lên, cô liếc nhanh về phía màn hình rồi mau chóng ngắt máy, đi ra cửa, "Ở bên này, sao giờ em mới tới?"

Tiểu Lăng chạy vội chạy vàng, hơi thở hồng hộc, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Tần Noãn Dương đang đứng dưới ánh đèn cách đó không xa, lập tức lời muốn nói cũng đều quên hết, cứ thế ngây ngốc đứng nhìn một hồi, thật lâu mới hoàn hồn lại, lắp ba lắp bắp nói, "...Sắp đến giờ rồi, chúng ta ra đó trước đi."

Mễ Nhã nhìn đồng hồ, không khỏi vỗ trán than thầm bản thân đãng trí, chân thì bước đến quan sát một lượt từ trên xuống dưới lần nữa, cuối cùng hài lòng cười, "Được rồi, đi thôi đi thôi. Hôm nay cho dù không lấy được giải thưởng, chỉ bằng vào bộ chiến bào này của em cũng tuyệt đối chiếm giữ vị trí hàng đầu trong bảng tin giải trí."

Tần Noãn Dương lười đáp lời chị ấy, nâng tà váy ung dung bước ra ngoài, đợi đến khi ra khỏi phòng nghỉ mới sực nhớ ra, không nhịn được hỏi, "Đường Trạch Thần đâu?"

"Em không có liên hệ với Đường tiên sinh sao?" Mễ Nhã « ai ya » một tiếng, rất nhanh liền đáp, ""Trợ lý của Đường tiên sinh vừa nói với chị vừa nãy ngài ấy có chuyện cần giải quyết, không đi được, phải một lát sau mới đến nhưng giờ chắc cũng sắp đến rồi."

Nói rồi, chừng như nhớ ra điều gì, lại bồi thêm một câu, "Chị nghe nói Đường tiên sinh tài trợ cho liên hoan phim này một khoản tiền rất lớn đổi lại quyền phát một đoạn quảng cáo, cũng thuận thế giúp em làm tăng độ nổi tiếng lên không ít. Cho nên tối nay, khi em với Đường tiên sinh cùng đi trên thảm đỏ thì không cần có bất kỳ áp lực nào, chỉ là quan hệ hợp tác kinh doanh mà thôi."

Tần Noãn Dương vụt ngẩng đầu lên nhìn người đại diện của mình, trầm mặc một lúc lâu mới nói, "Em biết rồi."

****

Bên ngoài có một MC đang phỏng vấn các nữ minh tinh sắp đi trên thảm đỏ, hai bên đường đi đều có rất nhiều phóng viên đang chụp hình, đèn flash chớp lóe liên tục.

Tần Noãn Dương vừa mới định đi qua thì đã bị Mễ Nhã kéo lại, ra hiệu cho cô nhìn về phía bên phải thảm đỏ.

Hứa Nhã Thục đang dưới sự tiền hô hậu ủng của mấy nữ diễn viên phụ trong đoàn làm phim ung dung bước đến. Váy dài bó sát màu nude, vết thương trên mặt sớm đã bình phục, lúc này trên mặt trang điểm tinh xảo, so với trước đây, ngược lại càng tỏ rõ phong độ và thần thái.

Cô ta rõ ràng cũng đã nhìn thấy Tần Noãn Dương, nụ cười trên mặt thoáng chốc ứng lại sau đó thì làm như không thấy, xoay đầu tiếp tục nói chuyện với nhóm nữ diễn viên kia.

Chính trong lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi xôn xao.

Bên ngoài nhà hát nơi tổ chức buổi liên hoan sớm đã có các loại siêu xe nổi tiếng đỗ đầy, lúc này từ cổng, một chiếc Rolls Royce đen chầm chậm chạy vào, dừng lại trước cửa nhà hát.

Cửa xe mở ra, bước xuống chính là Đường Trạch Thần chỉnh chu trong bộ lễ phục màu đen. Trên tay anh còn đang cầm một tập văn kiện, vừa đi vừa nghiêng đầu nghe trợ lý nói gì đó, thỉnh thoảng gật đầu với trợ lý. Tận cho đến khi đi đến đầu thảm đỏ, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, chuẩn xác không lầm hướng mắt về phía Tần Noãn Dương đang đứng.

Có lẽ là bất ngờ khi thấy anh xuất hiện ở đây lúc này, hội trường vốn huyên náo trong chớp mắt trở nên an tĩnh hẳn đi.

Mà theo đó, khi tầm mắt của đám đông hướng theo tầm mắt của người đàn ông rơi trên người Tần Noãn Dương thì tất cả đều hiểu rõ.

Đường Trạch Thần thuận tay giao tập văn kiện trong tay cho trợ lý, lại thấp giọng dặn dò cậu ta gì đó sau đó thì nhấc chân bước qua.

Anh trước giờ rất thiên vị Tây trang màu đen được cắt may thủ công, hôm nay cũng không ngoại lệ. Vóc dáng cao ngất đĩnh đạc, áo vest thẳng tưng, bên trong là áo sơ mi trắng, chiếc nút đầu tiên trên cổ áo không cài, cà vạt cũng không thắt, bộ dạng vừa lười nhác vừa tùy ý.

Đợi đến khi đi đến trước mặt, anh từ trên xuống dưới đánh giá cô một lần, có vẻ như có chút hài lòng cười cười, đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Tần Noãn Dương nhìn chiếc áo vest anh đang mặc, cảm thấy nó quen mắt vô cùng. Bỗng không khỏi nhớ ra trong tủ áo trong căn hộ riêng của mình có treo một chiếc áo vest kiểu dáng không khác biệt với chiếc này là bao. Mỗi lần cô mở tủ áo ra, nhìn nó treo giữa một đống lễ phục của mình thì sẽ lại nhớ đến chuyện xảy ra trong buổi tối hôm đó ở bệnh viện.

Người MC đối với sự xuất hiện của Đường Trạch Thần tỏ ra hào hứng cực kỳ, liên tục hỏi một loạt câu hỏi. Đường Trạch Thần yên lặng nghe chị ta hỏi xong mới ung dung đáp, "Không thể trả lời."

Tần Noãn Dương cười thầm trong lòng dù bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, ánh mắt không nghiêng không lệch nhìn về phía ống kính, giả vờ như không hề nghe thấy gì.

Người MC thoáng lộ vẻ lúng túng, cười khan mấy tiếng sau đó thì qua loa vài câu rồi tránh qua một bên, yên lặng đưa mắt nhìn họ đi vào.

Từ xa xã đã có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh của fans ở hai bên đường đi. Chân Tần Noãn Dương đạp lên thảm đỏ, nghiêng mắt nhìn qua bên cạnh, thấp giọng hỏi, "Hình như đây là lần đầu tiên Đường tổng đi thảm đỏ, phải không?"

Đường Trạch Thần vẫn một mực lưu ý bước chân của cô, im lặng phối hợp theo bước đi của cô, "Không phải là lần đầu tiên đi thảm đỏ." Nói rồi, nhìn sang cô cười cười, "Là lần đầu tiên đi thảm đỏ với một cô gái."

Tần Noãn Dương vốn dĩ cảm thấy bầu không khí giữa hai người quá mức im lặng, tùy ý tìm một đề tài để nói, ai ngờ anh lại trả lời nghiêm túc như vậy, hại cô nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải...

Chẳng lẽ nói đây là vinh hạnh của tôi hay sao?

Câu nói này, ngay từ lần đầu tiên gặp Đường Trạch Thần hình như đã ở cửa miệng của cô rồi, chỉ là trước giờ cô luôn không nói.

Bộ váy đuôi cá hôm nay cô mặc, đẹp mắt thì có đẹp mắt thật đấy nhưng đi đường thì phải đặc biệt cẩn thận, bước chân phải vừa phải đúng mực mới có thể lộ ra hết tư thái yểu điệu, uyển chuyển, xinh đẹp, hơn nữa cần phải để ý tránh những sự cố đáng tiếc xảy ra nữa.

Sau khi bước lên bậc thềm, Tần Noãn Dương liền có chút khẩn trương, bàn tay vốn chỉ khoác hờ lên cánh tay người đàn ông lúc này vô thức dùng lực bấu mạnh vào.

Đường Trạch Thần cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh một cái, không nói gì, chỉ dùng bàn tay trái vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô mấy cái, tỏ vẻ trấn an.

Chỉ một động tác nhỏ này, không hiểu sao lại khiến trái tim thắc thỏm của cô bình phục trở lại.

Thảm đỏ dài dằng dặc, cô khoác cánh tay anh, trên mặt là nụ cười đúng mực từng bước từng bước tiến lên trước, chỉ một đoạn đường thế này thôi lại khiến cho cả hội trường dậy lên một hồi xôn xao về « gian tình » giữa hai người.

Trước khi bước vào trong, vẫn còn một bậc thang nữa nhưng cô không chú ý.

Đường Trạch Thần vừa nhắc cô vừa đưa tay ra dìu cô, thoạt nhìn lại giống như hai người đang nắm tay nhau vậy khiến cho nữ MC chính không nhịn được kêu lên một tiếng.

Đường Trạch Thần nghe tiếng, nhìn sang cô MC đó một cái, ánh mắt thản nhiên nhưng hàm ý trong đó lại rất rõ ràng. Nhưng qua chút động tĩnh ngắn ngủi đó, cô MC hoàn toàn không dám nhắc đến bọn họ nữa.

Tiếng hò reo của nhóm fan từ ngoài xa vẫn có thể nghe được rất rõ ràng, hết hò reo tên cô lại hét lên, "Noãn Dương, Noãn Dương ở đâu cũng thật đẹp!"

Người đàn ông vốn đang nghe câu hỏi của một ký giả nào đó, nghe được một nửa chợt bật cười, hơi ngoảnh sang nhìn cô gái, giọng đè xuống rất thấp lập lại lần nữa câu nói của fan vừa nãy, "Noãn Dương ở đâu cũng thật đẹp?"

Người ký giả nghe xong cũng ngơ ngác, không hiểu câu nói này có vấn đề gì. Hơn nữa, đây đâu phải câu trả lời cho câu hỏi của anh ta.

Tần Noãn Dương chớp chớp mắt, cũng không hiểu vì sao. Chẳng lẽ câu này khen quá khoa trương, chọc tức người khác?

Người đàn ông thấp giọng cười, không biết điều gì làm anh vui vẻ như vậy, chỉ thấy ánh mắt nhất thời nhu hòa hơn rất nhiều, sau đó làm như chưa xảy ra chuyện gì, vẻ mặt nghiêm túc quay sang trả lời câu hỏi của người ký giả.

Trái với vẻ bình thản ung dung của anh, Tần Noãn Dương từ lúc bước lên bậc thềm được anh đỡ lấy thì vẫn một mực mơ hồ... vừa nãy có vấn đề gì nhỉ?

Hay là câu nói kia quá buồn cười? Quá ngây thơ? Không chín chắn?

Đợi khi vào đến bên trong của liên hoan phim, Mễ Nhã đã chờ sẵn.

Chỗ ngồi của cô cách hàng đầu có hơi xa, cô dùng mắt ước lượng một chút, tầm ở giữa hội trường. Trên ghế có dán một tờ giấy, phía trên in tên của cô.

Bên cạnh chỗ cô ngồi, Mễ Nhã còn dành lại một ghế trống, không có giấy dán tên, dĩ nhiên là chuẩn bị cho Đường Trạch Thần.

Nhưng như vậy cũng làm cô cảm thấy không thỏa đáng, "Đường tiên sinh, vị trí này... không thích hợp với thân phận của anh cho lắm."

Đường Trạch Thần cười như không cười nhìn cô gái vẻ mặt rối rắm bên cạnh, cũng chẳng đính chính lại cách xưng hô của cô với mình, nghiêng người thẳng tay xé tờ giấy in tên được dán trên ghế đưa cho Mễ Nhã, "Không cần cái này đâu, cô ấy đi theo tôi."

Mễ Nhã còn chưa kịp nghe ra ý trong câu nói của Đường Trạch Thần thì trợ lý của anh đã tìm đến, dẫn họ tiến lên phía trước.

Là hàng ghế đầu tiên gần sân khấu nhất, đó là nơi máy ảnh và máy quay phim tập trung nhiều nhất, cũng là hàng ghế mà các vị đạo diễn nổi tiếng cùng những nhân vật có tên tuổi trong giới giải trí mới có thể ngồi.

Mà phía sau, cách đó mấy hàng ghế, là chỗ ngồi của nữ diễn viên mới giành được giải ảnh hậu trong một liên hoan phim nước ngoài cách đó không lâu mới vừa về nước...

Không hiểu sao Tần Noãn Dương chợt cảm thấy có chút chột dạ, người ta danh tiếng lớn hơn cô nhiều vậy mà...

Tuy rằng chột dạ nhưng dù sao Đường Trạch Thần cũng là nhà tài trợ chính cho liên hoan phim này, cô thân là người đại diện phát ngôn cho nhãn hàng dưới cờ của anh, cùng ngồi một chỗ với ông chủ của mình hình như cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả. Nghĩ như vậy, cô vững dạ hơn một chút.

Dĩ nhiên là, người khác không nhất định là nghĩ như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.